Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 216: Bí kỹ

Trong sơn động, Mạc Cầu chăm chú phối chế dược dịch không để tâm gì đến tiếng gào thét mắng nhiếc vang lên bên tai.
“Tên họ Mạc kia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Giết chúng ta, nghĩa phụ sẽ không buông tha cho ngươi!”
“Không chỉ nghĩa phụ, chỉ với thủ đoạn giải Toản Tâm Cổ của ngươi, Miêu phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Hai người gào rú nửa ngày nhưng không thu được kết quả liền chuyển sang dụ dỗ.
“Mạc đại phu, ngươi thân là đại phu chuyên chăm sóc người, chi bằng tha cho chúng ta một con đường, chúng ta nguyện ý lập lời thề việc phát sinh hôm nay sẽ không nói cho người khác biết.”
“Thế nào?”
“Chúng ta có thể lấy bạc chuộc thân, còn giúp ngươi nói mấy câu tốt đẹp với Miêu phu nhân, thậm chí còn mang công pháp ra tăng...”
“Công pháp?” Mạc Cầu chớp mắt, cuối cùng cũng có phản ứng. “Đúng là ta rất có hứng thú với công pháp các ngươi tu hành, có thể dung độc nhập thể lại khác hoàn toàn với Vạn Độc Chân Công. Hơn nữa...”, hắn xoay người, nhìn từ trên xuống dưới hai tên. “Bất luận là Tôn Kham, Tôn Vô Bệnh hay là hai người các ngươi, tuổi tác không lớn nhưng tu vi lại không thấp, lý do là bởi công pháp các ngươi tu tập đúng chứ?”
Dưới tay hắn, hai người này không chịu được mấy chiêu nhưng họ vẫn là cao thủ nhị lưu hàng thật giá thật, ở tuổi này đã có tu vi ấy thật không tầm thường.
Hai người sững sờ, quay sang nhìn nhau rồi vội vã gật đầu. Một người nhìn hắn nói.
“Không sai, công pháp chúng ta tu hành là do nghĩa phụ sáng tạo, Ngũ Khí Đại Đạo Công, có thể trộm thiên cơ, ngũ khí trong ngũ tạng dồi dào, chỉ cần có thể nhập môn là thành tựu võ giả Hậu thiên.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Nhập môn đã thành Hậu thiên?”
Hắn tin hai người không nói dối, cũng vì tin nên mới ngạc nhiên không thể tưởng tượng. Thiên hạ có rất nhiều các loại công pháp, kỳ công tuyệt kỹ không thiếu nhưng không có môn nào không phải bắt đầu từ Luyện thể, chờ khi tinh khí sung túc thì hóa thành chân khí, chứ vừa nhập môn đã thành tựu hậu thiên thì hắn chưa từng nghe thấy.
Suy nghĩ một hồi, hắn không khỏi lộ vẻ mặt nghi ngờ.
“Công pháp này hẳn phải có những chỗ thiếu hụt?”
“Đúng vậy.” Hai người biết sống chết của bản thân đều nằm trong tay đối phương nên không dám giấu giếm, một người gật đầu nói. “Ngũ Khí Đại Đạo công muốn nhập môn cần luyện độc nhập thể, chỉ có sống sót qua độc tính mới tính là đạt được căn cơ. Chúng ta tu luyện có tất cả mười chín người nhưng cuối cùng chỉ có ba người công thành, những người khác đều chết vì độc. Trước thời điểm của chúng ta vì công pháp còn chưa hoàn thiện nên tỷ lệ thất bại cao hơn, gần như không có ai sống sót.”
Mạc Cầu im lặng lắc đầu. Đây chính là lấy tính mạng ra để đặt cược một phen, không chỉ có xác suất thành công quá thấp, sợ là độc dược cần dùng cũng phải những loại thông thường, nếu không đệ tử của Tôn Tuyệt Tâm sẽ không chỉ có mấy người như vậy.
Hắn hơi trầm tư rồi nói.
“Trước tiên các ngươi đem công pháp nói ra một lượt đã.”
“A...”, một người nghe vậy thì cười lạnh. “Các hạ muốn ăn không công pháp của chúng ta ư? Nào có dễ dàng như vậy. Tiết lộ công pháp là điều tối kỵ, dù ngươi bỏ qua cho chúng ta thì sau khi trở về chúng ta cũng khó mà sống được.”
“Điều này...”, Mạc Cầu gật đầu nhưng không tỏ ra nóng vội. “Nếu đã thế, vậy thì chờ di.”
“Chờ?” Hai người biến sắc. “Chờ cái gì? Nói cho ngươi biết, nếu muốn tra tấn ép cung thì chúng ta không sợ. Ngươi không thể tưởng được để tiến hành tu luyện chúng ta đã phải chịu tra tấn như thế nào đâu.”
Trong giọng nói của hai người còn kèm theo cả vẻ khinh thường.
“Yên tâm.” Mạc Cầu tiếp tục bận rộn với công việc đang làm dở. “Giống như lời các ngươi nói, Mạc mỗ là thầy thuốc, há lại đành lòng nhìn thấy người khác phải chịu tội vì mình?”
“Được rồi.” Hắn dừng tay, nâng lên một vật rồi xoay người lại.
“Cái đó là cái gì?”
“Tán Hồn Dược.” Mạc Cầu cười nhạt, lòng bàn tay phát lực, dược vật trong bình thuốc bắt đầu bay hơi. Mỗ mùi hương kỳ dị hướng về phía hai người.
“Thật có lỗi, vì thời gian có hạn nên ta chỉ phối chế được có như vậy, các ngươi chịu khó một chút, hy vọng có thể kiên trì được.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa phất tay lên, mấy chục cây ngân châm xuất hiện nhanh như thiểm điện theo thứ tự đâm vào yếu huyệt của hai người.
Vân Mật Cửu Châm - Tang Hồn Châm!
Đây là một môn châm pháp tấn công vào thần hồn ý thức, có tác dụng chữa cho những người bị mất trí nhớ khôi phục ký ức trước kia. Tất nhiên, dưới đa số tình huống thì khi thực hiện việc châm này, người bị châm sẽ trở nên ngây ngốc.
Sau khi bị trúng châm, ngửi hơi dược, thần sắc hai người hoảng hốt, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn không giống người thường.
“Nhìn vào mắt ta.” Mạc Cầu nói chậm rãi giống như câu hồn, dùng ánh mắt để dẫn dắt hai người.
Nhiếp Hồn Âm!
Mê Thần Mục!
Đây đều là tiểu thuật trên phố được ghi lại trong Vạn Quyển Lâu ở Dược cốc, vì hiếu kỳ nên Mạc Cầu có để ý học được. Cho dù có hệ thống hỗ trợ đem công pháp tu luyện đến đại thành thì pháp môn thế này cũng ít có tác dụng với người thường. Vấn đề là hắn còn nhiều biện pháp khác nữa.
Trước tiên dùng dược vật và trận pháp để làm giảm sức chống cự của đối phương , sau lại lấy bí kỹ để mê hoặc. Mấy loại pháp môn thi triển cùng lúc, kết hợp với việc hai người bị quản thúc tinh khí trong cơ thể không được thông suốt nên tâm thần thất thủ rất nhanh.
“Công pháp các ngươi tu luyện có tên là gì?”
“Ngũ Khí Đại Đạo Công.”
“Mau đem công pháp ấy độc ra một lượt.
Hai người ra vẻ giãy giụa không chịu nhưng dưới tác dụng của dược vật và công pháp, cuối cùng cũng không vượt qua được.
“Thiên có ngũ hành, địa có ngũ khí, người có ngũ tạng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ...”
Thật lâu sau, hai mắt Mạc Cầu hiện tơ máu, tinh thần mỏi mệt đi từ trong động ra, hắn vuốt vuốt thái dương cảm thán. “Quả nhiên, pháp môn nhằm vào ý thức của người khác thật không đơn giản như vậy. Không cẩn thận một chút là sẽ có thể mất đi ý thức, biến thành một cái xác không hồn. May mà ta hỏi được không ít thông tin.”
Quay đầu nhìn vào bên trong, hắn nhẹ lắc đầu rồi cất bước rời đi. Sau đó một lúc, có một con gấu đen to lớn xuất hiện ở phụ cận, quan sát một hồi rồi đi vào trong động.
Tiếng gào thét vang lên liền sau đó, duy trì một lúc lâu mới im hẳn.
Phủ Đông An. Nơi này có Lục phủ tọa trấn, ngay cả tam đại thế lực muốn vào thành cũng phải thành thật ngoan ngoãn. Thế lực của Tôn Tuyệt Tâm còn chưa ảnh hưởng đến đây được.
Trong trụ sở Linh Tố Phái ở nội thành, mọi người bận rộn với công việc nhưng có không ít người thần sắc bối rối không biết phải làm gì, đứng thành từng tốp mấy người mà bàn tán xì xào. Chuyện phát sinh ở Dược cốc đã truyền tới đây, cuộc sống yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ. Sau này mọi người phải làm sao?
Không một ai có thể đưa ra đáp án.
Ở cửa sau, Hứa Việt đem mấy cái bao lẳng lên xe ngựa rồi vỗ hai tay. “Mạc đại phu, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
“Ngươi nhất định phải rời khỏi Linh Tố Phái sao?” Mạc Cầu dừng tay quay sang nhìn hắn. “Một khi rời đi cùng ta rồi nhưng cũng sẽ trở thành đệ tử phản bội tông môn, bất kỳ ai cũng có thể bắt ngươi mang về Dược cốc lĩnh thưởng. Ngươi không giống ta vì còn thân nhân gia quyến, hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Hứa Việt cười thành tiếng. “Người nhà Hứa mỗ đều ở trong phủ thành nên không bị trúng cổ độc, nhưng nếu còn tiếp tục ở lại đây thì sau này thế nào cũng không thể nói trước. Ta nghe nói người trong Dược cốc vì đề phòng có người phản bội hay chạy trốn nên ngoại trừ mấy vị trưởng lão ra thì hầu như đều bị trồng cổ trong người, ta không muốn người nhà ta lại rơi vào tình cảnh ấy.”
“Thôi được.” Thấy hắn đã quyết ý, Mạc Cầu không khuyên giải nữa. Hắn gật đầu nói. “Tình huống của Tử Lăng thế nào?”
“Nàng...”, Hứa Việt trầm sắc mặt. “Cha mẹ huynh đệ nàng đều ở trong Dược cốc, lại trúng cổ độc nên không thể đi theo ngài được. Mạc đại phu, liệu mọi người có thể báo cáo chuyện này lên Lục phủ để đòi lại công đạo hay không?”
“Khó lắm.” Mạc Cầu lắc đầu. “Người Lục phủ không quan tấm đến chuyện phát sinh ở bên ngoài, huống chi sự biến ở Dược cốc còn có người của Tử Dương Môn tham dự, dẫu bọn họ có nói thì cũng sợ Tử Dương Môn mất mặt nên chỉ răn đe vài câu mà thôi.”
Hai năm vừa qua hắn cũng hay ra vào trong Lục phủ, có tiếp xúc ít nhiều với vị Cửu Nương kia nên rất rõ cách ứng xử của Lục phủ. Bọn họ không quan tâm đến chuyện sống chết của đám người thường. Phủ Đông An lớn như vậy nhưng bọn họ cũng chỉ xem như một nơi cung cấp tư lương cho mình mà thôi.
Vài chục năm trước, Huyền Âm Bí Các phát sinh nội loạn đã từng cầu cứu Lục phủ nhưng bọn họ không hề để ý tới. Việc của Nhiếp gia trang bọn họ tiện tay là diệt môn luôn. Chút việc trong Dược cốc lẽ nào bọn họ lại để ở trong lòng hay sao?
Trừ phi là những thế lực có thể uy hiếp được sự tồn tại của bọn họ như Hắc Sát Giáo, Huyền Y Giáo thì bọn họ mới xuất thủ mà thôi.
Giống vị Cửu nương kia, ngày thường cùng hắn trò chuyện cũng có thể xem là ôn nhu rộng lượng, dáng vẻ hòa ái nhưng vẫn không che được thái độ cao cao tại thượng vốn có. Cảm giác giống như thường nhân có thể được nghe nàng nói chuyện đã giống như là được nàng ban ân rồi vậy.
“Nhanh!”
“Giữ cửa che lại, cấm tất cả mọi người ra ngoài.”
“Người nào đấy?”
“Sao các ngươi lại động thủ đánh người?”
Đột nhiên có âm thanh lộn xộn từ tiền viện vang lên rồi nhanh chóng lan về phía sau hậu viện. Hai hàng lông mày Hứa Việt nhíu lại, không cần đợi Mạc Cầu phân phó hắn đã chắp tay nhằm hướng nội viện chạy đi. Không lâu sau hắn lặng lẽ trở về.
“Là người của Tử Dương Môn.” Hắn nghiêm mặt, hạ thấp giọng. “Tử Dương Môn bắt đầu cho người tiếp nhận cai quản chỗ này, hơn nữa còn mang thông báo trao thưởng để bắt ngài.”
“Ồ?” Mạc Cầu không đổi sắc, hắn đã sớm nghĩ đến việc này từ trước rồi. Giản Bá Văn nhất định đã cấu kết và nhận lợi lộc từ chỗ Tôn Tuyệt Tâm, tiếp nhận trụ sở Linh Tố Phái cũng là việc sớm muộn mà thôi.
“Huyền thưởng lệnh.” Hắn lộ vẻ suy tư vì vấn đề khác. “Có nhắc tới Đổng trưởng lão hay không?”
Từ lúc trở về hắn đã nghe được thông tin đám người Đổng Tịch Chu cũng bình an tiến vào phủ Đông An, sau đó không thấy tin tức gì nữa.
“Không có.” Hứa Việt lắc đầu. “Đổng trưởng lão có thân phận đặc thù, còn có việc công trên người, Đổng Tiểu Uyển lại có giao hảo tốt với một vị thiên kim trong Lục phủ nên bọn chúng còn chưa dám động vào.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, thấy âm thanh lộn xộn đã tới gần cửa sau thì bảo. “Chúng ta đi thôi, tìm một chỗ rồi sẽ bàn xem tiếp theo đây nên làm thế nào.”
“Rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận