Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 238: Tiên Thiên nhiều lần xuất

Người tới tóc mai đã ngả trắng, thân mặc áo bào dài màu xám, hai gò má già nua không giấu hết được vẻ anh tuấn lúc còn trẻ. Tuy gương mặt già nua nhưng khí tức trên người lại vẫn sung mãn tràn đầy như còn niên thiếu.
Chỉ là lúc này hai mắt lão đã ửng hồng. Vị trí của lão cách không xa nơi này, nghe được thông tin là chạy đến ngay nhưng vẫn không kịp. Lão không nghĩ hung thủ đã giết người mà vẫn còn phách lối như thế.
“Tốt. Giỏi lắm!”
Thân thể Hoa Bắc Đường run lên, âm phong gào thét bốn phía, hàn ý thấu xương thấm vào tận tâm can.
“Ta muốn như thế nào? Ta muốn ngươi phải chết.”
Giữa tiếng rống giận, một trận âm phong chấn động đình viện, bóng xám xuất hiện lao qua khoảng cách hơn mười mét như một cái chớp mắt. Trảo thế từ trên cao bổ xuống.
Ầm ầm...
Khí lưu to lớn lăng không kéo theo cuồng phong bao trùm mặt đất khiến nó nứt toác, cây cỏ gần đó không còn sự sống. Chân khí Tiên thiên của người này đúng là có thể cướp đoạt sinh cơ!
Hai mắt Mạc Cầu co rút, trong lòng trở nên nghiêm túc, hắn lắc tay áo dài cuốn theo Cát Nguyên đang nằm trên đất ném tới. Đối mặt với một vị Tiên thiên tuy mồm miệng hắn không chịu kém nhưng quả thực không giám coi thường.
“Biến đi.”
Hoa Bắc Đường gầm lên, trảo thế đánh bay Cát Nguyên ra ngoài nhưng trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng, không hề có bóng người, thay vào đó là một vòng đao mang.
Là đao của Ngư Câu La!
Đao pháp đúng là Hoành Hành Đao của lão. Đao ý tràn lên cuồng ngạo tứ phương, thế tới hung mãnh so với khi Ngư Câu La xuất thủ thì không chỉ mạnh hơn gấp đôi. Đao thế chỉ có hình mà thiếu ý nhưng vẫn đầy đủ sự bá đạo hoành hành của nó.
Đao pháp quen thuộc, thanh đao cũng không lạ khiến Hoa Bắc Đường có chút hoảng hồn.
Một khắc sau, phẫn nộ trong lòng lão đã không kiềm chế được nữa. Đối phương khinh người quá đáng!
“Chết đi.”
Âm Phong Trảo tùy thế mà biến hóa, trảo phong gào thét như quỷ khóc thần hào kéo theo âm phong dữ dội. Đao quang chớp động giữa trời, trong chớp mắt đã chém ra mấy chục đao ảnh như một cái lưới bao trùm bốn phía.
“Bạch!”
“Đương...”
Đao trảo va chạm rồi, hai người đều trầm tư. Hoa Bắc Đường cảm thấy mọi biến hóa của trảo thế đều bị đối phương khắc chế, chiêu thức tinh diệu không thể phát huy hết năng lực. Mạc Cầu thì cảm thấy như mình vừa đụng phải một khối băng cứng rắn.
Chiến đấu hôm nay không giống lúc hắn chiến đấu với vị Tiên thiên lần trước. Người này có chân khí lạnh lẽo đến tận xương tủy, âm phong hóa thành từng tia từng tia qua binh khí mà xâm nhập vào da thịt, kinh mạch khiến hắn phải rùng mình.
Nếu không có Hắc Sát chân thân hộ thể giúp hắn ngăn cản hơn nửa âm khí, sợ là hắn sẽ bị âm phong ăn mòn không còn sức kháng cự. Hai người giao thủ, trong chớp mắt đã va chạm hơn mười lần nhưng không có ai lùi bước, từ ngoài nhìn vào giống như không phân cao thấp.
“Hảo tiểu tử.” Hoa Bắc Đường nheo mắt, tinh thần ngưng trọng. “Vô Định Kiếm, một kiếm định càn khôn quả thật danh bất hư truyền.”
“Quá khen.” Mạc Cầu lạnh lùng. “Ta xem ra Tiên thiên cao thủ như các hạ hóa ra cũng chỉ có thế, thật là hữu danh vô thực.”
“Khẩu khí thật lớn.” Hoa Bắc Đường hừ lạnh. “Nhưng ở cảnh giới Hậu thiên mà có thể ngăn được Âm phong Thập Tam Trảo của lão phu, dù có Vô Định Kiếm pháp để dựa vào nhưng ngươi có thể tự ngạo. Đáng tiếc, ngươi chỉ đi đến đây được thôi.”
Lời vừa thốt ra, âm thanh còn chưa tan hết, mặt đất dưới chân Hoa Bắc Đường đã trầm xuống. Nó không vỡ nát cũng không có biểu hiện gì khác nhưng thân ảnh đối phương đã như âm phong vượt qua khoảng cách mấy trượng xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu.
Vô thanh vô tức, nhanh như thiểm điện.
Một chưởng kia nhằm ngay ngực Mạc Cầu mà tới.
Cao thủ như Hoa Bắc Đường quá rõ đối mặt với Vô Định Kiếm thì chiêu thức tinh diệu thế nào cũng sẽ trở thành vô dụng, lão phải tận dụng tốc độ, lực lượng mới có thể nghiền ép được đối phương. Điều này không khác gì lão phải chấp nhận từ bỏ một phần tạo nên ưu thế của mình nhưng tu vi của lão đúng là mạnh hơn đối phương, lão chấp nhận.
Mạc Cầu thấy trong lòng phát lạnh, kiếm lý của Vô Định Kiếm tự động dẫn hướng, hắn cầm đao chém ra phía trước.
“Hô...”
Âm phong cuồng loạn như thủy triều dâng trào. Chỉ trong chốc lát Hoa Bắc Đường đã xuất ra hai mươi ba chưởng, chưởng thế như núi ngang nhiên đè xuống.
“Oanh!”
Một trưởng cuối cùng khiến Mạc Cầu run lên, trường đao rời khỏi tay bay ra ngoài, cả người cũng bị ép lùi ra sau đến mấy trượng mới dừng lại được.
“Ừm.” Cổ họng hắn nhấp nhô, bàn tay đưa lên xoa ngực cố chặn âm thanh phát ra. Hỗn Nguyên Nhất Khí Công đúng là bất phàm, chân khí ngưng thiên vận chuyển với tốc độ rất nhanh, thậm chí giúp hắn ngạnh kháng chân khí Tiên thiên nhưng cỗ khi ý âm hàn trong lòng bàn tay đối phương làm hắn muốn tránh mà không được, chỉ đành đón đỡ.
Đao pháp mà không tinh diệu, sợ là hắn muốn rút lui ra khỏi vòng chiến cũng không dễ dàng.
Hắn đưa mắt nhìn xuống cánh tay phải, chỉ trong thời gian ngắn, một vòng tím xanh đã lan tràn đến khuỷu tay, chỗ khí tức âm hàn truyền qua, cánh tay hắn như đã mất đi tri giác.
“Hảo nội công, hảo kiếm pháp!” Hoa Bắc Đường thốt lên, động tác không dừng mà nhanh chóng đánh tới. “Nghe giọng ngươi thì tuổi tác còn chưa lớn, nếu có thể thành tựu Tiên thiên thì thành quả sau này thật không thể hạn lượng, tiếc là hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết.”
Vừa nói, chưởng thế của lão vừa biến hóa, thế công phát ra càng hung ác hơn, chiêu nào cũng là chiêu trí mạng.
“Còn chưa chắc.” Mạc Cầu đột nhiên quát khẽ.
Nhiên huyết! Hắn đã thiêu đốt khí huyết.
Viêm Dương Chân Khí!
“Oanh!” khí tức trên người hắn bạo tăng.
Một cỗ chân khí chí cương chí dương từ trong thể nội hắn trào ra quét sạch tứ phương. Hơn mười năm qua, từ lúc hắn đeo hỏa long trên người, mỗi giờ mỗi khắc Viêm Dương chi khí đều tự động phát sinh rồi nhập vào Đan điền của hắn. Bây giờ hắn toàn lực bộc phát, chân khí tuy không linh độn được như cao thủ Tiên thiên nhưng cũng giúp hắn nhanh chóng khu trục khí tức âm hàn quanh mình, dị trạng trên thân thể cũng biến mất không còn chút tàn dư nào.
“Li!”
Hoa Bắc Đường trợn mắt, không biết lão thi triển pháp môn nào mà âm phong giữa sân lại hiện ra, tiếng gào như quỷ khóc thần kêu, như vạn người ai oán khiến tâm thần người khác chấn động, trong lòng lâm vào ảo giác.
Tinh khí thần của cao thủ Tiên thiên đều cường hãn, nó không chỉ có tác dụng thương tổn đến nhục thân mà còn công kích vào tinh thần. Có điều thức hải của Mạc Cầu lại không giống người thường. Hắn tu hành Phù Đồ nên có ý chí vô cùng kiên định, gần như miễn nhiễm với công kích này của đối phương.
“Bành!”
“Oanh...”
Hai người điên cuồng chém giết, những nơi trận chiến đi qua, phòng ốc đổ sụp, cả tòa đình viện hóa thành một mảnh phế tích. Hoa Bắc Đường đánh mãi không xong, trong lòng tức giận nhưng cũng không vội vàng. Bởi vì lão biết Mạc Cầu tuy mạnh nhưng là đang cố gắng chèo chống, sớm muộn cũng đến lúc đối phương không kiên trì nổi. Thậm chí thời gian ấy sẽ không thể kéo dài. Huống chi, chân khí Tiên thiên giao cảm với bên ngoài, từng cái hô hấp đều giúp lão khôi phục khí lực, chân khí trong người khó mà khô kiệt.
Còn chân khí Hậu thiên dù có công pháp huyền diệu khôi phục nhanh đi nữa thì có thể duy trì được bao lâu?
“Oanh!”
Trảo phong nổi lên như sóng triều đè xuống. Dưới lớp hắc bào, hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, hai tay chấn động lưu chuyển như vẽ âm dương đồ hướng lên trên.
Âm Dương Trảm trong Âm Dương Thác Loạn Đao!
Một chiêu này kết hợp với kiếm lý của Vô Định Kiếm giúp hắn trảm phá âm phong, trực tiếp tấn công lên trán đối phương.
“Bành!”
Hai người cùng chấn động, Mạc Cầu lảo đảo lùi về sau, Hoa Bắc Đường thì cười lạnh rồi tiếp tục lao đến. Lần này hắn muốn một chiêu giết chết đối phương để báo thù cho con mình.
Đúng lúc ấy...
“Đi mau!”
Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên truyền vào trong tai lão. “Sư huynh, có viện binh.”
Hoa Bắc Đường chau mày nhìn Mạc Cầu, thấy đối phương hốt hoảng lui về sau nhưng thế thủ lại không hề lơi lỏng. Đối phương biết rõ không phải là địch thủ của lão nhưng vẫn kiên cường chống trả, từ đầu đến giờ chưa từng có ý chạy trốn?
Không ổn!
Trong lòng rối loạn, lão không kịp suy nghĩ quá nhiều, thân hình hướng về sau lao nhanh.
“Muốn đi?”
“Oanh!”
Vách tường bên cạnh vỡ ra, một cây thương có tua rua đỏ như độc long nhe nanh đâm tới. Uy thế mạnh mẽ không hề thua kém lão. Ở phía sau có một thân ảnh bay lên trời cao, cánh tay vừa động, mấy chục mũi ám khí đã bay đến.
“Ha ha... Hoa Bắc Đường, lần này để ta xem ngươi chạy đi đâu?”
Cách đó không xa có một người vừa thét vừa lao tới, mỗi bước chân lại vượt qua khoảng cách đến hơn mười mét, chỉ mấy lần nhún mình là đã tiến sát trận chiến.
“Phù nhị gia Phù Du An! Gia chủ Phương gia Phương Thu Huyền!”
Hoa Bắc Đường hoảng hốt, thân thể co rụt điên cuồng bỏ chạy. Không nói hai người vừa tới đều là Tiên thiên, khu vực này vẫn là nội thành, để chuyện vỡ lở thì lão càng khó thoát. Tiên thiên cao thủ đã muốn đào mệnh, tốc độ nhanh đến rợn người. Trong chớp mắt đã không biết chạy đi phương nào, chỉ nghe âm thanh đổ vỡ vang lên liên tục, bao nhiêu nhà cửa vì thế mà bị vạ lây.
Trong nội viện, Mạc Cầu đứng dựa vào tường, thân thể khẽ run. Cũng may hắn đã được giải thoát.
“Mạc huynh.” Phù Ngao nhảy đến gần vội nói. “Chúng ta nhận được tin là chạy tới ngay, vừa lúc có Phương thế bá đến chơi nên cũng đi theo hỗ trợ, thật không ngờ lại gặp cả cao thủ Tiên thiên. Huynh thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Mạc Cầu khoát tay. “Còn chưa chết được.”
“Đâu chỉ không chết được.” Phù Ngao trừng mắt, trong lòng đầy thán phục. “Ngươi lấy sức một mình ngạnh kháng một vị Tiên thiên đến tận lúc này, Nhị thúc cũng không còn gì để nói.”
Mấy năm nay Phù gia đãi ngộ Mạc Cầu vượt xa thân phận của hắn nên kéo theo sự bất mãn của rất nhiều người.
“Được rồi không nói chuyện đó.” Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn phế tích rồi nói. “Để ta tìm kiếm một chút xem có lấy được ghi chép nào liên quan đến ôn dịch hay không.”
“Ôn dịch?” Phù Ngao ngạc nhiên. “Sao cơ, đám người này có liên quan đến trận ôn dịch?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu lại gần mấy thi thể giờ đã không còn chút sinh cơ rồi than nhẹ. “Hẳn là người của Huyền Y Giáo, nếu tìm được thông tin liên quan đến ôn dịch thì sẽ rất có ích cho việc tìm ra giải pháp ngăn chặn.”
“Được.” Phù Ngao vẫy tay ra hiệu cho mấy người vừa đến thu thập tàn cuộc.
Một canh giờ sau, Phù Du An và Phương Thu Huyền sóng vai trở về, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Không ngờ hắn còn có trợ thủ phía sau.” Phù Du An ra vẻ không cam lòng. “Nhưng hắn trúng một thương của ta, thêm một chưởng của Phương huynh, mấy tháng tới đây khó mà dậy nổi.”
“Hoa Bắc Đường là ai?” Phù Ngao hiếu kỳ hỏi. “Diệu Đạo Nhân Hoa Bắc Đường và Thiên Diện Thư Sinh Tô Nghiễn Trần là sư huynh đệ, lai lịch không rõ, bọn chúng lấy việc buôn bán tin tức để sống, cũng là lái buôn ở giữa nghịch minh và Huyền Y Giáo.” Phương Thu Huyền khẽ vuốt râu đáp. “Hai người này thực lực không quá mạnh nhưng giỏi về ẩn nấp và phương pháp cải trang nên dù đã khuấy đảo nhiều năm mà vẫn yên ổn. Đúng rồi, vị bằng hữu vừa nãy đâu rồi?”
Nói xong hắn liếc nhìn toàn trường thì thấy Mạc Cầu đang kiểm tra sách vở, không thấy người mặc áo đen lúc nãy đâu cả.
“Lấy tu vi Hậu thiên để chống lại Hoa Bắc Đường, nhân kiệt cỡ này sao Phương mỗ chưa từng nghe nói đến. Phù gia các ngươi che giấu thật kỹ nhỉ.”
Hắn cất tiếng cười nhưng ánh mắt lại có vẻ ngưng trọng. Người này mang Vô Định kiếm pháp, tu vi Hậu thiên không đáng nói nhưng một ngày kia nếu đối phương có thể thành tựu Tiên thiên thì thật là đáng sợ.
Phù gia còn giấu cao thủ bậc này?
“Tiền bối nói đùa rồi, vị kia bị thương nên cần tĩnh dưỡng.” Phù Ngao xấu hổ cười một tiếng rồi đưa mắt nhìn Nhị thúc nói sang chuyện khác. “Hoa Bắc Đường đã trúng Thiên Lý Truy Hồn Hương của ta, chúng ta cũng tìm thấy cứ điểm của Huyền Y Giáo, bây giờ phải làm sao?”
“Ừm.” Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt càng trở nên căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận