Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 167: Dị thường

Mấy ngày sau.
“Ô...”
Tiếng kèn vang lên bốn phương, tất cả mọi người đều tập trung ở doanh địa của mình.
“Giá!”
“Giá!”
Tiếng vó ngựa lao nhanh trong rừng, đám người cưỡi ngựa vung vẩy lá cờ, miệng gào lớn. “Quân phủ có lệnh, phát động tiến công!”
“Phát động tấn công!”
Mọi người mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn mấy người chủ trì như Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt. Khác với bọn họ, mấy người Cừu Liệt lại tỏ ra bình tĩnh, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Thầy thuốc ở lại phía sau, những người khác thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.”
Sau tiếng ra lệnh, hơn mười người của Thái Sơn Bang cùng nhau hành động, thi triển thân pháp tiến lên phía đỉnh núi. Mặc dù số người không nhiều nhưng không có ai là kẻ yếu, tu vi thấp nhất cũng đã đạt tới Luyện Tạng, có thể lấy một địch mười.
Không chỉ có Thái Sơn Bang. Cùng lúc đó, các thế lực khác như Tử Dương Môn, Trích Tinh Lâu, Tỏa Nguyệt Quan... cũng đều theo nhau hành động.
Từ trên cao nhìn xuống, bốn phía xung quanh Phượng Đầu Sơn có rất nhiều điểm đen đang dũng mãnh lao lên. Số lượng bóng đen ngày một nhiều, nhìn tổng thể giống như một đàn kiến đang muốn thôn phệ hết thảy. Cùng lúc đó, cây cối trên núi lắc lư, bóng người lấp lóe đang ẩn nấp cũng bắt đầu hành động.
Mạc Cầu là đại phu nên tất nhiên sẽ không phải lao lên chém giết cùng địch thủ, hắn đang đứng yên ở hậu phương nhìn đám người rời đi.
Không rõ vì sao nhưng hắn lại có cảm giác như đang có điều gì đó còn ẩn giấu.
Có lẽ vì nơi này xuất hiện nhiều cao thủ không rõ lai lịch khiến hắn lo lắng.
“Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu, Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ, Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn, ngoài ra còn thêm mấy vị cao thủ nhất lưu khác nữa...”
“Qua mấy ngày chuẩn bị, tất cả mọi người đã bố trí đâu vào đấy, lại thêm các cao thủ nhất lưu nhị lưu của các môn phái, việc tiêu diệt dư nghiệt Hắc Sát Giáo phải dễ như trở bàn tay mới đúng. Có lẽ tại mình đã quá cảnh giác đấy thôi!”
Mạc Cầu quyết định không nghĩ nhiều nữa. Dù chiến tuyến thế nào, hắn là một đại phu, việc của hắn là chị bệnh cứu người. Giống như trước đây, dù chỗ này có bao nhiêu cuộc chém giết xẩy ra trong sáng ngoài tối đi nữa thì cũng đều không có liên quan gì đến hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh, trên núi đã vang lên những tiếng la giết. Những âm thanh phát ra ngày một lớn, cuối cùng bao trùm cả bốn phía. Cả tòa núi lớn đã trở thành bãi chiến trường.
Hai canh giờ sau.
“Mạc đại phu!”
“Mạc đại phu mau tới cứu người!”
Tiếng hô hoán dồn dập truyền tới, Mạc Cầu vội ra ngoài.
“Bị thương do đao, nứt xương, vết thương có độc.”
Với trình độ hiện giờ của hắn, chỉ nhìn liếc qua là hắn đã nắm được tình hình rồi nhanh chóng đưa ra biện pháp.
“Kim Sang Dược, lấy thanh nẹp, thêm cả bột phấn hắc hạt nữa.”
“Đưa ngân châm cho ta.”
“Vâng.” Một người đáp rồi nhanh chóng lấy đồ đã chuẩn bị từ tước đưa cho hắn.
“Mạc đại phu.” Bên này còn chưa xử lý xong bên kia đã lại có người chạy vội tới. “Lại có thêm người bị thương!”
“Nhanh vậy sao?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Không chỉ vậy.” Người tới lắc đầu liên tục, vẻ mặt bối rối. “Ta nghe nói chúng ta tiến lên thì gặp phải những đối thủ rất mạnh, quân số chúng ta đang giảm xuống nhanh chóng. Đối phương đều là cao thủ!”
“Cái gì?”
Trong trướng, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
Ở phía bắc ngọn núi. Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ mang vẻ mặt ngưng trọng đứng dưới một thân cây nhìn chăm chăm vào một vị đại hán đứng cách đó không xa. Đại hán này thân cao tám thước, đi chân trần, toàn thân đầy lông tóc như một dã nhân. Hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi càng làm tăng thêm vẻ dữ tợn.
Hai mắt hắn lóe ra một tia cơ trí.
“Thiết Ma Lặc Âu Thư Nguyên!”
“Không sai.” Giọng nói đại hán lại rất dễ nghe, khác hoàn toàn so với vẻ ngoài của hắn.
“Ngươi còn chưa chết?” Tạ Liễu Ngộ chớp mắt. “Mười năm qua ngươi không xuất hiện, thì ra vẫn còn sống tốt như vậy.”
“Ta vẫn ra tay.” Thiết Ma Lặc cười nhạt. “Nhưng những người nhìn thấy ta xuất thủ trong mười năm qua không có ai còn sống.”
“Ra là vậy.” Tạ Liễu Ngộ gật đầu. “Ta đã nghe các hạ trời sinh ra đã có thần lực, một thân ngạnh công rất cao minh. Hôm nay được gặp, đang muốn được lĩnh giáo.”
“Không dám.”
Thiết Ma Lặc khẽ nhếch miệng, thân hình lắc lư, hắn giang hai tay đánh tới. Hai người đứng cách nhau chừng bảy tám mét, đối phương chỉ khẽ bổ nhào về phía trước là đã tới gần.
Cánh tay hắn đưa ra, năm ngón tay khum lại như cái mỏ chim. Động tác của hắn thuần thục nhẹ nhàng nhưng lại lăng lệ khác thường.
“Li...”!
Năm ngón tay phá không mà tới, kéo theo những tiếng rít dài. Kình phong đập vào mặt làm hai mắt Tạ Liễu Ngộ phải nhắm lại. Hắn cảm thấy da thịt ở cổ họng đau nhức.
Ngũ Cầm Thủ!
Quả không hổ là cao thủ thành danh từ hơn mười năm trước. Đối phương tuổi tác đã lớn nhưng thân thủ vẫn bất phàm. Có lẽ khí lực của hắn đã không còn được như trước nhưng võ kỹ lại càng thâm hậu tinh diệu hơn, gần đạt tới cảnh giới viên mãn. Hắn vừa ra tay đã khiến Tạ Liễu Ngộ phải nghiêm túc đối phó.
Tất nhiên là hắn không sợ.
“Coong!”
Trường kiếm ngâm nhẹ, trong thời gian ngắn liên tục lóe lên. Một tấc dài là một tấc mạnh, thanh trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng tỏ rõ ưu thế.
Quả nhiên, Thiết Ma Lặc chớp mắt, thân hình nhanh chóng biến hóa như linh yến tung bay giữa trời. Hai tay hắn hoặc mổ hoặc điểm hoặc chụp trùng kích lên mũi kiếm.
“Đương đương...”
Hai người giao thủ, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng.
Đối phương là cao thủ!
Xem ra trong thời gian ngắn thì khó mà phân ra thắng bại được.
Tại phía nam. Bốn người quấn lấy nhau mà chém giết không ngừng. Ở giữa là hai người một nam một nữ. Nữ tử cầm trong tay trường tiên, nam tử cũng cầm móc sắc, thân thủ như rồng cuộn. Trường tiên múa lên để lại quang ảnh ngập trời, thỉnh thoảng lại văng vào thân cây xung quanh khiến chúng đổ sụp, vỡ nát.
Móc sắt trong tay nam tử lúc nâng lúc hạ, vẩy chém liên tục, mỗi chiêu xuất ra đều âm hiểm dị thường khiến người ta kinh ngạc. Uy thế của hai người vô cùng cương mãnh, giơ tay nhấc chân đều kéo theo tiếng gió rít gào, kình phong lăng lệ như những lưỡi đao bén ngọt cắt ra bốn phương.
Đối thủ của hai người bọn họ cũng không hề thua kém.
Một trong hai người chính là cao thủ nhất lưu Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu của Tử Dương Môn. Người còn lại cũng là một cao thủ nhất lưu.
Bốn người phối hợp tạo thành một trường chiến đấu kinh thiên, nhưng do thực lực không chênh lệch nhau nên tạm thời cũng khó phân thắng bại. Những người khác muốn xông vào giúp cũng không có cách gì.
Ở phía Tây. Chiến trường chất đầy thi thể. Mùi máu tanh ngập tràn kéo tới không ít quạ. Phía dưới một chút, Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn đang cùng một người khác chém giết kịch liệt. Đối phương có tướng mạo dữ tợn, mỗi chiêu đánh ra đều kéo theo uy thế lẫm liệt.
Hắn tay không vũ khí nhưng lại không sợ trường kiếm trong tay Phương Vân Sơn, quyền ảnh tung bay kéo theo lực lượng mạnh mẽ.
“Bành!”
Sau tiếng va chạm, Phương Vân Sơn tung người lên rồi hạ xuống phía sau cách mấy trượng.
“Hắc Sát chân thân, Đại Hắc Thiên Quyền Pháp.” Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, ánh mắt hơi có chút ngạc nhiên. “Xem ra, mười năm trước, chuyện Tề gia bị diệt môn chỉ là giả, công pháp vẫn được truyền lại. Nhưng...”, hắn nhắm hai mắt lại. “Năm đó các ngươi làm sao mà chạy thoát được? Nói cách khác, là ai đã giúp các ngươi trốn đi?”
“Họ Phương kia, ngươi lảm nhảm nhiều quá.” Đối phương cất giọng khàn khàn. “Muốn lên núi thì phải qua cửa ải của ta đây.”
“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao?” Phương Vân Sơn hừ lạnh, Lạc Anh Kiếm trong tay rung lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi. “Không đúng, Tề gia vẫn còn người, món đồ kia lại xuất hiện ở đây, chẳng phải... Các ngươi muốn huyết luyện thứ kia thêm một lần nữa!”
“A...”, đối phương sững người lại. “Ngươi biết không ít, đã thế ngươi càng không thể sống được.”
Dưới chân núi. Theo những người bị thương được đưa xuống, tin tức cũng theo nhau truyền lại. Trời đã dần trở tối. Trong quân trướng có người gầm lên.
“Nơi này không chỉ là một cứ điểm của Hắc Sát Giáo, nó chính là tổng đàn của chúng.”
“Thiết Ma Lặc, Thư Hùng song sát, ngay cả người của Tề gia cũng đã hiện thân. Bọn hắn không những không chạy trốn mà còn cương quyết chiến đấu. Bọn chúng muốn làm gì đây?”
“Dù bọn chúng muốn gì, chúng ta đều phải ngăn chặn chúng lại.” Một người đáp.
“Hậu phương có tin, viện binh sẽ nhanh chóng được đưa tới. Thông tin cũng sẽ được báo lại cho Lục phủ, các thế lực lớn đều sẽ xuất thêm người. Chúng ta cũng ra tay thôi.”
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận