Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 592: Truyền Tống trận

Mai rùa to lớn treo trên không trung, bên trên có rất nhiều phòng ốc, đường đi lối lại, người đi tới kẻ đi lui như dệt, tình cảnh rất náo nhiệt.
Trong điện, Trúc lão tiếp nhận hai túi trữ vật, thần niệm quét qua, gương mặt lộ vẻ hài lòng.
“Không tệ.” Hắn gật đầu, nhấc hai gốc cổ thụ lên nói. “Hai gốc Niết Trác kỳ thụ này đến từ thượng cổ, có năng lực phục sinh cho nên dù nhiều lần bị thương tổn vẫn có thể trùng sinh. Linh thụ này linh tính không nhiều nhưng lại có tác dụng lớn với Âu đạo hữu.”
Nói xong hắn lấy ra một hộp ngọc, thi pháp phong thích cổ thụ rồi nhẹ phất tay, ở phía sau có người trình lên các loại linh vật. Vương Kiều Tịch nhân phần linh vật dành cho mình, vẻ mặt kích động. Nàng dùng thần niệm đảo qua kỳ vật trong tay, khí tức trên người liền run rẩy.
Nguyên Từ Linh Mộc!
Nó là vật nàng rất cần, phẩm giai lại cực tốt, linh tính mười phần vượt xa dự đoán trước đó của nàng. Trong lòng nổi sóng, nàng vô thức ngẩng lên nhìn sang phía Mạc Cầu. Đối phương hình như cũng có để ý rồi nhẹ gật đầu.
Lấy lại tinh thần xong, Vương Kiều Tịch và mấy người khác cùng nhau cúi đầu thi lễ.
“Đa tạ Trúc lão.”
“Giao dịch công bằng mà thôi, không cần phải nói cảm ơn.” Trúc lão phất tay, vẻ mặt nhu hoà. “Có điều này các vị nên biết, lão hủ và vài vị đồng đạo lập nên một đạo trường ở gần đây, nếu các ngươi có hứng thú thì có thể đến để gia nhập.”
Sau một lúc yên lặng, Phạm Nhân long cung tay làm lễ. “Trường Nhạc Bang cũng có ý này, nếu tiền bối không chê, mấy ngày tới Phạm mỗ sẽ để người dưới bố trí việc di chuyển.”
“Tốt quá.” Trúc lão nhẹ vỗ tay. “Lão hủ rất hoan nghênh.”
“Tiền bối.” Ngọc Thanh nhỏ nhẹ. “Trạch quốc của vãn bối có nhiều phàm nhân, di chuyển họ sợ không dễ, tiếc là không thể đến được.”
Còn Huyền Tâm Tông…, đó là tông môn cung dưỡng lực lượng cho cả Trạch quốc, lại có nhiều mối liên hệ với Cửu Giang Minh nên không thể chuyển tới đây được. Huống hồ nàng chỉ là một trưởng lão trong tông, không thể tự mình làm chủ quyết định.
Vô Trần cũng chắp tay. “Việc này trọng đại, nhất thời vãn bối khó mà quyết định ngay được. Sau khi trở về vãn bối sẽ thương nghị với các sư huynh đệ, mong tiền bối thứ tội cho.”
“Nên như thế.” Trúc lão nở nụ cười nhạt, dường như cũng đoán trước được kết cục này. “Nơi này mới lập còn rất nhiều việc chưa gọn gàng, các ngươi có lòng kiêng kỵ cũng là phải thôi. Yên tâm, lão hủ sẽ không trách tội.”
Nói xong hắn nhìn sang người duy nhất không tỏ thái độ là Vương Kiều Tịch. “Vương cô nương có được linh vật đang cần chuẩn bị để Kết Đan, không cần để ý đến việc này làm gì. Cứ tập trung vào việc Kết Đan trước, lão hủ chúc ngươi sớm có thành tựu trên con đường đại đạo.”
“Tạ ơn tiền bối.” Vương Kiều Tịch khẽ thở ra, chắp tay thi lễ.
Ba người còn lại nghe thế thì đều làm ra vẻ kinh ngạc. So với Vô Trần và Ngọc Thanh thể hiện rõ sự hâm mộ, Phạm Nhân Long lại cảm thấy phức tạp, trong lòng vừa có hâm mộ vừa có tiếc nuối. Hắn đã từng thử xung kích Kết Đan, cũng thông qua nhiều quan hệ và thủ đoạn để có được linh vật thích hợp nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.
Cũng may là hắn có pháp môn lợi hại, mặc dù không thể Kết Đan nhưng được linh vật trợ giúp kéo dài tuổi thọ, sau đó mới có Trường Nhạc Bang như hiện nay.
Thu hồi tâm tình, bốn người cùng chắp tay cáo từ, theo nhau rời khỏi đại điện. Đến lúc không còn ai nữa, Trúc lão mới nhìn Mạc Cầu mỉm cười vung tay, một đoàn băng tinh chậm rãi bay tới.
“Mạc đạo hữu, đây là Hắc Liên Tịnh Hoả của ngươi.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, bàn tay khẽ vuốt băng tinh, thần sắc hơi có biến hoá. Đây là Linh hoả thượng phẩm, một khi luyện hoá và dung nhập vào đan hoả, nó sẽ mang lại nhiều lợi ích với việc gia tăng thực lực. Vấn đề là cho đến lúc này hắn đã luyện hoá quá nhiều linh hoả, khả năng khống hoả dần vượt qua cực hạn, sau này thực lực cũng rất khó để tăng tiến.
Tuy nói khả năng khống hoả của hắn hiện giờ không yếu nhưng bản thân hắn không có truyền thừa đỉnh phong. Sau khi tiến giai Kim Đan, Thái Ất Luyện Ma kiếm quyết và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân hắn vẫn có thể dựa vào, phương pháp khống hoả cũng được nâng cao thêm nhưng chưa hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu. Đây cũng là lý do vì sao hắn đang cần có một môn truyền thừa đỉnh phong hành hoả, nếu không thiên phú khống hoả của hắn sẽ bị lãng phí mất.
“Thật không ngờ.” Lúc hắn còn đang trầm tư, Trúc lão vuốt râu than thở. “Ta tuy biết đạo hữu pháp lực cao thâm nhưng không ngờ Ngân Xà Điếu Tẩu Chu Thế Chương kia lại bị giết trong tay của đạo hữu.”
“Chỉ là may mắn thôi.”
“Việc đó không thể dùng may mắn mà làm được.” Trúc lão lắc đầu. Hắn từng bắt giữ một trong tứ đại trưởng lão của Ma y Thần Giáo, tất nhiên biết bọn họ khó chơi như thế nào. Trong cảnh giới Kim Đan sơ kỳ mấy vị trưởng lão đó hầu như không có đối thủ. Thế mà vị Mạc đại tiên sinh đây không chỉ đánh thắng đối phương mà còn giết chết tại trận. Thực lực người này sợ không yếu hơn Kim Đan trung kỳ.
Sau khi tiến giai Kim Đan, có thọ nguyên lâu dài nên người tu hành thường có nhiều át chủ bài, muốn đánh lui đã khó, muốn chém giết lại càng khó hơn.
“Nhắc tới Ma Y Giáo lại làm ta nhớ tới một chuyện.” Mạc Cầu thu linh hoả, thuận miệng nói sang chuyện khác. “Ta từng gặp người của Huyền Hoả Giáo, bên cạnh một vị truyền nhân có một lão bộc có biểu hiện tu hành công pháp của Ma Y Giáo kia.”
“A…”
“Sở dĩ ta biết người đó là thông qua người của Chu gia.”
“Ồ.” Trúc lão nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Mạc Cầu. “Đạo hữu muốn nói Chu gia và Ma Y Giáo có mối liên kết ngầm với nhau mà không ai biết?”
“Ta không nói như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có điều chuyện ngày đó thật sự rất trùng hợp, cũng chính vì thế nên Mạc mỗ mới có hiềm khích với vị Kim Đan của Chu gia kia.”
“Thật vậy sao?” Trúc lão trầm tư.

Đợi Mạc Cầu rời đi rồi, từ sau điện có một người bước ra. Người này mặc hoa phục, ngũ quan đoan chính, khí chất cao quý như đế vương ở nhân gian.
“Trúc huynh.” Người này chắp tay, tiếng nói như sấm. “Ngươi thấy vị Mạc đại tiên sinh này thế nào?”
“Pháp lực cao thâm, thực lực bất phàm.” Trúc lão thu sắc mặt. “Như lời đạo hữu từng nói, người này không giống với tông sư Kim Đan vừa tấn thăng, thậm chí ngay cả danh tính cũng muốn che giấu, cho nên muốn dò xét hắn sợ là không dễ. Có điều khả năng luyện đan và khả năng khống hoả đúng là không giả.”
“Đúng thế.” Người vừa tới gật đầu. “Ngân Xà Điếu Tẩu không dễ đối phó, ngay cả ta cũng không chắc có thể chém giết được đối phương thế mà người này lại làm được, thực lực không thể xem thường. Chỉ không biết chân diện mục hắn thế nào?”
“Đã che đi khuôn mặt thật thì tất nhiên là không muốn để cho người khác biết rồi.” Trúc lão khẽ vuốt râu, chậm rãi nói. “Cao huynh, ngươi cũng không cần hỏi đến cặn kẽ, chỉ cần hắn không có địch ý với chúng ta thì có thể giao dịch không sao cả.”
Người vừa tới tất nhiên cũng là một tông sư Kim Đan tên là Cao Trùng. Hắn là một vị Kim Đan trung kỳ, bối cảnh thâm sâu, giao du rộng lớn, trong cảnh giới cũng có thanh danh lớn, thực lực không yếu hơn Trúc lão bao nhiêu. Đây cũng là một trong các nhân vật mấu chốt của lần thiết lập đạo trường này.
“Đúng vậy.” Cao Trùng gật đầu. “Trúc huynh, ngươi thấy điều Mạc đạo hữu vừa nói về Chu gia và Ma Y Giáo có tin được không?”
“Ma Y Giáo có mặt ở nhiều nơi tại Bắc giang, nhiều năm qua không bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu bảo rằng không có ai mật báo thì lão hủ khó mà tin được.” Trúc lão mở miệng. “Ngay cả Quy phường của chúng ta sợ là cũng có mật phục của bọn chúng. Linh vật động nhân tâm, chỉ cần Ma Y Giáo bỏ ra cái giá đủ lớn thì sẽ tìm được người giúp thôi. Nhưng Chu gia…”
Trúc lão lắc đầu không nói hết.
“Khả năng Chu gia không cấu kết với Ma Y Giáo nhưng người của Chu gia có làm điều đó hay không thì không thể biết được.” Cao Trùng đưa tay nâng cằm ra điều suy nghĩ. “Tuy nhiên điều này cũng không chắc. Vị Mạc đại tiên sinh đó có xích mích với Chu Huyền Cảm, nếu là thuận miệng vu oan vài câu cho Chu gia thì cũng có thể hiểu được.”
“Đúng rồi.” Hắn chợt đổi giọng. “Trúc huynh xem, liệu chúng ta có thể mời chào đối phương hay không?”
“Khó đấy.” Trúc lão chần chừ. “Người này không để lộ chân dung, không rõ lai lịch, phía sau chắc còn có điều phiền toái quấn thân. Chúng ta có thể mượn nhờ ít nhiều nhưng không dễ mời được đâu. Hiện giờ tuy là lúc chúng ta cần dùng người nhưng với hắn tốt nhất là vẫn cảnh giác thì hơn.”
“Ừm.” Cao Trùng gật đầu đồng tình.

Bạch vân lượn lờ nơi chân trời, một mảnh lá xanh phiêu nhiên xuất hiện, mỗi lần khẽ lắc lư đã đi xa được hơn trăm trượng về phía trước. Mảnh lá này dài chừng một trượng, trên đó có hai người một nam một nữ đang đứng. Họ chính là Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch. Có điều lúc này Mạc Cầu không phải vị Mạc đại tiên sinh vừa có mặt ở Quy phường, chỉ là Mạc trưởng lão ngẫu nhiên gia nhập vào Thương Vũ Phái mà thôi.
“Thật không ngờ…” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Hơn hai trăm năm không gặp, sư đệ đã chứng được Kim Đan, thật là đáng mừng. Còn nhớ năm xưa trong bí địa, ta tiến giai Đạo cơ trước cả sư đệ, thế mà bây giờ lại tụt lại phía sau rồi. Không, có lẽ mãi mãi ta vẫn không thể theo kịp sư đệ được.” Nàng lắc đầu, giọng nói đầy cảm khái.
Nàng chưa từng nói lời cảm ơn, cũng không nhắc tới chuyện báo đáp, ngữ khí bình đạm giống như hai người chỉ vừa mới tách rời chưa lâu. Hơn hai trăm năm mà không thấy lạ lẫm.
“Chỉ là đi trước một bước thế thôi.” Mạc Cầu cười nhạt. “Hiện giờ sư tỷ đã có linh dược vào tay, ngày sau hoàn toàn có khả năng tiến giai Kim Đan, giống như năm đó đã từng nói ta nhất định sẽ tiến giai Đạo cơ vậy. Ta hoàn toàn tin tưởng vào sư tỷ.”
“A…” Vương Kiều Tịch lắc đầu, rồi bỗng nhiên bật cười. “Kỳ thực lúc đó ta nói vậy là để an ủi ngươi là chính. Nếu sư đệ ngươi không thể tấn cấp thì chúng ta đã không ra được ngoài bí cảnh.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu không quá để tâm đến vấn đề này. “Vậy hiện giờ sư tỷ có tin tưởng vào chính mình không?”
“Ta…” Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch nheo lại, ngưng thần nhìn về xa xăm. Thật lâu sau nàng mới quay ra nhìn, vẻ mặt thoải mái, ánh mắt tĩnh lặng.
“Cả đời ta thụ ân của tông môn không thể báo đáp. Mong muốn suốt đời ta chính là trọng lập lại Thương Vũ Phái, vì tông môn kéo dài truyền thừa. Điều thứ hai là không được gặp lại cố nhân nên trong lòng vẫn luôn nghĩ tới. Hiện giờ…”, Nàng hít sâu một hơi, xoay người, nhắm mắt. “Tông môn đã lập, ta xem như công thành, mấy chục năm sau này cũng có thể bảo hộ để lưu lại truyền thừa, không thẹn với sự giao phó của tiền bối ngày xưa trước khi lâm chung. Còn người xưa… ta cũng đã gặp lại rồi, trong lòng không còn gì tiếc nuối.”
Mạc Cầu khẽ chớp mắt, nhận ra trạng thái tâm tư trong lòng đối phương. Hắn hơi ngạc nhiên một chút rồi khẽ gật đầu. “Sư tỷ đã có thể suy nghĩ thông suốt, tâm vô tạp niệm thì nhất định có thể thành công. Trước tiên ta xin ở đây chúc mừng sư tỷ đại đạo có thành.”
“Được hay không được cũng không còn tiếc nuối, đúng là nên chúc mừng.” Vương Kiều Tịch mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân khiến lòng người vui sướng thư thái. “Chờ cho chúng ta trở lại tông môn, chúng ta cùng nâng chén được chứ, Mạc trưởng lão?”
“Tất nhiên là được.” Mạc Cầu cười chắp tay. “Kỳ thực ta còn có một việc muốn nhờ sư tỷ hỗ trợ.”
“Nói nghe xem.” Vương Kiều Tịch vung tay lên, vẻ hào sảng. “Chỉ cần ta có thể làm được tất nhiên sẽ không từ chối.”
Mạc Cầu gật đầu. “Ta muốn mượn truyền tống trận của Chân Tiên Đạo để truyền tin tức về Thái Ất Tông.”
“Truyền tống trận?” Vương Kiều Tịch nhướng mày, vô thức nói. “Sư đệ, khoảng cách từ Vân Mộng Xuyên đến Chân Tiên Đạo rất xa xôi, một lần khởi động Truyền tống trận sẽ hao phí không nhỏ, nếu không có đại sự sẽ không mở ra. Ngay cả người của Chân Tiên Đạo cũng rất thận trọng với việc này.”
“Không sao.” Mạc Cầu đáp. “Ta chỉ muốn truyền đi tin tức chứ không gửi thứ gì, xem như hao phí cũng được, ta sẽ tận lực chuẩn bị.”
“A…”, Vương Kiều Tịch hơi trầm ngâm, nàng thu ý cười rồi nhỏ giọng. “Sư đệ, việc đưa tin ta có thể nhờ người làm được, nhưng tin tức ngươi muốn truyền đi sẽ không giấu được người khác, hao phí cũng sẽ rất đắt đỏ.”
“Rất lớn! Dù chỉ là một trang giấy thì khả năng cũng sẽ cần đến một kiện pháp bảo. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Mặc dù nàng không biết Mạc Cầu muốn truyền tống cái gì hay tin tức thế nào nhưng cũng đoán được việc đó tất nhiên phải vô cùng quan trọng, nếu không đối phương sẽ không gấp gáp như thế. Còn Chân Tiên Đạo thì sẽ không bỏ qua bất cứ tin tức nào.
Mạc Cầu chau mày, sau một lúc ngẫm nghĩ hắn chậm rãi gật đầu. “Không thành vấn đề.”
Tin tức hắn muốn truyền đi liên quan đến bí ẩn của Thái Ất Tông, không có phương pháp riêng thì khó mà giải khai ra được, huống hồ toạ độ vốn cũng không cố định. Ngay cả Thái Ất Tông có nhận được tin tức thì cũng cần hao phí nhiều năm mới có thể liên hệ được với Thượng Thanh Huyền U động thiên. Chân Tiên Đạo muốn phá giải nhất định phải có tình báo ở Thái Ất Tông, và phải có liên quan ít nhiều đến Tần Dương chân nhân mới được.
Để thoả mãn các điều kiện ấy là việc không dễ! Còn về thù lao phải trả, hắn mới thu vào tay một kiện pháp bảo thượng phẩm, mặc dù không nỡ nhưng cũng có thể dùng nó để làm thù lao được. Thế giới động thiên có cả ngàn vạn người đang trông mong thượng tông hạ phàm, nếu để chậm trễ vài trăm năm, Toàn Chân Giáo trong đó còn hay không cũng khó nói.
“Tốt.” Thấy Mạc Cầu đã có chủ ý, Vương Kiều Tịch gật đầu. “Sau khi trở về ta sẽ gửi tin cho tiền bối trong tông môn, nếu không có việc gì phát sinh thì trong vòng một hai năm sẽ có thể đưa tin được.”
“Làm phiền sư tỷ rồi.” Mạc Cầu thở ra một hơi, xem như một tâm tư đã có hướng giải quyết.
“Ta và ngươi thì có gì cần phải khách khí.” Vương Kiều Tịch lắc đầu, hơi trầm ngâm. “Kỳ thực năm đó sư đệ đi Thái Ất Tông rồi ta đã đến địa phương ngươi từng nói, đến Giác Tinh Thành, cả hiệu thuốc Thanh Nang nữa.”
Giác Tinh Thành.
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Hai cái tên quen thuộc như cục đá rơi vào mặt nước làm nổi lên gợn sóng.
“Thật sao?”
Mạc Cầu vô thức hỏi, giọng nói không khỏi xao động. Từ lúc bái nhập vào Thái Ất Tông hắn chưa trở lại nơi đó. Một phần vì đường sá xa xôi, một phần vì hắn cũng không nghĩ mình sẽ nhìn lại nơi này. Cố nhân không còn, chỉ còn lại thương cảm.
“Mọi thứ đều rất tốt.” Vương Kiều Tịch nói. “Hiệu thuốc Thanh Nang vẫn còn, nghe nói lão chủ nhân đã chết là nghĩa tử do thê tử ngươi thu dưỡng, phần mộ ở đó cũng thường xuyên có người quét dọn. Nhiều năm qua Giác Tinh Thành chưa từng bị chiến loạn quấy nhiễu.”
“Thật sao?” Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. “Vậy là tốt rồi.”
Có lẽ, sau khi trở về hắn sẽ tự mình đi xem chốn xưa lại một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận