Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 266: Mời

Lúc chạng vạng tối, gió thổi phất phơ, Lục gia Chu Quát đi một mình ra khỏi quán rượu, hắn dừng lại quay đầu nhìn đèn đuốc sáng trưng trên lầu hai một cách bất đắc dĩ rồi tiếp tục bước đi.
Sự việc của Lý gia hắn đã đồng ý. Lần này tuy Lục phủ trưng thu không ít thuế phí nhưng với thực lực của Chu gia bọn họ vẫn có thể giúp được. Hai nhà Chu, Lý đã giao hảo với nhau nhiều năm, mẫu tộc của hắn cũng là Lý gia, hiện giờ Lý lão gia tự mình lên tiếng nhờ vả hẳn không thể không nể mặt.
Hắn cũng nhìn ra được thái độ rất bất mãn của Lý lão gia tử. Lý gia vừa làm ruộng vừa dạy học, hai năm vừa qua tuy không đến nỗi không thu được tí lợi tức nào nhưng số lượng không nhiều. Bây giờ đột nhiên phát sinh một khoản thuế lớn, tá điền bỏ đi không ít, bọn họ nhất thời không nộp ngay được.
Lục phủ thi hành sự cai trị hà khắc, tránh sao được việc Lý gia bất mãn. Phóng mắt khắp toàn bộ phủ Đông An này, từ hào môn thế gia cho tới tiểu thương bách tính, ở đâu mà chẳng có tiếng kêu than ngập trời? Có điều...
Đối phương chính là gia tộc tu Tiên!
Dù bọn họ không hiểu cách xử lý chính vụ, thậm chí xử sự tàn bạo vô tình, xem bách tính như cỏ rác nhưng bọn họ có thực lực tuyệt đối, từ đó mà có được quyền lợi tuyệt đối. Mấy trăm năm nay triều Tấn vẫn hỗn loạn không ngừng nhưng chưa từng bị lật đổ. Lần này nếu có thể lôi kéo Thượng gia, Lục, Thượng hai nhà liên minh thì ngay cả Huyền Y Giáo vẫn quấy nhiễu bao năm nay cũng phải thu mình lại. Không ai có thể phản kháng hai thế gia tu Tiên, dù Thượng gia chỉ có mấy người.
Có điều phủ Đông An xuất hiện thêm một gia tộc tu Tiên, sau việc này sợ là sẽ còn khống ít biến cố xảy ra. Chu gia ở trong vòng xoáy đó chắc chắn sẽ phải cẩn thận hơn nhiều.
“Ôi!” Sau một tiếng than nhẹ, Chu Quát hơi dừng chân lại.
“Ai?”
“Chu Lục gia.” Cuối đường có một người xuất hiện, ôm quyền chắp tay. “Tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.”
“Các hạ là... người của Thượng gia.” Chu Quát nhìn kỹ người tới, ánh mắt khẽ chớp động. “Đã muộn như vậy, Thượng tiểu thư còn tìm ta có việc gì?”
“Ta chỉ là thuộc hạ làm sao dám hỏi nhiều?” Đối phương đưa tay ra hiệu. “Thiếu gia Lục Bắc Hải cũng có ở đó, làm phiền Lục gia đi một chuyến. Bọn họ đều là quý nhân, không nên để mọi người phải chờ đợi.”
“Được.” Chu Quát gật đầu. “Xin đi trước dẫn đường.”
Hai người một trước một sau đi vào con đường bên cạnh. Sắc trời đã tối, người đi đường ngày một thưa thớt.
“Huynh đài.” Chu Quát quét mắt nhìn bốn phía, thuận miệng hỏi. “Trời đã tối như vậy, Thượng tiểu thư còn phái ngươi đi một chuyến, như thế cũng thật là vất vả.”
“Việc này có đáng là gì.” Đối phương lắc đầu. “Làm hạ nhân, chủ tử gọi là phải đến, có thể bôn ba vì tiểu thư cũng là phúc phận của bọn ta.”
“Huynh đài nói đúng lắm.” Chu Quát gật đầu. “Ta chợt nhớ ra, có chuyện quan trọng chưa dặn người nhà, không biết các hạ có thể chờ ta một chút không?”
“Cái gì...”, Đối phương giậm chân xuống, chậm rãi quay đầu. “Việc này... sợ là không được.”
Không gian trở nên yên tĩnh. Ý cười trên mặt Chu Quát dần biến mất, ánh mắt chớp động, đột nhiên thân hình lóe lên nhảy vọt về sau. Tốc độ di chuyển nhanh như điện.
“Ông...”
Linh quang chợt hiện.
Trấn Sơn Phù!
Uy áp của phù pháp khiến cao thủ Tiên thiên cũng khó mà ngăn cản, thân thể Chu Quát lảo đảo rồi hiện nguyên hình, sau đó hắn bị người ta lấy tay đè xuống cổ.
“Bành!”
Một khắc sau, hai mắt hắn tối sầm lại.
“Thượng tiểu thư muốn gặp ta?” Đổng Tiểu Uyển mới vừa ra khỏi Lục phủ đã có người ngăn cản. Hai hàng lông mày nàng hơi chau lại. “Ta vốn không quen biết nàng thì phải.”
Mấy ngày này Lục Dung đã dặn dò nàng tốt nhất không nên tiếp xúc với người của Thượng gia, nhất là Thượng Vân Tường. Đối phương hình như... là một kẻ rất háo sắc thì phải!
Đối với vị Thượng tiểu thư kia nàng cũng không có ấn tượng gì tốt.
“Tiểu thư nhà ta nghe nói Đổng cô nương chưa đủ ba mươi tuổi đã đột phá Tiên thiên, là người có thiên phú kinh người, đáng gọi là nữ trung hào kiệt.” Một vị phụ nhân cười nói. “Nghe nói sắp tới cô nương có việc phải xa nhà một thời gian, sau này không biết có còn cơ hội gặp mặt hay không. Tiểu thư hình như có việc muốn nói nên mới sai ta đi một chuyến.”
“Được.” Đổng Tiểu Uyển gật đầu. Thượng tiểu thư đã hạ thân phận, nàng không có cách nào từ chối. “Làm phiền dẫn đường.”
“Tốt lắm.” Phụ nhân kia chìa tay ra. “Mời Đổng cô nương lên xe.”
Lên xe kiệu rồi, Đổng Tiểu Uyển buông trường đao xuống, khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Mới hai mươi mấy tuổi đã đột phá Tiên thiên, thành tựu như thế có thể tiếu ngạo toàn bộ giới tập võ ở phủ Đông An này, nhưng như lời Lục Dung đã nói, nếu muốn thực sự trở thành tu Tiên giả cao cao tại thượng thì còn mấy cửa quan khó khăn cần vượt qua. Nàng không dám xem thường.
Trải qua thời gian dài, nàng có thói quen mỗi giờ mỗi khắc rảnh rỗi đều dành cho tu hành, ngay cả việc ngủ cũng rất hạn chế. Theo làn hô hấp ra vào đều đặn, chân khí Tiên thiên trong thể nội từ từ lưu chuyển. Không bao lâu sau...
“Bạch!”
Hai mắt Đổng Tiểu Uyển mở ra, nàng nghi hoặc, chậm rãi đưa tay rờ lên thân xe tìm kiếm.
“Đương...”
Cương thiết!
Cái buồng xe này toàn bộ đều được làm từ thép tinh đúc thành. Nàng biến sắc, đột nhiên nắm chặt trường đao bên người, sau đó một lúc thì thấy cơ thể ngày một suy yếu đi.
Độc...
“Bành!”
Trên đường phố, một chiếc xe ngựa đột nhiên rung lắc mạnh, phụ nhân đánh xe ở phía trước mỉm cười, nhẹ lắc đầu không nói. Rung động từ buồng xe duy trì được mấy hơi thở rồi dần lắng lại. Bên trong xe, hai mắt Đổng Tiểu Uyển hoa lên, toàn thân mềm ra rồi ngã xuống nền. Một vật từ trong bàn tay nàng rơi ra, vỡ thành mấy mảnh.
Tại Quỳnh Nguyệt Hồ, một chiếc thuyền con đang dạo chơi, Lục Dung đứng ở đuôi thuyền đang đưa mắt nhìn về xa xăm thì bên hông nàng đột nhiên có một tiếng vỡ vụn.
Nàng biến sắc, sau đó nhanh chóng biến mất.
Phía nam thành, tại một con hẻm vô danh. Một lão phụ nhân đứng cạnh cột đưa cho Mạc Cầu một cái bao.
“Mạc đại phu, lão thân rốt cuộc cũng không phụ ngài đã nhờ vả. Ẩn Châm pháp, Thất Tú Thuật, Nhiếp thị bí truyền xuyên châm dẫn tuyến... thuật thêu thùa của lão thân cũng xem như có chút thành tựu rồi.”
“Hạ bà bà quá khiêm tốn.” Mạc Cầu nhận lấy cái bao rồi lắc đầu nói. “Có thể hiểu thông mây môn châm pháp, lại sử dụng được chúng, bà bà có thể tự hào.”
“Hắc hắc...”, Lão phụ nhân nhếch miệng cười thành tiếng. “May có Mạc đại phu lấy bí tịch từ Lục phủ ra nên lão thân mới có thể biết đến tuyệt kỹ này, may nữa là đã không làm lãng phí vật liệu. Ngài xem đồ vật đi. À phải, sự việc thuế má cũng nhờ có ngài hỗ trợ, nếu không lão thân không biết phải xoay sở ra sao.”
“Hạ bà bà không cần khách khí.” Mạc Cầu đáp rồi mở cái bao, lấy từ đó ra một tấm áo choàng màu đen, trải qua mấy lần sửa đổi, hình dáng của nó đã không còn giống như lúc ban đầu nữa. Màu sắc nó ảm đạm không khác gì một cái màn sân khấu màu đen. Nhìn thật kỹ, bên trong nó ẩn chứa những sợi vàng chuyển động mang lại cho người ta cảm giác dai chắc và cứng cỏi.
Hắn tiện tay khoác nó lên người, cả có thể bị hắc ám thôn phệ không thấy đâu nữa. Mạc Cầu vô cùng mừng rỡ.
Được biến đổi do tài năng của lão phụ nhân, năng lực ẩn tàng của vật này đã tăng lên nhiều, lúc mặc vào hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, thi triển khinh công thì tốc độ phải tăng lên đến hai thành. Với thực lực hiện giờ của hắn, có thể tăng lên hai thành đã là rất khó, chắc chắn là không thua kém mấy so với tốc độ của cao thủ Tiên thiên.
Ngoài ra, nhờ vào các loại tài liệu được kết hợp vào, nhất là Kim Ti Tằm, lực phòng ngự của cái áo choàng này đã tăng lên nhiều. Hắn hơi thử nghiệm một chút thì thấy nó có thể so với khi hắn toàn lực vận chuyển Hắc Sát chân thân, thần binh lợi khí cũng khó mà làm tổn hại được. Có lẽ chỉ có pháp khí của tu Tiên giả mới có thể xuyên qua lực phòng ngự của nó.
Hắn thu cái bao lại, trong lòng vui mừng, chắp tay cáo từ phụ nhân rồi tiến về một chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa này hơi khác bình thường, toa xe dài hơn, thấp hơn, nhìn không khác gì một cỗ quan tài.
“Giá!”
“Giá!”
“Két... két...”
Vết bánh xe in xuống mặt tuyết đọng, phát ra âm thanh nặng nề rồi từ từ đi khuất về phía cuối con phố.
“Xuy...”
Mạc Cầu kéo dây cương, chiếc xe dừng trước người một vị đại hán vạm vỡ.
“Mạc đại phu.” Người đại hán này chắp tay. “Tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi.”
“Thượng tiểu thư.” Mạc Cầu có biết đại hán trước mắt này, hắn là một vị Tiên thiên đến từ Thượng gia, hắn ngước nhìn sắc trời rồi nói. “Trời đã tối, Thượng tiểu thư còn có việc gì hay sao?”
“Ừm.” Đại hắn này không đổi sắc, chỉ nhẹ gật đầu. “Có một người bị thương, tình huống khẩn cấp nên xin Mạc địa phu đi qua đó một chuyến.”
“Việc này...”, Mạc Cầu ra vẻ hiểu ra. “Để ta cất xe ngựa rồi sẽ đi.”
“Không cần đâu.” Đại hán hướng ra sau lưng ra hiệu. “Xe ngựa cứ giao cho ta hạ nhân là được, chúng ta mau đi cho kịp, dù sao mạng người cũng quan trọng.”
Vừa dứt lời, có một người cao gầy đi tới.
“Cũng tốt.” Mạc Cầu chớp mắt, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, đưa dây cương cho đối phương. “Làm phiền để nó ở hậu viện.”
Người kia gật đầu không đáp.
“Mời.” Đại hán đưa tay ra hiệu. Mạc Cầu hơi chần chừ một chút rồi cũng bước theo. Hai người đi qua một con hẻm nhỏ rồi dừng trước một cỗ xe ngựa.
“Đát...”
Mạc Cầu dẫm chân xuống, chân mày nhăn lại, vỗ tay nói. “Việc gấp quá nên ta quên mất một việc.”
“Có việc gì?” Đại hán quay lại hỏi. “Ngươi cứ nhắn lại là được, chúng ta nhanh đi gặp tiểu thư là hơn.”
“Cái hòm thuốc.” Mạc Cầu vội nói. “Ta là thầy thuốc sao có thể không mang theo hòm thuốc được. Huynh đài chờ cho một lát, ta đi nhanh rồi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, hắn vội quay người muốn đi.
“Không sao.” Đại hán đưa tay cản lại, chân khí Tiên thiên vô hình tuôn ra chặn đường. “Hòm thuốc nơi đó cũng có, dược liệu đã được chuẩn bị rồi, Mạc đại phu cứ đi tay không qua cũng được.”
“Không ổn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trong hòm của ta có một số đồ vật chuyên môn, không có chúng , chẳng may gặp phải ám tật thì sợ là sẽ uổng công đi một chuyến tới đó. Bệnh tình có thể khiến Thượng tiểu thư thúc thủ vô sách thì chắc chắn không phải loại bình thường, ta nên mang theo mới phải.”
“Mạc đại phu.” Đại hán nhíu mày. “Xem ra ngươi không hiểu ta vừa nói gì. Ta nhắc lại, không cần đến chúng.”
Âm thanh vừa dứt, hắn ra vẻ không vui, uy áp của một cao thủ Tiên thiên đột nhiên phủ xuống.
Mạc Cầu sờ cằm rồi đột nhiên hỏi. “Người vừa rồi nhận lấy xe ngựa của Mạc mỗ tu vi cũng không thấp nhỉ?”
“Cái gì?” Tên đại hán nhíu mày. “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta sợ người đó thực lực không đủ, không cẩn thận lại động vào thứ không nên động thì sẽ phải chịu thiệt thòi mà thôi.”
“Ngươi...”
“Bành!”
Tên đại hán há miệng muốn nói thì vách tường bên cạnh đột nhiên vỡ tan, một đạo hắc ảnh bay ra ngã lăn trên mặt đất. Hắc ảnh đó chính là người vừa mới tiếp nhận xe ngựa từ tay Mạc Cầu, hắn gắng gượng đứng dậy nhưng một bóng đen từ trên cao mang theo lực lượng kinh khủng đã đè ép xuống.
“Bành!”
Mặt đất cứng rắn xuất hiện một cái hố sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận