Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 171: Bí địa

Phượng Đầu Sơn.
Thế núi như phượng, sơn phong như cầm thủ dâng trào cho nên mới có cái tên ấy.
Tại nơi xem như cổ phượng, các cao thủ của các thế lực đang túm tụm lại nhìn thông đạo chật hẹp phía trước. Một người khẽ vuốt râu, chậm rãi nói.
“Loại thông đạo này, một người giữ vạn người khó qua, bất chấp xông lên không phải là biện pháp, chúng ta nên tìm xem còn đường nào lên núi không.”
“Không được.” Một vị võ tướng mặc giáp lắc đầu. “Nếu tin tức chúng ta thu được không giả thì họ Tề kia rất có thể đang ở trên núi luyện hóa dị bảo, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Vật kia mà được luyện hóa xong thì...”
“Hậu quả thế nào các ngươi đã rõ!”
“Hừ.” Tạ Liễu Ngộ kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân hắn đầy máu. “Hắc Sát Giáo bây giờ có thể so với năm đó hay không? Xem như đối phương luyện hóa được thì đã có đại nhân vật ở trên xuất thủ. Chúng ta ở đây liều sống liều chết thì có ai tình nguyện?”
“Không sai.”
“Nói đúng lắm.”
Một đám người có mặt cùng nhao nhao đồng tình. Sắc mặt vị võ tướng trầm xuống, hắn thầm bực bội trong lòng. Với thực lực của đám người này, cộng lại chắc chắn vượt xa đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo nơi đây, thế mà vẫn còn tính giở mánh lưới không chịu xuất lực.
Bọn chúng vì tiền thưởng, đến cả người cùng phe cũng từng âm thầm xuất thủ. Chém giết trên đường lên, có bao nhiêu thực sự là phản phỉ, còn bao nhiêu là tàn sát lẫn nhau? Chúng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Tên võ tướng giận giữ nhưng lại không thể làm gì. Đám người giang hồ này đều là những kẻ già đời, không nhìn thấy chỗ tốt đủ lớn thì chúng sẽ không liều mạng.
“Báo!”
Lúc này có một tên lính liên lạc vội vã chạy tới.
“Quân phủ... có hồi âm!”
“Mau lấy ra.” Hai mắt tên võ tướng sáng lên. Bàn tay hắn giơ ra, chân khí vô hình cuốn lấy bức thư về phía mình. Lật giở ra xem, vẻ mặt hắn không khỏi vui mừng.
“Chư vị, Phủ chủ có lệnh, hôm nay nếu có thể tiêu diệt Hắc Sắc Giáo, các thế lực tham gia sẽ được cắt giảm ba thành tiền cống nạp cuối năm.”
“Ba thành?”
“Ngươi nói thật chứ?”
Nghe thấy vậy, hô hấp của đám người có mặt trở nên dồn dập, trong lòng không khỏi kích động. Hàng năm, các thế lực lớn vẫn phải nộp lên cho Lục phủ không ít tiền tài, ba thành trong đó là một con số không hề nhỏ. Nếu có thể vì thế lực của nhà mình mà đạt được chỗ tốt đến thế, sau khi trở về chắc chắn bọn họ sẽ được trọng thưởng.
“Lệnh của phủ chủ có thể là giả sao?” Tên võ tướng trầm mặt.
“Chư vị, quân lệnh đã ra, các vị đừng làm trễ nải việc quân nữa, nếu không thì không những chẳng lấy được công lao mà còn bị trách phạt.”
“Hô...”
Hô hấp của mấy người trở nên trầm trọng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi liên tiếp đứng dậy. Sát ý nổi lên ngút trời.
“Xuất phát!
“Thùng... thùng...”
Tiếng trống vang lên dồn dập dậy núi, chim thú kinh hãi theo nhau trở về trốn trong sào huyệt không dám động dậy.
Tấm da có bản đồ địa hình của Phượng Đầu Sơn không làm Mạc Cầu ngạc nhiên quá lớn. Tên thiếu niên hắn gặp lúc trước được Độc Sát Kiếm gọi là thiếu chủ, nếu hắn đoán không sai thì người này là huyết mạch đích hệ của Hắc Sát Giáo, mà Phượng Đầu Sơn lại là cứ điểm trọng yếu, có thể còn là hang ổ chính của Hắc Sát Giáo nữa.
Ẩn náu nhiều năm, bọn chúng tất nhiên không muốn người khác biết về ám đạo mật địa của mình. Trên người đối phương có địa đồ cũng là việc bình thường.
Mạc Cầu vừa đi vừa so sánh hai bức địa đồ, ngón tay di di theo lộ tuyến rồi dừng lại nơi vị trí hắn đã tới đây mấy năm trước.
Hậu sơn!
Hắn muốn đến chỗ đó, nhưng đường đi lại vừa lúc ngang qua một vị trí bí mật. Thậm chí cách đó không xa cũng có một điểm được đánh dấu.
“Ba!”
Thu hồi tấm địa đồ, Mạc Cầu chớp mắt.
“Chém giết ở đây không liên quan đến ta, nhưng cũng cần phải lấy vật ấy về để tăng thêm khả năng phòng vệ.”
Hiện giờ Phượng Đầu Sơn đã hóa thành một cái lò xay thịt. Bọn họ lên núi chưa bao lâu mà đã gặp ba nhóm đối thủ, hơn nữa còn có cao thủ điều khiển dị thú chẳng kém mấy cao thủ nhất lưu khác. Dưới núi lại còn có đội chấp pháp theo sát, người nào dám rút lui thì khó tránh được cái chết.
Qua đó có thể thấy, dư nghiệt Hắc Sát Giáo trên núi không phải những kẻ tầm thường. Các thế lực lớn đang phải dốc toàn lực ứng phó rồi.
Trừ phi hắn trốn ở chỗ nào đó kín đáo không xuất đầu lộ diện, dù là cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc đã toàn mạng trở về.
Suy nghĩ xong, thân ảnh hắn đã biến mất dưới tán cây không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Nửa canh giờ sau, trên con đường mòn trong núi, tiếng la giết ngày một nhỏ dần, Mạc Cầu ẩn thân ở gần đó mới lộ diện. Hắn đứng trên một chỗ cao nhìn ra xung quanh, sau đó lấy tấm địa đồ ra so sánh, hàng lông mày hơi nhăn lại.
“Đường ở đâu?”
Nơi này, bên trái là núi đá, bên phải là rừng rậm, trên dưới đều là đường đá hiểm trở, ngoài ra không còn con đường nào khác. Nhưng trên tấm địa đồ lại chỉ rõ có một con đường nhỏ thông đến nơi bí ẩn.
“Cái này...”
Hắn nghiêng đầu nhìn về núi đá ở bên trái bằng ánh mắt nghi hoặc rồi chậm rãi bước lại gần. Vừa đi vừa quan sát một lát, hai mắt hắn sáng lên, đưa tay giật lấy một mảng dây leo lớn gần đó.
Quả nhiên, đằng sau đám dây leo là một khe hở hẹp dài chỉ đủ vừa cho một người lách qua. Đi vào không được bao xa thì hắn thấy một cái huyệt động. Nơi này chính là bí địa được đánh dấu trên tấm địa đồ.
Bước vào trong hang, hắn thấy có một cái giường, một cái bàn, giá sách, một cái bồ đoàn... Nơi này giống như một nơi dùng để tĩnh tu của ai đó.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hắn nhìn vào cái giá sách, trên đó có một số quyển thư tịch.
Phiên Vân Thủ. Đằng Xà Thất Côn. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ...
Ngoài một chút tạp thư, phần lớn thư tịch đều là võ kỹ, phẩm giai không cao lắm, chỉ tương đương với cảnh giới nhập lưu.
Ở phía chân giường hắn tìm thấy một túi tiền, bên trong có mấy chục mai kim qua tử, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Mạc Cầu mỉm cười, với tay lấy tấm vải trên giường, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài. Một lúc sau, hắn đã xuất hiện trở lại trên con đường núi. Phía trước là thi thể nằm ngổn ngang, có người của phản phỉ, có người của các thế lực khác, các túi đồ vứt vung vãi trên mặt đất.
Chỗ này vừa xảy ra một trận chém giết, nhưng hai phe nhân mã hình như đồng quy vu tận, không bên nào chiếm được chỗ tốt. Kim ngân vung vãi trên đường rất thu hút người khác.
Mạc Cầu nhíu mày, hắn từ từ rút đao kiếm trên người ra, không tới gần mà rút lui từng bước. Tình cảnh này hắn đã từng gặp lúc còn ở Giác Tinh Thành, tất nhiên không dễ mắc lừa.
Cạm bẫy!
Lùi lại một quãng, hắn đạp mạnh chân rồi lao nhanh đi.
“Chậc chậc...”, từ trong rừng có tiếng người than nhẹ. “Hắn thật có linh tính, tại sao lúc nãy lại ngăn không cho ta động thủ? Trên người tên đó chắc là có không ít đồ tốt.”
“Người kia ta biết.” Một người khác lên tiếng. “Cho hắn chút thể diện, tha cho hắn một lần.”
“Ồ!” Một người khác ồ lên ngạc nhiên. “Ta không biết là ngươi lại quen hắn đấy.”
“Không phải quen biết.” Cành lá đu đưa, người vừa lên tiếng nói tiếp. “Người kia là một vị đại phu, y thuật của hắn bất phàm, xem như ta thiếu hắn một cái nhân tình.”
“Đại phu.” Có người thốt lên. “Thì ra là thế.”
“Nhưng nếu chúng ta có động thủ cũng chưa chắc đã bắt được hắn. Ngươi nhìn khinh công hắn hiển lộ mà xem, có thể nói là vô cùng tinh diệu, còn độc dược ở nơi này sợ là không có tác dụng gì với hắn.”
“Có lẽ vậy...”
Tại một khe núi, bên trong chưa đầy thi thể có hai người đang đối mặt nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một người có tuổi chậm rãi mở miệng. “Nhiều năm như vậy, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
“Đúng vậy.” Người còn lại thở dài. “Ta không nghĩ, sau khi ngươi theo Vương gia chạy đi lại gia nhập vào Hắc Sát Giáo.”
“Ngoài Hắc Sát Giáo, ta còn có thể đi đâu nữa đây?” Vị lão nhân cười lạnh, ánh mắt chuyển động, đột nhiên phất tay vung ra mấy đạo hắc ảnh.
“A!”
Trong rừng rậm vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Triệu đại ca, chắc ngươi cũng không muốn người khác biết tới quan hệ giữa hai chúng ta chứ?” Vị lão nhân nghiêng đầu.
“Ừm.” Người còn lại chớp mắt, hắn từ từ gật đầu. “Ta đưa ngươi xuống núi.”
“Tê... tê...”
Cự mãng uốn lượn rồi dừng lại trước cửa một cái hang. Người áo đen nhảy khỏi lưng nó, nhanh chóng tiến vào bên trong nhưng nhanh chóng trở ra, nhỏ giọng âm trầm.
“Có người đang khám phá bí địa của bản giáo, là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận