Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 133: Tu hành

Khí tức sau khi chui vào cơ thể thì im lặng thẩm thấu qua da thịt, xương cốt, thậm chí cả nội tạng bên trong rồi biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Trong lòng Mạc Cầu gợn sóng, định cảnh cũng không duy trì được nữa. Hắn mở hai mắt, vẻ mặt phấn chấn.
Quả nhiên! Mặc dù chỉ là một sợi Thương Phù chi khí, tác dụng thế nào hắn chưa rõ nhưng sau khi được hệ thống trợ giúp, cảm ngộ Phù Đồ của hắn đạt tới viên mãn, hắn đã có thể tu hành môn công pháp này. Điểm cốt yếu là sau khi nhục thân và tinh thần cân đối hoàn mỹ, sẽ hấp dẫn cái gọi là Thương Phù chi khí nhập vào trong cơ thể. Nó có tác dụng cường tráng nhục thân, gia tăng khí huyết.
Điều này nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng thực tế để làm được rất khó. Mạc Cầu cảm ngộ công pháp đã tới viên mãn, tinh thần cũng phải rơi vào trạng thái đặc biệt mới có một cơ hội thành công.
Là người khác, có lẽ cũng có cơ hội nhưng khả năng cảm ngộ công pháp không thể bằng hắn. Có khi phải mất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm mới đủ để hấp dẫn một tia Thương Phù chi khí nhập thể. Thời gian lâu như vậy, ai có thể kiên trì?
Nhưng đúng như lời Thôi lão nói, công pháp này quả thực có diệu dụng trong việc cải thiện gân cốt. Chờ một thời gian nữa, Mạc Cầu chắc chắn trở thành cao thủ có nhục thân cường hãn. Không chỉ vậy, nó còn có một tác dụng lớn khác với hắn.
Bên trong thức hải, có ba khối tinh quang đang tỏa sáng rực rỡ.
Trong quá khứ, trừ khi hắn sử dụng dược vật hoặc lúc đột phá cảnh giới, bình thường không thể chỉ qua một đêm mà thắp sáng ba khối tinh quang được.
Đây cũng là nguyên nhân làm hắn quyết định lựa chọn cảm ngộ Phù Đồ trước.
Y thuật, võ kỹ tuy có thể nâng cao kỹ năng trong thời gian ngắn, nhưng lại không có tác dụng đối với tu vi của hắn. Việc rèn luyện thân thể thì khác. Tu vi tăng lên có tác dụng tự dưỡng, số lượng tinh quang được thắp sáng cũng gia tăng theo. Ban đầu sẽ hơi mất thời gian một chút, sau này thành quả thu được lại tốt hơn nhiều.
“Ò ó o...”
Tiếng gà gáy sáng truyền vào tai hắn. Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Nắng sớm đã bắt đầu chiếu rọi.
Trong hậu đường.
“Tử Văn, Tử Huyên, các ngươi mau tới gặp Mạc huynh đệ.” Cố Vũ cười to ra hiệu. “mau gọi sư thúc.”
Sau lưng hắn, hai người một nam một nữ tuổi còn trẻ, vẫn đang trong thời kỳ phát triển cùng nhau bước lên trước.
“Đừng, đừng.” Mạc Cầu liên tục khoát tay. “Ta với hai vị cùng tuổi, không cần câu nệ như thế.”
“Ai!” Cố Vũ trừng mắt. “Mạc huynh đệ là đệ tử của trưởng lão, bối phận sao lại như chúng được. Hai người các ngươi còn lề mề gì thế?”
Bị phụ thân trừng mắt, hai con của hắn thành thật khom mình hành lễ dù trong lòng không thật thoải mái.
“Sư thúc!”
“Hai vị, không cần đa lễ.” Mạc Cầu vội tiến tới. “Cố đường chủ chỉ nói chơi mà thôi, các ngươi không cần để trong lòng. Chúng ta cứ xem nhau như bằng hữu ngang hàng là được.”
“Sao lại là trò đùa được.” Cố Vũ lắc đầu. “Các ngươi đừng chỉ nhìn Mạc huynh đệ chưa nhiều tuổi mà xem thường. Y thuật và võ nghệ của hắn đều cao cường, các ngươi phải nhìn đó mà học tập.”
“Đúng vậy đấy.” Phó Hành đứng ở bên cạnh cũng phụ họa thêm. “Tu vi Đoán Cốt, lại thêm y thuật tinh xảo là nhận xét của Nội viện khi viết về ngươi, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Hai người con của Cố Vũ nghe vậy thì sáng mắt lên, thái độ đối với Mạc Cầu đã có thay đổi.
“Nói đùa mà thôi.” Mạc Cầu vội lắc đầu nói sang chuyện khác. “Mạc mỗ mới đến, không biết hai vị có điều gì chỉ bảo?”
“Chúng ta cũng đang định nói về vấn đề này. Mạc huynh đệ cứ ngồi xuống đã.” Cố Vũ gật đầu đưa tay ra hiệu. “Ở chỗ chúng ta, mỗi tháng ngươi sẽ được cấp cho hai lượng bạc, có lẽ không tương xứng như ở bên Nội viện.”
“Quả đúng là vậy.” Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày. “Ở bên nội viện, một tháng ta được ba lượng.”
“A...”, Phó Hành thấp giọng nói. “Nội viện xuất ra chính là ba lượng, nhưng về tay chúng ta thì chỉ còn hai lượng thôi.”
Mạc Cầu lặng yên không nói. Bọn họ tham ô rõ ràng, nhưng hai lượng bạc cũng không phải là một số tiền nhỏ. Tại Giác Tinh Thành, chỉ lão sư làm việc ở hiệu thuốc Thanh Nang từ mười năm trở nên mới có thu nhập chừng ấy.
“Ngoài trừ tiền tháng, mỗi tháng chúng ta có thể lĩnh một ít dược vật nhất định, bán đi cũng được một khoản.” Cố Vũ sờ râu. “Số tiền ấy Mạc huynh đệ cũng được một phần, lại thêm phí xem bệnh, mỗi tháng cũng sẽ có thêm một ít bạc ngoài thu nhập chính nữa. Nếu gặp được khách hàng hào phóng, thu nhập có thể còn cao hơn.”
Mạc Cầu lim dim mắt, chậm rãi gật đầu.
“Mặt khác.” Phó Hành tiếp lời, “Hàng năm các phân đường ở bắc thành đều thay nhau lên núi hái thuốc, mỗi nơi khoảng hai đến ba tháng. Trong thời gian này, tiền tháng sẽ tăng lên thành ba lượng, rồi còn một số khoản tiền thưởng khác.”
“Không sai.” Cố Vũ gật đầu. “Đến phiên chúng ta phải ra ngoài, nếu Mạc huynh đệ không muốn đi, có thể dùng tiền để tác động tới Nội viện. Kỳ thật, có không ít người mong có được cơ hội này. Đám người ở nội viện cũng kiếm được không ít.”
Phó Hành biến sắc, vội vàng nói xen vào.
“Cố huynh, huynh nên cẩn thận lời nói.”
“Không việc gì.” Cố Vũ nhổ một bãi nước bọt xuống đất. “Mạc huynh đệ không phải người ngoài, nói một chút thì có sao?”
Mạc Cầu nghe xong chỉ cười nhạt.
Bất luận là đối phương nói thật hay có ý gì, thông tin ấy cũng có chỗ tốt. Xem ra cuộc sống sau này của hắn sẽ không quá khó chịu.
“Mạc... Mạc sư thúc.” Tử Văn đứng cạnh đó ngập ngừng. “Người nhỏ tuổi như vậy đã có tu vi Đoán Cốt, thiên phú thật đáng nể. Không biết người tu luyện loại võ công gì?”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Cố Vũ nhíu mày. “Đấy không phải việc các ngươi cần quan tâm.”
“Không sao.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta tu luyện Long Xà Kình, là một công pháp truyền thừa ở một địa phương nhỏ, không phải là công pháp cao thâm gì cả. Tiểu huynh đệ đây căn cơ vững chắc, xem ra không bao lâu nữa sẽ đạt thành Đoán Cốt mà thôi, sau này chắc chắn sẽ vượt qua ta.”
Hắn tinh thông y thuật, võ kỹ, nhãn lực cũng không kém. Chỉ liếc mắt là nhận ra căn cơ của hai huynh muội nhà Cố đường chủ. Có lẽ họ không so được với tinh anh của môn phái nhưng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Ít nhất so với hắn lúc chưa tu tập Phù Đồ thì cơ hội đột phá Hậu thiên là cao hơn nhiều.
“Mạc huynh đệ quá khen rồi.” Thấy hài tử nhà mình được khen ngợi, Cố Vũ không giấu được nét vui mừng. “Ta chỉ hy vọng bọn chúng học y thuật cho tốt, sau này đỡ phải chém giết cùng người khác. Hai người các ngươi đừng quá chuyên tâm vào tập võ, có thời gian nên để ý học tập y thuật từ sư thúc nhớ chưa.”
“Cha!” Tử Văn lộ vẻ mâu thuẫn.
“Cố huynh đừng quá gượng ép chúng, mỗi người đều có ý chí riêng.” Phó Hành than nhẹ. “Thiên phú của hai người bọn chúng không nằm ở y thuật, cưỡng ép chúng thay đổi cũng không tốt.”
“Ta cũng là lo lắng cho chúng...”, Cố Vũ cau mày, bộ dáng như đang nhớ lại một số chuyện cũ, nhịn không được mới than nhẹ. “Thôi được rồi.”
Mạc Cầu chỉ là người ngoài, lại mới đến nên cũng không nói thêm gì.
Từ đó, mỗi ngày hắn đều ngồi xem bệnh đến trưa, buổi chiều thì tranh thủ điều chế dược liệu hoặc làm ít việc vặt, đến giữa tháng thì nghỉ ngơi. Thời gian còn lại là do hắn tự bố trí.
Nhoáng một cái đã qua mấy ngày. Trong thời gian này hắn có liên hệ với Triệu quản sư và Tần Thanh Dung nhưng hai người chưa có thời gian qua thăm hắn. Cố Vũ có chỗ nghỉ ngơi riêng nên cũng ít ở lại phân đường.
Phó Hành cũng hay vắng mặt, mười ngày nửa tháng mới trở lại một lần. Mạc Cầu trở thành nhân vật lớn nhất thường xuyên có mặt ở phân đường, dưới hắn còn có hơn mười tên thuộc hạ.
“Đát...”
Chất lỏng màu vàng rơi xuống lòng bàn tay hắn, cổ tay hắn run lên.
Kim Cương Tô Du!
Hắn quan sát một lúc rồi lấy hai tay xoa nhẹ, vận kình vò đi vò lại rồi xoa đều lên toàn thân. Một lát sau, cảm giác ấm áp xuất hiện, lan từ bên ngoài vào trong cơ thể, tới tận gân cốt, nội tạng...
Dưới tác dụng của Kim Cương Tô Du, cả người hắn như một cái lồng hấp, da thịt trở nên hồng hào, tốc độ vận chuyển khí huyết tăng lên đến mấy phần. Chỉ sau một lúc, hắn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của nhục thân, cảm giác chỉ đánh ra một quyền là có thể xuyên phá hết thảy.
Cảm giác này lại không giống với cảm giác khi tu tập Phù Đồ.
Khi hắn tu luyện Phù Đồ, sau khi khí tức nhập thể thì gân cốt sẽ có cảm giác sinh trưởng, dù tốc độ chậm nhưng ổn định. Còn sau khi sử dụng Kim Cương Tô Du, hắn có cảm giác căn cơ được tôi luyện trở nên vững chắc như đá tảng, kim cương. Một cái trọng về trưởng thành, một thứ lại thiên về áp súc.
Không lâu sau đó.
“Băng!”
Mạc Cầu mở hai mắt, da thịt run rẩy, mặt đất cứng rắn dưới chân đột nhiên vỡ ra. Bên trong thức hải có bảy khối tinh quang đột nhiên thắp sắng.
Tác dụng của Kim Cương Tô Du vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, sau khi dùng thuốc lần đầu, hắn có cảm giác thực lực tăng lên đến một thành. Nếu cứ tiếp tục thế này thì kết quả sẽ ra sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận