Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 201: Kế hoạch

Tu hành võ đạo, càng về sau càng khó khăn, tốc độ tu luyện cũng chậm đi nên dễ khiến cho người ta mất hy vọng. Cao thủ nhị lưu có thể chân khí ngoại phóng đã là một cảnh giới mà ít người tập võ đạt tới được.
Hiện giờ Mạc Cầu đã tấn giai thành công! Đại Hải Vô Lượng Công khiến cho chân khí của hắn hùng hậu, liên miên bất tận, cả chất lượng và số lượng đều vượt xa võ giả cùng giai. Dù hắn mới tiến vào nhị lưu thì thực lực cũng đã bất phàm. Giơ tay nhấc chân là có thể tùy tâm điều động chân khí trong người. Cả người hắn giống như có một cỗ kình lực bao quanh, bất luận là tốc độ hay lực bộc phát đều có sự tăng tiến lớn.
Hắc Sát Chân Thân của hắn cũng đã đạt tới đệ lục trọng. Là môn ngạnh công mạnh nhất ở phủ Đông An này, thậm chí vượt qua cả pháp môn được cất giữ ở Vân Lâu trong Lục phủ, khi đạt tới lục trọng, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân hắn đã có thể chống lại cao thủ nhất lưu. Sau khi phát lực, cơ thể hắn như có thêm một tầng trọng giáp dày đến ba tấc, cao thủ nhập lưu không thể xuyên phá được.
Vấn đề quan trọng nữa là nhất cử nhất động của hắn đều kéo theo lực lượng lớn kình người, nếu đặt trên chiến trường, hắn là người chiến đấu hiệu quả nhất.
Linh nhũ trong tay hắn bị tiêu hao mất năm giọt. Bởi vì hắn muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, sau khi đột phá thành công lại dùng tiếp thêm hai giọt nữa. Điều này khiến tu vi của hắn tăng lên trong thời gian ngắn, có điều việc này cũng là việc làm lãng phí kinh người. Hiệu quả chính của Linh nhũ vốn là để chữa trị thương thế, tác dụng gia tăng tu vi chỉ là tác dụng thêm vào mà thôi. Thời điểm cuối nếu hắn không tỉnh táo, hai giọt còn lại có lẽ đã bị hắn dùng nốt rồi.
Lúc này khinh công của hắn đã tăng lên mấy phần, ngạnh công đột nhiên tăng mạnh, Vô Định Kiếm cũng được hắn nắm giữ toàn bộ. Thực lực hiện giờ của hắn so với trước đã như ngày và đêm.
Mấy ngày sau.
“Mạc thần y, sau một khoảng không gặp, xem ra tu vi lại có tiến triển. Thật đáng mừng.” Nhạc Định Sớn chắp tay, mở miệng nói.
“Ta cũng có chút thu hoạch.” Mạc Cầu đáp. “Nhạc gia chú trọng đến truyền thừa, tinh thần đã khác trước, thời gian vừa rồi cũng có thu hoạch tương đối khá đấy chứ.”
“Ha ha...”, Nhạc Định Sơn vuốt râu cười sang sảng. “Nhờ hồng phúc của Mạc thần y.”
Thiên Cơ Bí Lục là căn cốt của Nhạc gia bọn hắn, thứ bảo vật này quả thực vô cùng quan trọng. Hắn lấy lại được nó, chí ít cũng không còn cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông. Sau một khoảng thời gian, khả năng Nhạc gia quay lại thời kỳ hưng thịnh trước kia không hẳn là không thể.
“Đúng rồi.” Nhạc Định Sơn vỗ nhẹ hai tay nói. “Nhạc mỗ đến đây kỳ thực là có việc muốn nhờ.”
“Mời nói.” Mạc Cầu đưa tay ra hiệu.
“Mạc thần y cũng biết, phía sau cuốn Thiên Cơ Bí Lục có một bức địa đồ, đó chính là nơi ở của tiên nhân Nhạc gia xưa.” Hắn hạ giọng. “Theo địa đồ này thì có một vật Nhạc mỗ nhất định phải lấy, nhưng thực lực có hạn, địa điểm kia cũng không an toàn cho nên muốn tìm mấy vị bằng hữu hỗ trợ giúp ta đến đó thu hồi di vật của tiền nhân.”
“Nhạc gia chủ, việc này ngươi tìm nhầm người rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tại hạ chỉ là một đại phu, trị bệnh cứu người thì được, còn đâu thực lực có hạn sợ là không thể tham gia vào việc đó được.”
“Mạc thần y quá khiên tốn rồi.” Nhạc Định Sơn cười nói. “Có ai là không biết ngày vốn văn võ song toàn, trước đây xem bệnh cho người, nếu không có tiền thì có thể dùng các loại bí tịch võ công để trả. Huống hồ nơi đó với người khác thì vô cùng nguy hiểm, nhưng với Mạc đại phu thì lại không, vì ngài có khả năng khắc chế.”
“Ồ!” Mạc Cầu sinh ra hiếu kỳ. “Ở chỗ nào?”
Những năm vừa rồi Nhạc gia xuống dốc, tộc nhân chỉ còn khoảng trăm người, trong đó người có võ công cao cường lại càng ít. Theo lý mà nói, việc bọn họ nên làm lúc này là duy trì người nối dõi và để tâm nghiên cứu truyền thừa mới phải, sao lại chọn thời điểm này để đi lấy bảo vật?
Từ đó suy ra, thứ này với bọn họ hẳn rất trọng yếu!
Thậm chí, tầm quan trọng của nó có thể còn vượt qua cả Thiên Cơ Bí Lục mà họ mới thu về được.
“Vạn Chu Sơn.” Nhạc Định Sơn nghiêm nghị nói. “Trong nơi sâu của Cửu Liên Sơn Mạch có nhiều độc vật cư trú, người sống rất ít khi vào tới đó, nếu không có cao thủ về y đạo đi cùng thì Nhạc mỗ khó mà an tâm được.”
“Vạn Chu Sơn.” Mạc Cầu cúi đầu trầm tư một lúc nhưng rồi vẫn lắc đầu. “Thật có lỗi, Mạc mỗ còn có việc phải làm, ra ngoài không tiện. Nhưng nếu Nhạc gia cần dược vật tỵ độc thì ta có thể cung cấp.”
“Mạc đại phu đừng vội cự tuyệt.” Nhạc Định Sơn giơ tay. “Trước tiên hãy nghe Nhạc mỗ ra giá đã chứ.”
“Nói ta xem.” Mạc Cầu bình thản. “Nếu có Linh nhũ làm thù lao, tại hạ cũng không ngại trì hoãn công việc cá nhân mấy ngày.”
“Mạc đại phu nói đùa rồi, tất cả Linh nhũ của Nhạc gia sau vụ giao dịch lần trước đã tiêu hao gần như không còn.” Nhạc Định Sơn lấy ra một vật. “Nhưng ta vẫn còn có vật này.”
Đây là một quyển sách, bên trên có ba chữ lớn: Lưu Tâm Tỏa.
“Mạc thần y, ngươi có hứng thú với nó chứ?”
“Nhạc gia chủ thật có lòng.” Mạc Cầu than nhẹ, hắn đúng là thấy rất hứng thú, thậm chí khó mà cự tuyệt được. Bởi vì trong tay hắn có một kiện đồ vật bị Lưu Tâm Tỏa này khóa kín, nếu có được cuốn thư tịch này thì sẽ có hy vọng mở được.
“Ta cũng là ngẫu nhiên nghe nói Mạc thần y có nghe qua vật này, thấy để ở chỗ ta cũng vô dụng nên mới mang tới đây.” Nhạc Định Sơn đẩy cuốn thư tịch về phía trước. “Ngoài ra, Phi Thiên Thần Trảo trong Thiên Cơ Bí Lục đã bắt đầu luyện chế, chuyến đi này kết thúc hẳn là có thể đưa nó đến phủ thượng.”
“Việc này...”, Mạc Cầu nhẹ cúi xuống bàn nói. “Nhạc gia chủ để cho ta đi khu trùng giải độc, việc này kỳ thực ta có thể đề cử những người khác. Một vấn đề nữa là không biết ta có thể dẫn theo người đi cùng không?”
“Đương nhiên có thể. Ngoài Mạc đại phu Nhạc mỗ cũng mời được mấy vị bằng hữu.” Nhạc Định Sơn gật đầu. “Nhưng dù sao chuyến đi này dính líu đến bí ẩn của Nhạc gia chúng ta, có nhiều thứ không tiện để cho người khác biết. Vậy nên đừng có để quá nhiều người biết.”
“Được.” Mạc Cầu hiểu. Hắn đã từng nghe nói đến Vạn Chu Sơn, thời gian vừa đi vừa về mất chừng hai ngày, gần đây tu vi của hắn lại tăng mạnh, dù có gặp phải cao thủ nhất lưu hắn cũng không sợ. Việc này có khả năng thành công.
Đêm. Bầu trời không trăng không sao, chân trời chỉ toàn một màu đen kịt.
Một lúc sau, có một vòng ánh sáng âm thần xuất hiện tại phía chân trời, nó chớp nháy như lưu tinh, xẹt qua chân trời rồi biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh từ từ tan biến. Nhìn thật kỹ thì nó giống như một tia kiếm ảnh.
“Kiếm Tiên, Lục Quan Lan!”
Trong bóng tối, một người nói giọng cảm khái. “Chúng ta có thể giết hắn sao?”
“Hắn cũng là người. Tu tiên giả không có khả năng bất tử, chỉ là thực lực mạnh hơn một chút, sống lâu hơn một chút mà thôi. Huống hồ vì việc này chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy.” Trong đêm tối, một người chân đạp hư không nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước.
“Trước ngày sinh thần thứ một trăm, Lục Quan Lan khẳng định sẽ đi đến Kỳ Sơn bái tế tiên tổ, đó là cơ hội của chúng ta.”
“Là cơ hội.” Một người khác xuất hiện, ngồi xếp bằng rồi tiếp lời. “Nhưng cũng là cơ hội duy nhất. Nếu thất bại sẽ khiến cho cả phủ Đông An rung động, giáo phái chúng ta khó mà gánh đỡ được.”
“Người của nghịch minh nói sao?” Một giọng nữ nhân vang lên, hư vô mờ mịt khó đoán định.
“Bọn họ không tin chúng ta có thể làm được.” Người đứng trên mặt nước cười lạnh. “Theo ta thấy, bọn hắn là loại không thấy lợi thì không làm, chỉ khi thấy việc có thể thành công thì mới xuất thủ.”
“Năm đó Ngũ Sơn Phái cũng xuất hiện tu Tiên giả, tiếc là bây giờ không còn cái ngạo khí ấy nữa.” Người ngồi xếp bằng gần một gốc sâm núi lên tiếng. “Bọn họ bị thủ đoạn của Lục gia hù cho khiếp vía, cả ngày chỉ biết trốn trong bóng tối không dám thò đầu ra.”
“Lực lượng của giáo ta có thể ứng phó với Lục Quan Lan chỉ có năm người, dù đã mất mấy năm chuẩn bị thì phần thắng vẫn là không lớn.” Giọng của nữ nhân vang lên. “Thủ hạ của các ngươi là võ giả còn có thủ đoạn gì khác không?”
“Võ giả tất nhiên không có tác dụng lớn.” Người lăng không trên mặt nước nói. “Nhưng có thể cho mượn pháp khí để bọn hắn huyết tế, đến lúc đó có thể hấp dẫn hỏa lực hoặc dùng để ngăn chặn những người khác.”
“Điều này chưa chắc.” Người ngồi trên đá nói. “Có một ít người tu tập võ đạo, lực bộc phát trong thời gian ngắn chưa chắc đã kém chúng ta. Huống hồ...”
“Có vẫn còn hơn không.”
“Không sai.” Nữ nhân đáp. “Để bọn họ nghĩ biện pháp đối phó với tu Tiên giả, biện pháp càng nhiều càng tốt. Chuyến này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.”
“Vâng.”
“Rõ.”
Màn đêm vẫn tối đen như thế, sát cơ cũng được ẩn giấu thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận