Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 564: Cạm bẫy

Rời khỏi đảo hoang, Hàn Nghiệp không dùng linh chu mà hoá thành lưu quang bay về hướng Đằng Tiên Đảo với tốc độ kinh người.
“Sư phó.”
Không bao lâu, phía trên hòn đảo có ba nhân ảnh khống chế độn quang tiến đến, khom người thi lễ.
“Ngài đã trở về rồi.”
“Ừm.” Hàn Nghiệp gật đầu, sắc mặt âm trầm, lãnh túc. “Thu thập một chút rồi quay về tiên đảo.”
“Sao vậy?” Đại đệ tử nghe nói thì sững người lại. “Chúng ta đã hẹn mấy nhà dược thương giao dịch ở đây, xem thời gian thì chẳng mấy chốc họ sẽ tới.”
“Không cần.” Hàn Nghiệp lạnh lùng. “Lập tức trở lại không thể chờ thêm. Chúng ta về đất liền trước tránh chuyện phát sinh, những việc khác để qua một thời gian rồi nói.”
“Sư phó, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhị đệ tử nhíu mày. “Sự việc một năm trước mặt dù có ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nhưng sinh ý hiện giờ đã chuyển biến tốt hơn, chúng ta…”
“Không cần nói nhiều.” Hàn Nghiệp khoát tay. “Tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rời đi.”
“Việc này…”
“Vâng.”
Mặc dù không hiểu nguyên do nhưng hai người kia cũng không dám nhiều lời thêm, thấp giọng xác nhận rồi bay đi. Chờ hai người rời đi rồi, tam đệ tử mới nhỏ giọng. “Sư phó, người gặp phiền phức gì sao?”
“Ừm.” Những năm qua Hàn Nghiệp thu hơn mười đệ tử, nhưng người có thiên phú cao nhất, cũng là người hắn tin tưởng nhất chính là vị tam đệ tử này, hắn xem đối phương như con đẻ vậy.
Hàn Nghiệp chậm rãi gật đầu, sắc mặt càng thêm khó coi. “Người của Thánh tông Hắc Thuỷ nhất mạch muốn động thủ đối phó với Mạc đại sư, chúng ta không thể dính vào.”
“Tiên đảo, hắc thuỷ…”
“Chúng ta chỉ nên thành thật làm ăn, một khi dính vào chuyện đó tất sẽ chết mà không có chỗ chôn.”
Đừng nói là hắn, ngay cả ông chủ đứng sau thảo đường trước hai phe thế lực ấy cũng không có sức chống cự.
“Mạc đại sư.” Tam đệ tử chớp mắt. “Ta nghe nói thiếu đảo chủ gần đây đã bái Mạc đại sư làm thầy, người của Hắc thuỷ vẫn muốn động thủ với ông ấy?”
Hắn lắc đầu, hiểu ra tầm quan trọng của sự việc nên lập tức mở miệng nói. “Vậy ta đi tìm Khôi đệ trở về.”
“Không… không cần.” Hàn Nghiệp nói giọng buồn bã, âm thanh đã hơi run rẩy. “Không cần tìm hắn.”
“Vì sao?” Tam đệ tử sững sờ, thấy sắc mặt của Hàn Nghiệp thì không khỏi chau mày. “Sư phó, chẳng lẽ…”
“Không thể vì hắn mà lôi tất cả mọi người xuống nước được.” Hàn Nghiệp nhắm mắt, đè xuống nỗi đau trong lòng. “Ta tuy chỉ có một đứa con trai nhưng hắn cũng đã lưu lại huyết mạch, có kéo dài thì…”
“Phốc!”
Hàn Nghiệp chưa nói hết câu chợt thấy trong lòng băng lãnh. Hắn mở mắt, run rẩy cúi xuống nhìn, một lưỡi đao sắc bén hiện ra trước ngực.
Từ sau đâm xuyên qua!
Tơ máu rơi xuống, sinh cơ dần dần tiêu tán.
“Ta đã nói rồi, hắn sẽ không đồng ý.” Tam đệ tử lắc đầu, vẻ tôn kính nịnh nọt đã hoá thành đạm mạc. Hắn quay ra nhìn một thân ảnh vừa hiện ra cách đó không xa. “Phương tiền bối, lá gan sư phụ ta quá nhỏ. Vợ con ư? Chỉ cần mạng hắn còn thì những thứ đó tự nhiên sẽ lại có, cho nên những thứ đó không giữ được hắn.”
“Đúng vậy.” Phương huynh nghe xong thì gật đầu, nhìn Hàn Nghiệp với vẻ tiếc nuối nhàn nhạt. “Hàn huynh, ta và ngươi tương giao mấy chục năm, vốn ta muốn cho ngươi một con đường sống, có điều…”
“Quả nhiên, không phải ai cũng xem trọng hậu nhân như Cơ Trường Không vậy.”
“Ngươi…”, Hàn Nghiệp há miệng, máu tươi đã tràn vào cổ họng, một tay run rẩy đưa lên. “Các ngươi…”
“Sư phó yên tâm.” Tam đệ tử nhếch miệng cười. “Sau khi người đi, ta sẽ tiếp nhận sinh ý tại thảo đường, cũng sẽ đối đãi với sư mẫu như ngài vậy.”
“Hắc hắc…”
“Yên tâm đi, ta tuyệt sẽ không bạc đãi sư mẫu.”
“Ngươi…”
“Phốc!”
Hàn Nghiệp muốn gầm lên nhưng bóng tối vô tận đã bao trùm hoàn toàn. Sau đó, Phương huynh kia vung tay thả ra phi kiếm hướng về phía sau đánh tới, từng thân ảnh lần lượt ngã xuống.
Trong động phủ, Mạc Cầu chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu, đôi mắt vờ nhắm lại, phật quang quanh quẩn xung quanh. Địa Ngục Đồ chậm rãi triển khai, một hư ảnh khó tả hiện ra sau lưng hắn.
Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Hư ảnh này không giống với Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn thấy trong các phật miếu. Địa Tạng Vương Bồ Tát kia cũng không cầm kim tích, thiền trượng hay bảo châu mà một tay cầm một thanh trường đao. Hư ảnh không nhúc nhích lại toả ra cảm giác thương xót thương sinh, ẩn chưa thiền ý huyền diệu.
Nhân quả!
Mạc Cầu khẽ chớp mắt. Có nguyên nhân tất có kết quả. Có quả, tất phải có nhân. Nhân vốn có trước quả là lẽ thường, nhưng môn Địa Tàng Bản Nguyện Đao dường như không giống với lẽ thường, đao xuất sẽ chặt đứt nhân quả.
Đao xuất.
Có quả, mới có nhân.
“Đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ, bản tôn Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Ha Tát.” Không biết từ khi nào, Trọng Minh Hoả Mãng đã xuất hiện gần chỗ Mạc Cầu tĩnh tu, hai mắt nó trợn lên không thể tin được.
“Địa Tàng Bản Nguyện Đao đại thành! Việc này… sao có thể?”
Nó có pháp môn này vào tay đã hơn năm trăm năm, ngày ngày trầm tư suy ngẫm mà mới chỉ nhập môn, thế mà Mạc Cầu tiếp xúc mới có chưa đến hai năm! Ngay cả lão chủ nhân trước của nó để tu tới cảnh giới Tự Sinh Thiền Ý cũng hao tốn sáu trăm năm thời gian.
Tình cảnh trước mắt nếu không tận mình nhìn thấy nó sẽ không thể tin nổi.
Địa tàng, Địa ngục, Bồ Tát… Chẳng lẽ người này thật là Địa Tạng Vương chuyển thế hay sao? Dù không phải thế thì người này cũng có duyên sâu với Phật môn. Ý niệm vừa động, một tia chống đối trong mắt nó dần tiêu tán, thay vào đó là vẻ kính cẩn.
“Lão chủ nhân trước từng nói, Phật môn tàng ô nạp cấu, nghe nói sau đại kiếp thiên địa có Phật đà chuyển thế, thế thân không ở tại Phật môn mà lưu trong nhân gian thế tục.”
“Cái gì?” Mạc Cầu mở mắt, không để ý đến vẻ cổ quái từ Trọng Minh Hoả mãng mà vung tay áo mở cửa thạch động, truyền âm hướng ra ngoài.
“Vào đi.”
Sau đó hắn nhìn sang Trọng Minh Hoả Mãng.
“Khôi phục không tệ, sau hai ngày nữa ta sẽ rút ra một chút tinh huyết.”
Chỉ có mười năm thời gian cho nên Mạc Cầu sẽ không tiếc thương đối phương, nhất định tranh thủ thu nhập nhiều tinh huyết một chút.
“A!” Trọng Minh Hoả Mãng cứng người, vẻ kính sợ vừa dâng lên trong mắt đã tan thành mây khói. Người này có khác gì ác ma, sao có quan hệ với Địa Tạng Vương Bồ Tát được. Địa ngục kia sinh động như thật, bảo đối phương là ma đầu chuyển thế hắn còn dễ tin hơn.
Trên đảo hoang, một đám người tập hợp tại một chỗ hạp cốc. Thẩm Khê ngồi xếp bằng trên sơn nham, nưa bên người là nam, nửa bên kia là nữ, gương mặt đầu ngoan lệ.
“Thiếu chủ, người đã đến.”
Chân trời chợt hiện ra tiếng gọi của phi điểm, rồi có mấy bóng đen lao tới như thiểm điện.
“Thẩm công tử.” Một người hiện hình, cung tay làm lễ. “Đối thủ của chúng ta là ai?”
“Mạc Cầu, Đạo cơ hậu kỳ, nổi danh bởi thuật luyện đan, là tu sĩ trên Đằng Tiên Đảo.”
Thẩm Khê ngẩng đầu. “Các ngươi hẳn đã nghe qua tên của hắn?”
“Là hắn sao.” Một vị nam tử mắt ưng mũi câu ở đối diện gật đầu. “Đúng là có nghe tới, nhưng người này luôn bận rộn không quan hệ với ai. Một vị đại sư luyện đan, chín phần bản sự đã đặt trên đan đạo, có là Đạo cơ hậu kỳ cũng không sao.” Người tới không chỉ có một vị mà có chừng năm người, tỏng đó có một nữ tử diễm lệ. Nàng liếm khoé môi. “Bắt được hắn rất có thể còn thu được một ít linh đan diệu dược khác.”
“Không chỉ có linh dược.” Thẩm Khê đáp. “Sau khi thành công, phần báo đáp của ta cũng không thiếu.”
“Chúng ta tất nhiên là tin Thẩm công tử.” Nữ tử cười yêu kiều. “Nghe nói thẩm công tử ở Đằng Tiên Đảo gặp rủi ro, chẳng lẽ lại là việc liên quan đến người tên họ Mạc này.”
“Chậc chậc…”
“Với thân phận của Thẩm công tử, bây giờ cũng phải mời ta xuất thủ, Mặc Vân tiền bối đúng là quá vô tình!”
“Tam muội, im ngay.” Nam tử mũi ưng quát khẽ. Thẩm Khê ở đối diện sắc mặt càng âm trầm, khí tức trên thân thể chập trùng ngo ngoe như muốn động.
Hiện giờ hắn đúng là đã mất đi địa vị trong lòng phụ thân. Nhục thân bị hủy, thần hồn tổn thương, đừng nói đến việc Kết Đan, tu vi muốn tiến thêm một bước cũng là rất gian nan. Hắn không khác gì bị phế. Tính cách phụ thân thế nào Thẩm Khê biết rõ. Lúc bình thường, chỉ cần hắn hiện ra thiên phú kinh người, phụ thân tất nhiên sẽ yêu thương chăm chút đủ kiểu. Hiện giờ hắn đã bị vứt như người ta vứt vào đống rác, muốn gặp mặt cũng khó. Những việc này đều bởi vì Cơ Trường Không và cả cái tên Mạc Cầu mà hắn chắc đến tám chín phần mười chính là người đã giải độc cho thiếu đảo chủ.
“Răng rắc…”
Hắn cắn chặt hàm răng, đá núi dưới chân nứt toác, hàng lông mày nhíu chặt lại, trong lòng đã quyết tâm. Dù tình trạng thành ra như thế, hắn cũng không phải dễ để cho người khác khi nhục mình. Nơi này có trận pháp, tên họ Mạc kia chết rồi, mấy người này cũng sẽ phải chết theo.
Mạc Cầu chắp tay sau lưng, chân đạp tường vân theo sự dẫn dắt của tam đệ tử Hàn Khâu Sơn của Hàn Nghiệp mà bay lên.
“Hàn huynh không đi sao?”
“Sư phó có việc đi xa nhà, tạm thời không trở về được.” Hàn Khâu Sơn kính cẩn nói. “Nhưng khi biết có sự xuất hiện của Âm Tuyết Cao cực phẩm thì lập tức bảo người truyền tin, thông tri cho tiền bối ngài.”
“Thật có lòng.” Mạc Cầu gật đầu. “Không biết người bán là ai?”
“Nghe nói là các vị tiền bối ở Thiên Cầm Sơn, bọn họ vốn định thông qua Đấu Giá Hội giao dịch nhưng vì có việc phát sinh nên mới lựa chọn từ bỏ.” Hàn Khâu Sơn đáp. “Sư phó biết được tin tức liền bắt liên lạc ngay với các vị ấy, cũng hẹn xong địa điểm gặp mặt.”
“Năm vị đạo hữu Thiên Cầm Sơn.” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu. “Ta sớm nghe danh hào của bọn họ, nghe nói độn pháp Thiên Cầm Phi Tung của họ chính là độn pháp nhất tuyệt.”
Điểm mấu chốt chính là việc giao dịch không thông qua Đấu Giá Hội. Đấu Giá Hội có Thánh tông đứng sau, Cơ Trường Không từng căn dặn khoảng thời gian này không nên tiếp xúc với họ.
Không an toàn!
“Không sai.” Hàn Khâu Sơn gật đầu, vẻ mặt kích động. “Ta cũng nghe nói, Vân Mộng Xuyên có rất nhiều độn pháp, ở cảnh giới Đạo cơ thì Thiên Cầm Phi Tung đáng được xếp vào mười vị trí đầu tiên. Ngay cả Cơ đảo chủ, nếu chỉ luận về tốc độ phi độn thì cũng theo kịp Vạn tiền bối ở Thiên Cầm Sơn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Những lời truyền ngôn như thế hắn không nhất định coi là thật. Nếu không, U Minh Vô Ảnh Kiếm độn của hắn phải xếp trong ba vị trí đầu ở Vân Mộng Xuyên này, thậm chí có thể tranh vị trí đệ nhất cũng nên. Đó là còn chưa kể dưới tình huống có pháp môn khác gia trì thêm.
Điều này trên thực tế là không có khả năng. U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn của hắn xếp trong mười vị trí đầu thì còn có mấy phần hy vọng.
Hàn Khâu Sơn chớp mắt, hắn đưa tay chỉ về phía trước.
“Chính là hòn đảo kia.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, bỗng nhíu mày nhìn đối phương hỏi. “Vì sao ngươi lại kích động như vậy?”
“A!” Hàn Khâu Sơn sững người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận