Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 219: Làm việc

Mấy ngày sau, thời tiết trong lành. Một nhóm đội ngũ hơn ba mươi người từ phủ Đông An đi ra, thẳng về phía nam để lại phía sau một đám bụi mù. Mạc Cầu ngồi trên lưng ngựa, nhắm mắt, thân thể lắc lư biểu hiện bình thản.
Hắn đã đồng ý gia nhập Phù gia.
Tam đại gia tộc sở dĩ có địa vị siêu nhiên có nguyên nhân rất lớn từ việc tổ tông bọn hắn đến từ Lục phủ, thậm chí còn trở thành thân thích. Giống như Phù gia vậy. Lão thái gia đời thứ nhất là thư đồng trong Lục phủ, trong nhà cũng có con gái được gả vào Lục phủ. Quan hệ sâu sắc ấy tạo nên vị thế hiện nay của bọn hắn.
Có Phù gia ra mặt, Tử Dương Môn cũng phải nể mặt mũi, Tôn Vô Bệnh phải ngay lập tức xóa bỏ lệnh truy nã treo thưởng đối với hắn. Mọi chuyện tạm trở lại yên bình. Ngoài ra, đãi ngộ Phù gia dành cho hắn không tệ, so với lúc còn ở Linh Tố Phái thì tốt hơn làm hắn khá hài lòng.
Sự khác biệt nằm ở chỗ Linh Tố Phái chủ yếu trả thù lao bằng vàng bạc, còn Phù gia tài đại khí thô, có thể đưa ra rất nhiều dược vật cần thiết cho việc tu luyện. Điều này mới chính là điểm hấp dẫn Mạc Cầu.
Hiện giờ hắn là người mang kiếm lý Vô Định Kiếm, cao thủ dưới Tiên thiên không phải là đối thủ của hắn. Thực lực hắn đủ để ứng phó với đa số các tình huống rồi. Nếu muốn thực lực tăng lên nữa thì chỉ có cách gia tăng tu vi. Tu vi càng cao, kiếm pháp phát huy tác dụng càng lớn, đan dược cũng có trợ lực rất nhiều.
“Giá!”
Phía trước có một thớt ngựa đẹp như mây từ xa chạy tới, còn cách mấy trượng đã đột ngột dừng lại chứng tỏ người cưỡi có kỹ thuật rất tốt. Người đang ngồi trên lưng ngựa mặc áo choàng màu đỏ, trang phục toát lên vẻ mạnh mẽ cùng với dung nhan xinh đẹp chính là tiểu thư Phù Tú Ngọc.
Nàng vung vẩy cây roi dài quật trong không trung tạo nên mấy tiếng lách cách rồi ngẩng đầu nói.
“Mạc đại phu, hôm nay sắc trời thật tốt, trên đại đạo cũng không có nhiều người đi đường, không bằng chúng ta tỷ thí kỹ thuật cưỡi ngựa một chút xem sao? Yên tâm, ta sẽ không dựa vào ngựa tốt để chiếm ích lợi của ngươi.”
“Không được.” Mạc Cầu lắc đầu lạnh nhạt. “Giục ngựa chạy nhanh dễ nhiễm phong hàn, người đi đường tuy ít nhưng chẳng may đụng phải ai cũng không tốt.”
“A...”, Phù Tú Ngọc bĩu môi, vẻ mặt khinh thường. “Mạc đại phu quả nhiên tốt tính, ngươi không đồng ý thì ta tự chơi một mình.” Nói xong, nàng vung tay lên. “Ngô Tiền, Lưu Tùng..., mấy người các ngươi nếu có thể trong vòng ba dặm không bị ta hất ra thì sẽ được thưởng mười lượng bạc!”
“Giá!”
Dứt lời, nàng vung roi ngựa nhanh chóng chạy đi, từ xa nhìn lại chỉ thấy gió bụi tung bay, tốc độ nhanh kinh người.
“Tiểu thư, chúng ta tới đây.” Một trong mấy người cưỡi ngựa trẻ tuổi ra vẻ hưng phấn, vội vã giục ngựa đuổi theo. Tới bên cạnh Mạc Cầu hắn để lộ ánh mắt khiêu khích.
“Mạc Cầu.” Lưu Thủ Kính giục ngựa bước tới gần rồi chậm rãi nói. “Phù tiểu thư có ý, sao ngươi không thử một lần. Người trẻ tuổi nên hay khí lực phồn thịnh, tràn đầy sức sống.”
“Được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. Hắn biết đối phương có ý hợp tác cho hai người nhưng hắn lại không có hứng thú nên nói lảng sang chuyện khác. “Lưu trưởng lão, ngươi có ý kiến gì về công việc lần này không?”
“Ta bây giờ đã không còn là trưởng lão của Linh Tố Phái nữa, chỉ là một khách khanh ở Phù gia mà thôi.” Lưu Thủ Kính khoát tay. “Chúng ta mới vào Phù gia cũng phải thể hiện chút giá trị mới được, xem như có qua có lại với Phù công tử. Lần này đi trị thương trừ hoạn cũng là vì thế.”
Mạc Cầu phụ trách việc chữa bệnh, hắn thì dẫn người phối hợp để giải quyết công việc, hai người đều có công việc của mình. Đây là công việc đầu tiên Phù gia giao phó, bọn họ nhất định phải hoàn thành thật tốt.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tiền bối có biết Tiêu Sơn Pha là chỗ nào không?”
“Phù gia thuộc Lục phủ, có rất nhiều việc đều là từ đó giao phó.” Lưu Thủ Kính hạ giọng. “Ta nghe nói Tiêu Sơn Pha là một nơi chuyên môn nuôi nhốt các loại thú, là nơi chăm sóc thảo mộc cho Lục phủ. Trước đó vài ngày có một đám đạo phỉ mắt mù xông vào hủy hoại không ít đồ vật, làm bị thương nhiều người. Lần này chúng ta qua đó để giải quyết việc ấy.”
“Đương nhiên.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua rồi mới nói. “Lần này người dẫn đội là Hải quản sự, hắn là cao thủ nhất lưu, chúng ta sẽ nghe theo lời hắn.”
Ở phía sau có một lão giả hướng về phía hai người ra hiệu. Hắn chính là hải quản sự, là người trực tiếp nhìn Phù Ngao, Phù Tú Ngọc lớn lên nên cũng rất coi trong hai người, nhất là Mạc Cầu, người đang được nhắm vào vị trí con rể.
Không bao lâu sau phía trước nổi lên nhiều tiếng vó ngựa. Phù Tú Ngọc làm mặt nhăn nhó tiến lại gần. “Mạc đại phu,” nàng chớp mắt. “Ta nghe nói một thầy thuốc chữa bệnh thì bảy phần là dựa vào dược vật, ba phần là dựa vào y thuật có đúng không?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Có không ít người đã đồn thổi để nâng cao năng lực của thầu thuốc nhưng sự thực là không có bột thì không gột nên hồ, không có dược vật, y thuật dù có cao minh đến mấy cũng là vô ích mà thôi.”
Vừa nói đến đó, hắn nhớ ra một chuyện cũ.
“Dược cốc từng có một vị tiên nhân muốn dành thời gian mang tất cả các chứng bệnh và cách dùng dược chỉnh lý viết thành sách, bệnh nhân phổ thôn mắc bệnh lấy thuốc uống theo đó là được, trừ khi gặp phải nghi nan tạp chứng mới cần đến xem bệnh, tiếc là việc đó chưa hoàn thành được.”
“Thật vậy sao?” Phù Tú Ngọc cười nói. “Xem ra thần y cũng chỉ có như thế mà thôi.” Trong lời nàng nói không giấu được ý tứ coi khinh. Hiện giờ Mạc Cầu thân cô thế cô, mọi việc chữa bệnh hay dược vật cần thiết đều là từ Phù gia nhà nàng đem tới. Theo như lời hắn vừa nói thì tác dụng của hắn cũng không quan trọng mấy.
“Phù tiểu thư, lời ấy không đúng.” Lưu Thủ Kính đứng bên cạnh vội lắc đầu. “Mạc đại phu nói vậy là do khiêm tốn mà thôi, danh y chân chính quan trọng hơn dược vật nhiều.”
“Hừ hừ...”, Phù Tú Ngọc nghe xong thì không có ý kiến gì. Mạc Cầu chỉ cười trừ, nhưng có một người trẻ tuổi chạy trong đám người vừa đuổi theo nàng ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt không có thiện ý.
Bọn họ vốn rất hâm mộ tính cách sảng khoái của vị tam tiểu thư Phù gia này, càng có nhiều người dành tình cảm ái mộ chờ mong có dịp được trèo vào nhà hào môn, đối diện với tình địch tương lai như Mạc Cầu đương nhiên là không thấy vui vẻ gì.
“Phù tiểu thư, Hải quản sự.”
Còn chưa đến nơi, chủ quản Tiêu Sơn Pha Sử Diêm đã mang người ra đón, nhiệt liệt chào mừng.
“Hai vị này hẳn là Mạc đại phu đại danh đỉnh đỉnh và Thiên Lý Phi Vân Kiếm Lưu huynh phải không? Có hai vị tới Sử mỗ không cần phải lo nữa rồi.”
“Không dám, không dám nhận.” Lưu Thủ Kính khách khí khoát tay. “Hiện giờ Lưu mỗ chỉ là một hạ nhân ở Phù gia, nghe theo lời người khác sai bảo mà thôi, Sử huynh nói quá lời rồi.”
Trước mặt vị chủ quản dung mạo bình thường, dáng người hơi mập này hắn không dám có chút xem thường nào. Diêm La Kiếm Sử Diêm là cao thủ nhị lưu, tuy chỉ là nhị lưu nhưng là do phẩm giai nội công hắn tu luyện khá thấp chứ thực lực không hề yếu.
“Ha ha...”, Sử Diêm cười lớn, đưa tay ra hiệu. “Các vị, xin mời! Tiết đạo trưởng ở Lục phủ cũng đã đến, Sử mỗ đã sớm chuẩn bị yến hội chiêu đãi các vị.”
“Tiết đạo trưởng?” Hải quản sự chớp mắt. “Có phải là Thanh Hạc Tiết đạo trưởng không?”
“Đúng vậy.” Sử Diêm gật đầu. “Tiết đạo trưởng là nhân vật có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng hơn hai mươi năm trước, nhiều năm qua đi ông ấy vẫn là người hầu trong Lục phủ. Lần này ông ấy tới đây cũng là để điều tra sự tình mất linh thỏ lần này.”
Nói đến đây, sắc mặt của hắn không khỏi tối sầm lại.
“Tuy tổn thất Linh thỏ là do kẻ gian gây nên nhưng dù sao Sử mỗ cũng là giám thị lại bất lực không thể làm gì, sợ là không tránh được trách phạt.”
“Yên tâm.” Phù Tú Ngọc khua tay. “Chỉ cần không phải ngươi cố ý gây ra thì một chút tổn thất không đáng ngại. Sử Diêm ngươi vất vả ở đây nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, Phù gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lời ấy vừa thốt ra là Hải quản sự ở bên cạnh đã nhíu mày. Sự việc thế nào còn chưa được điều tra thỏa đáng, Tú Ngọc nói trước như vậy có phần không thỏa đáng. Huống hồ Linh thỏ, thảo mộc ở nơi này đều do Lục phủ sở hữu. Nếu xảy ra chuyện thì bọn họ cũng không quyết định được.
“Đa tạ tiểu thư.” Sử Diêm thoáng đỏ mặt, nói giọng nghẹn ngào. “Sử mỗ cảm thấy mình đã phụ sư tín nhiệm của lão gia.”
Tiết đạo trưởng chờ đã lâu. Người này tuổi chừng năm mươi nhưng tướng mạo lại chỉ như mới vừa ba mươi, tóc tết cắm mộc trâm, trên người mặc tố bào, tay cầm phất trần mang theo khí chất tiên phong đạo cốt. Cả đoàn người gặp nhau rồi nâng chén cạn ly, nghỉ ngơi một chút là bắt đầu an bài công việc.
“Đám giặc kia chính là từ Loan quận tới, nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng là một cao thủ nhất lưu.” Tiết đạo trưởng khẽ vung phất trần nói. “Máu huyết của Linh thỏ có tác dụng tẩy tủy, là thánh phẩm đoán thể không thua gì Kim Cương Tô Du, hơn nữa lại dễ luyện hóa và không có tác dụng phụ. Chả trách mà bọn chúng lại động tâm.”
Phủ Đông An không chỉ có phủ thành, dưới đó còn có ba quận mười bảy huyện, mỗi nơi đều có thế lực chiếm cứ. Loan quận là một trong số đó. Tất nhiên, so với các gia tộc ở gần phủ thành thì những thế lực nhỏ hơn khó mà so sánh được.
“Hừ.” Phù Tú Ngọc hừ lạnh. “Thực sự là đám người ăn gan hùm mật gấu, ngay cả đồ của Lục phủ mà cũng dám chiếm đoạt.”
“Có lẽ bọn chúng không biết rõ sự tình, nhưng ta đoán lúc này sau khi lấy lại tinh thần bọn chúng có lẽ đã sợ mà trốn rồi.” Tiết đạo trưởng đáp lời. “Cho nên việc này không nên chậm trê, chúng ta cần mau chóng khởi hành bắt lấy bọn chúng để còn báo cáo lại.”
“Tiết đạo trưởng nói đúng lắm.” Hải quản sự gật đầu. “Sử Diêm, Linh thỏ thiếu mất nhiều không?”
“Việc này...”, Sử Diêm biến sắc, chần chừ một lúc mới nói. “Bốn... hơn ba mươi con.”
“Hơn ba mươi con?” Hải quản sự tái mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. “Linh thỏ là đồ quý của những tiểu thư thiếu gia trong Lục phủ, mất nhiều như vậy mà ngươi còn nghĩ sẽ không việc gì sao.”
“Tiểu nhân không dám.” Sử Diên lộ vẻ chua chát. “Việc này qua đi, tiểu nhân nhất định sẽ chịu đòn nhận tội.”
“Đến lúc đó rồi tính.” Hải quản sư khoát tay. “Người bị thương bố trí ở nơi nào để Mạc đại phu và tiểu thư ở lại chữa trị, những người khác cùng đi tiễu phỉ.”
“Không.” Phù Tú Ngọc nhíu mày, vẻ không vui. “Ta không muốn ở lại đây, trị bệnh cứu người ta không giúp được gì, không bằng đi cùng các ngươi thì hơn. Mạc đại phu, hay là ngươi xem qua bệnh nhân một chút rồi sau đó cùng đi tiễu phỉ, thế nào?”
“Được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thực lực Mạc mỗ có hạn, có đi cũng không giúp được gì, ngược lại còn gây thêm vướng víu. Ta ở đây là hơn.”
“A...”, Phù Tú Ngọc cười khẽ, nói giọng mỉa mai. “Ngươi sợ phải không?”
Mạc Cầu gật đầu. “Đúng là ta có chút sợ hãi.”
“Ngươi...”
“Tiểu thư.” Hải quản sự thấy không khí có chuyện thì vội nói. “Mạc đại phu là thầy thuốc, không quen việc chém giết cùng người khác, chúng ta đi là được rồi.”
“Chủ quản.” Đúng lúc này có người từ bên ngoại vội vã chạy tới, lắp bắp. “Nhanh nhanh...”
Sử Diêm nhíu mày. “Sao lại hô to gọi nhỏ ở đây không có quy củ gì vậy. Ngươi không thấy ta đang mở tiệc đãi khách hay sao?”
“Không, không phải.” Tên hạ nhân nuốt ước bọt rồi vội vàng nói. “Tại kênh ngầm dưới vách núi, chúng ta phát hiện ra Bàng phó quản sự, hiện giờ hắn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Cái gì?” Sử Diêm biến sắc, đột ngột đứng dậy. “Mau, mau mang ta đến xem.”
“Vâng.”
“Ta cũng đi cùng.” Mạc Cầu mở miệng. “Chờ ăn uống xong thì có thể bệnh nhân sẽ không qua khỏi.”
“Việc này...”, Sử Diêm chớp mắt. “Không bằng SỬ mỗ ở lại còn sẽ có người khác dẫn đường cho mọi người. Thực không dám giấu, mấy ngày trước tại hạ mới bị thương muốn nhờ Mạc đại phu xem cho mà không rõ tình huống của Bàng huynh thế nào nên cũng cảm thấy không yên tâm.”
“Thôi được.” Tiết đạo trưởng đứng dậy. “Chỉ là một đám đạo phỉ thôi, không cần nhiều người như vậy. Chúng ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận