Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 224: Tiên Thiên Đan

Sau nửa đêm, một cơn mưa nặng hạt đột nhiên đổ xuống.
“Soạt!”
Mưa rào xối xả, Mạc Cầu chống ô, khó khăn bước đi nhưng chỉ trong chốc lát quần áo đã ướt đẫm. Hắn cầm dược liệu, đóng cửa khố phòng thì thấy một đoàn người từ bên ngoài chạy tới kêu vang.
“Mạc đại phu.” Vưu tẩu vận kình bảo vệ bản thân và Phù Tú Ngọc khỏi màn mưa, nàng ngạc nhiên nhìn Mạc Cầu. “Đã trễ như vậy ngươi còn chưa đi nghỉ sao?”
“Ồ.” Mạc Cầu bình tĩnh nhìn hai người trả lời. “Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, thân thể ta cảm thấy không thoải mái lên đi lấy ít dược liệu để dùng. Các ngươi...”
“À..” Vưu tẩu thở dài. “Chúng ta phát hiện có người có khả năng quan hệ tới cái chết của Sử Diêm nên đuổi theo, nhưng không ngờ đấy chỉ là mồi nhử, bọn chúng bị phát hiện thì uống thuốc độc tự vẫn nên cuối cùng không thu hoạch được gì.”
“Việc này...”, Mạc Cầu gật đầu, ra vẻ thờ ơ. “Các vị vất vả quá.”
“Khụ khụ...”
Nói xong hắn lấy tay che miệng ho lên hai tiếng, sắc mặt cũng chuyển màu, thân thể cảm giác không thoải mái lắm.
“Hừ!” Phù Tú Ngọc nhăn đôi mi thanh tú lại. “Có vậy đã bệnh. Vưu tẩu, chúng ta đi xem trong doanh địa có thiếu ai không, ta không tin là không tìm ra kẻ đứng sau bức màn này.”
“Đúng.” Vưu tẩm gật đầu, rồi nhìn Mạc Cầu mời. “Mạc đại phu, hay là ngài cùng đi xem?”
“Không được.” Mạc Cầu khoát tay. “Tại hạ không thông thạo mấy việc như vậy, đi cùng cũng không giúp được gì, có khi lại gây thêm phiền toái.”
“Cũng tự biết mình đấy.” Phù Tú Ngọc cong môi, hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Vưu tẩu nhìn theo rồi than nhẹ. Tiểu thư nhà mình đối đãi với cô gia như thế, nếu thành hôn rồi sau này không biết sẽ ra sao. Sau đó nàng nhìn Mạc Cầu chắp tay rồi vội vã đuổi theo.
Mạc Cầu đã quen với thái độ của Phù Tú Ngọc nên đã không để ý từ lâu, rồi hắn nghiêng đầu hướng về sau nhìn lại. Người khác không phát hiện ra nhưng hắn có thể thông qua màn mưa mà vẫn nghe được tiếng vó ngựa đang gấp rút chạy đến.
Có người tới? Là ai?
“Xuy!”
Mấy con ngựa băng qua màn mưa xông vào doanh địa, đến quảng trường rộng thì kéo mạnh dây cương. Một người phi thân nhảy xuống, áo khoác tung bay.
“Muội muội ta có gặp chuyện gì không?”
“Thiếu gia!”
“Ngao thiếu gia.”
Hộ vệ doanh địa nhìn thấy người tới thì vội vã nghênh đón, đồng thời chia nhau đi thông báo các nơi. Không bao lâu sau một đám người đã tập hợp trong nghị sự điện.
“Sử Diêm bị người ta giết chết, từ trong phòng hắn chúng ta tìm được không ít chứng cứ. Hải quản sự biến mất không thấy tung tích đâu nữa.” Phù Ngao chạy suốt đêm tới đây hiện đang đứng ở phía trên, vẻ mặt âm tinh bất định liên tục đi qua đi lại.
“Những người không liên quan tất cả đều ra ngoài chờ. Tiết đạo trưởng, Tú Ngọc, các ngươi ở lại, người của Khâu Sơn Trang cũng ra ngoài chờ.”
“Rõ.”
Mọi người đồng thanh đáp, sau đó đại điện trở nên vắng vẻ. Phù Ngao lên tiếng trấn an muội muội rồi nhìn Tiết đạo trưởng hỏi. “Tiết đạo trưởng, ngươi thấy thế nào?”
“Tiết mỗ còn có ý kiến gì được nữa đây?” Tiết đạo trưởng lạnh mặt. “Sử Diêm ở ngoài cấu kết Khâu Sơn Phỉ để biển thủ linh thỏ, hiện giờ Sử Diêm đã đền tội, giờ đến lượt Khâu Sơn Phỉ.”
“Nói bậy.” Phù Tú Ngọc biến sắc. “Cấu kết với Sử Diêm là một người khác, từ manh mối chúng ta tra ra, hẳn là có liên quan đến người trong Lục phủ...”
“Khụ khụ!” Phù Ngao đột nhiên ho khan hai tiếng ngắt lời muội muội. “Tiết đạo trưởng nói vậy sợ mọi người không phục. Trang chủ Khâu Sơn Trang cũng có thể tự nhận mình trong sạch, trong đêm đã nhanh chóng cho người hiệp trợ muội muội lùng bắt tử sĩ.”
“Phù công tử.” Tiết đạo trưởng nhướng mắt. “Vậy theo suy đoán của ngươi thì nên làm thế nào? Hải quản sự biến mất không thấy tung tích chẳng lẽ cũng có quan hệ tới việc này.”
Chân mày Phù Ngao khẽ nhếch lên. “Tiết đạo trưởng nói vậy là có ý gì?”
Tiết đạo trưởng cúi đầu, chậm rãi nói. “Nhiều một việc không bằng bớt đi một việc, đó là đạo lý Tiết mỗ học được sau nhiều năm ở trong Lục phủ.”
“Ừm...”, Phù Ngao lâm vào trầm tư. Nhất thời không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Tiết đạo trưởng vang lên.
“Việc này có gì phải nghĩ nữa.” Phù Tú Ngọc không chịu được lên tiếng. “Theo ta thấy, Sử Diêm cấu kết với hộ vệ Lục phủ và Hải quản sự để lấy trộm linh thỏ trong bóng tối. Bắt bọn họ lại, mang ra thẩm vấn một phen là được thôi.”
Phù Ngao tức giận trợn mắt, trong lòng cảm thấy hối hận vì quyết định giữ nàng ở lại. Chân tướng sự thực có thể là như thế nhưng ai quan tâm chứ? Việc này mà báo lên Lục phủ, hộ viện và bản thân Phù gia có khi còn bị thanh tẩy một phen. Đến lúc đó mới thực sự là phiền phức!
Phù gia làm thủ hạ của Lục phủ chẳng lẽ còn không biết có người cấu kết biển thủ hay sao, ngay cả chính bọn họ nhiều lúc đưa lên cũng còn giấu giếm đôi chút. Nếu bây giờ sự việc được tra rõ ngọn ngành, tất sẽ tra ra hộ vệ Lục phủ và tra ra được cả Phù gia nữa. Ý tứ của Tiết đạo trưởng rất rõ ràng. Phù gia không điều tra hộ viện Lục phủ, hắn cũng mặc kệ việc của Hải quản sự ra sao.
“Sử Diêm cấu kết Khâu Sơn phỉ đã phải đền tội, đó là gio hắn gieo gió gặt bão.” Phù Ngao mở miệng sau một lúc trầm tư. “Nhưng người của Khâu Sơn Trang cũng không dễ khuất phục đâu.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn đã ẩn chứa một tia sát ý. Đành phải đâm lao theo lao, hốt gọn Khâu Sơn Phỉ một mẻ rồi lấy đó làm kết quả báo cáo vậy.
“Ừm?” Tiết đạo trưởng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. “Phù công tử giải thích việc này thế nào? Khâu Sơn Phỉ sớm đã đền tội, hiện giờ đều là bách tính bình dân ở Khâu Sơn Trang mà thôi, sao có thể coi họ là một được.”
Phù Ngao sững người, rồi nhanh chóng nở nụ cười. “Ha ha, nói hay lắm. Tiết đạo trưởng nói không sai, là do tại hạ nhất thời hồ đồ. Nếu vậy sự việc cứ giải quyết như thế?”
“Đương nhiên.” Tiết đạo trưởng gật đầu.
“Các ngươi nói cái gì?” Phù Tú Ngọc nghe xong thì không giấu được vẻ mặt mờ mịt. “Khâu Sơn Trang dĩ nhiên không phải Khâu Sơn Phỉ, bọn họ bị oan. Việc này sao có thể giải quyết như vậy?”
“Muội muội.” Phù Ngao thở dài nói sang chuyện khác. “Hai ngày này ngươi và Mạc đại phu có tiếp xúc không, cảm giác thế nào? Có cần ta ra mặt nói một tiếng không?”
“Đừng nhắc đến hắn với ta.” Phù Tú Ngọc nhíu mày. “Một tên ma bệnh yếu ớt, nhìn thấy hắn là ta thấy không ưa rồi.”
“Việc này chưa hẳn.” Phù Ngao lắc đầu. “Mạc đại phu sở trường về y thuật nhưng cũng không yếu như ngươi nghĩ vậy đâu.”
“Lạch cạch...”
Chiếc hòm sắt mở ra, bên trong để lộ bốn cái bình đen sì. Mạc Cầu với tay lấy một cái, vặn miệng bình. Nắp bình vừa mở, có một mùi hương thơm ngát bay ra. Hắn chỉ khẽ ngửi đã thấy khí huyết toàn thân vận chuyển với tốc độ nhanh hơn, tinh thần toàn thân chấn động. Bên trong là tinh huyết của linh thỏ, nhìn số lượng không ít. Mỗi một phần đều có thể so với một phần Kim Cương Tô Du nhưng hiệu quả đạt được lại nhanh hơn, không có tác dụng phụ. Ngoài ra còn có công dụng bồi dương tinh thần rất kỳ diệu.
Mạc Cầu khẽ vuốt cái bình rồi nở nụ cười nhạt.
Có bốn bình tinh huyết linh thỏ này, trong vòng hai năm tới hắn không cần phải bận lòng về dược vật tu hành nữa, thậm chí tu vi có thể còn tăng lên một tầng. Ít nhất có thể giúp Hắc Sát chân thân tu đến đệ lục trọng đỉnh phong. Nhưng nếu chỉ biển thủ một ít thì sẽ không bị người ta phát hiện, sao bọn người Sử Diêm lại muốn tham ô một lúc nhiều như vậy?
Điều này thật khó hiểu, nhưng quan trọng nhất là giờ đây hắn mới là người được hưởng lợi sau cùng. Linh thỏ là đồ tốt, toàn thân là bảo. Thỏ huyết, thịt thỏ, da lông đều có giá trị không nhỏ. Tiếc là nuôi nó cần đến cỏ tham, uống quỳnh dịch nên rất tốn kém.
Tính về giá cả nó không thấp hơn Kim Cương Tô Du, chỉ có Lục phủ mới làm ra cái việc nuôi nấng nhàn hạ thứ này.
“Đát đát...”
Có tiếng đập cửa vang lên.
“Ai đó?”
“Mạc đại phu.” Một người đứng bên ngoài mở miệng. “Nhạc gia đưa tới một vài thứ, nói là theo ước định trước đây với ngài.”
“Ồ.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn đứng ngay dậy. “Ta tới đây.”
Lúc này hắn đã trở về từ Tiêu Sơn Pha. Phù Ngao đi suốt đêm xử lý sự việc, bao nhiêu tội trạng đổ cho Khâu Sơn Phỉ cả. Tuy Phù Tú Ngọc có bất mãn nhưng mọi người khác đều cảm thấy vui vẻ. Từ đầu đến cuối chẳng ai nhắc đến Mạc Cầu.
Ra cửa không bao lâu, hắn quay lại với một cái hộp gỗ tinh xảo trên tay. Mở nắp hộp hắn thấy bên trong là mấy chục cọng ngân châm dài ước chừng một thước. Xem kỹ ngân châm rồi, hắn lấy từ trong phòng ra một vật.
Nó là một cái vòng kim loại hình trụ hắn lấy được từ Phượng Đầu Sơn, ngoài nó ra còn có Hắc Sát bảo lục và một cái lệnh bài Ngũ Sơn Phái. Thứ này được chế tác tinh xảo, thực tế gọi là Lưu Tâm Tỏa. Bên trong nó là gì thì hắn không biết.
Lưu Tâm Tỏa rất hiếm thấy, cách dùng thế nào hắn không rõ nên cứ cất để một chỗ như vậy, sau này lấy được thư tịch từ trong tay Nhạc Định Sơn hắn mới có giải pháp sử dụng nhưng để khai hỏa thứ này cần phải mượn ngoại vật, một thứ vừa cứng rắn lại có tính dẻo dai và thật nhỏ. Có thể đúc ra thứ này chỉ có Nhạc gia mà thôi. Từ lúc xong việc của Nhạc gia tới nay đã gần ba tháng, cuối cùng đối phương đã đưa đồ tới.
Vê một cây ngân châm trong tay, Mạc Cầu gảy nhẹ kiểm tra rồi hài lòng gật đầu. Vươn tay ra thao tác một chút là đã đâm vào bên trong tỏa cụ. Là một thầy thuốc quen thuộc với việc sử dụng ngân châm nên hắn mở khóa mà không gặp mấy khó khăn.
“Tê...”
“Răng rắc!”
“Đinh...”
Âm thanh quỷ dị bất ngờ vang lên. Mạc Cầu nghiêm mặt, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, lấy từng cây ngân châm thật nhỏ theo trình tự đâm vào tỏa cụ.
Không biết đã qua bao lâu thời gian...
“Lạch cạch...”
Một âm thanh giòn vang phá ra làm hắn thở phào. Mở được rồi.
Hắn đưa tay vặn một cái, phần dưới của hình trụ tách rời ra để rơi một mảnh vải lụa mỏng. Tấm lụa nhẹ tung bay giữa không trung. Mạc Cầu quét mắt nhìn qua thì thấy ba chữ khiến hắn run rẩy.
Tiên Thiên Đan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận