Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 355: Luận đạo

Nửa tháng sau.
Nghi thức đảm nhận vị trí gia chủ Lôi gia đời thứ mười một diễn ra trang nghiêm. Cuối cùng vị trí gia chủ đã thuộc về Lôi Thiên Quân.
Đại điển kết thúc, mấy người ở Thương Vũ Phái không rời đi mà tiến tới Thiên điện, hướng về người đứng ở cao nhất khom người hành lễ.
“Ra mắt Chu sư tỷ.”
“Ừm.” Chu Nam mới trở về phủ Vân Lan nhẹ gật đầu. Nàng thở dài rồi ngồi xuống chủ vị.
“Sự việc của Vạn sư huynh ta đã rõ, tính tình hắn quá cao ngạo nên mới gặp phải kiếp nạn này, các ngươi không cần phải để ở trong lòng. Tiền bối trong tông môn bố trí ta đến đây toạ trấn, lời nói tuy có ý khiển trách nhưng sẽ không giáng tội.”
“Vâng.” Mấy người cảm thấy mừng rỡ.
Từ lúc rời Thương Vũ Phái đến phủ Vân Lan, nơi này chưa có lúc nào an ổn. Khu trục thế gia, truy kích và tiêu diệt tà đạo của Hợp Hoan Tông, một nhóm hơn mười người trong vòng có mấy tháng đã chết hết chỉ còn lại có mấy vị. Phủ Vân Lan cũng rối loạn tung mù, khó trách tiền bối tông môn cảm thấy tức giận.
“Các ngươi có bản chưa biết.” Chu Nam quét mắt nhìn mấy người rồi cười. “Có mấy địa phương làm việc so với chúng ta còn mạnh tay hơn, trực tiếp tiêu diệt thế gia tu hành, thậm chí có người còn chặn giết tu sĩ Trấn Vũ Ti phái đi điều tra, triều đình cũng vì thế mà kêu gọi tông môn phát đi thông báo.”
Mấy người im lặng. Bọn họ dù sao cũng có thể mang hết tội danh gán lên đám người của Hợp Hoan Tông.
“Việc của gia chủ Lôi gia, Thư hùng song sát các ngươi làm rất tốt.” Chu Nam nói đến đây thì ra vẻ hài lòng. “Có thể không vì việc đó mà bỏ qua tình nghĩa đồng môn, liên thủ đối phó với Hùng sát mới đúng là tác phong đệ tử Thương Vũ Phái nên có. Nhất là Tần Vũ, lần này ngươi làm không tệ, chủ động nhường ra vị trí gia chủ, bỏ qua hiềm khích trước đây xuất thủ tương trợ hai người Mạc Cầu.”
“Sư tỷ quá khen rồi.” Tần Vũ đưa ánh mắt ngây ngô nhìn hai người Mạc Cầu, Ngô Niệm Nhu.
“Cứ như vậy đi.” Phất tay áo xong Chu Nam lên tiếng. “Mạc sư đệ, Ngô sư muội lưu lại ta có việc bàn giao, các ngươi cứ ra ngoài trước.”
“Vâng.”
Hai người Tần Vũ lui ra ngoài rồi, vẻ uy nghiêm trên mặt Chu Nam cũng được dỡ bỏ, nàng đưa tay ra hiệu. “Các ngươi ngồi xuống rồi nói.”
“Đa tạ sư tỷ.”
“Mạc sư đệ, thời gian ta không có ở đây, Cầu Tiên may nhờ có ngươi để ý chăm sóc.” Chu Nam lên tiếng. “Kỳ thực chính vì ngươi dùng võ nhập đạo, Cầu Tiên lại không có thiên phú nên ta mới nghĩ đến việc giao phó nó cho ngươi.”
Mạc Cầu hơi nhíu mày trong vô thức. Trước mắt hắn có thể làm được, nhưng lâu dài việc này sẽ làm ảnh hưởng tới việc tu hành của hắn, hắn tất nhiên là không nguyện ý.
“Ta hiểu.” Chu Nam gật đầu. “Sư đệ dùng võ nhập đạo tất nhiên phải là người có chí tiên đồ, ta cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Việc của Cầu Tiên về sau này không quấy rầy ngươi nữa.”
Vừa nói chuyện, trong giọng nàng đã ẩn hàm một chút xa cách. Nếu Mạc Cầu đồng ý đứng ra chăm sóc con nàng, giữa hai người hình thành mối liên hệ, nàng chắc chắn sẽ chiếu cố đối phương. Đối phương đã không nguyện ý vậy thì cứ làm theo suy nghĩ riêng của mỗi người. Có thể tạo quan hệ với một vị đệ tử nội môn đương nhiên là một việc tốt, Mạc Cầu không phải không có mong muốn ấy. Hắn cũng hiểu suy nghĩ của Chu Nam, chỉ là thực sự hắn muốn tập trung vào việc tu hành, không muốn để việc khác làm mình phân tâm, mệt mỏi.
Mối quan hệ này với đệ tử ngoại môn khác là việc cầu còn chẳng được, nhưng với hắn lại là việc có cũng được, không có cũng chẳng sao. Chu Nam nói qua việc đó rồi cũng thôi không nhắc đến nữa. Nàng hơi cúi xuống hỏi một cách hiếu kỳ.
“Ta nghe nói Thư sát chết trong tay ngươi?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Lúc đó ta không biết nàng ta là Thư sát, tiện tay thì giết mà thôi. Xem ra Thư hùng song sát có tiếng mà không có thực lực, ít nhất thực lực cũng không được như lời đồn.”
“Vậy sao.” Chu Nam nhíu mày. “Ta nghe nói Thư sát có tu vi Luyện khí tầng thứ chín, thực lực trên người một khoảng, pháp khí của nàng ta cũng không tệ. Ngươi…”
Ý niệm vừa chuyển động nàng đã lại lắc đầu. Thời khắc đối phó với Hùng sát có cả bốn người của Thương Vũ Phái cùng ra tay, theo những người khác nói lại thì Mạc Cầu không thể hiện ra điều gì đặc biệt. Chỉ có phi kiếm của hắn là hơi khác thường, phương pháp ngự kiếm vô cùng xuất sắc, những cái khác đều rất bình thường. Với thực lực ấy thì không thể chỉ tiện tay mà giết được một cao thủ Luyện khí tầng thứ chín.
“Nghe danh không bằng gặp mặt.” Ngô Niệm Nhu ở bên cạnh mở miệng nói. “Thư hùng song sát có Hùng sát thực lực rất mạnh, còn Thư sát dựa vào danh tiếng của trượng phu, thực lực chưa chắc đã được như lời đồn.”
“Ừm.” Chu Nam gật đầu. Lời giải thích này có thể chấp nhận được. Mấy người nói thêm vài câu thì Mạc Cầu chủ động cáo từ. Nhìn Mạc Cầu rời đi, Chu Nam quay sang Ngô Niệm Nhu, vẻ mặt đã hiền hoà hơn nhiều.
“Sư muội vừa mới qua tuổi ba mươi phải không?”
“Vâng.”
“Chưa tính là quá lớn.” Chu Nam gật đầu. “Ví như sau này chuyên tâm tu hành thì ngày sau hoàn toàn có thể dòm ngó Đạo cơ chi cảnh.”
“Sư tỷ.” Ngô Niệm Nhu động lòng.
“Sự việc của ngươi ta biết.” Chu Nam cười cười. “Mặc dù rất nhiều người nói Lý sư thúc tính tình tàn nhẫn, kỳ thực ông ấy là một người rất nặng tình cảm. Ngươi được người có ơn với ông ấy tiến cử, lại thêm tu vi tự thân thì việc bái nhập làm môn hạ hẳn không có vấn đề gì. Đến lúc đó chúng ta chân chính xem như sư tỷ muội đồng môn rồi.”
Lúc trước đối mặt với Mạc Cầu thái độ của nàng không tệ nhưng việc đó không biểu thị cho thân phận hai người tương đồng. Đệ tử ngoại môn trong mắt đệ tử nội môn chỉ hơn tạp dịch một chút mà thôi, không thể là bạn đường cùng nhau truy cầu đại đạo được.
“Sư tỷ.” Ngô Niệm Nhu chớp mắt. “Xin nhờ sư tỷ nói giúp cho.”
“Đương nhiên.” Chu Nam cười khẽ. “Qua ít ngày ta sẽ tự viết một phong thư, ngươi mang nó đi lên kinh đô, trước tiên tìm Vương sư tỷ, sau đó hãy đi gặp mặt Lý sư thúc. Có Vương sư tỷ mở miệng, lại thêm sự chuẩn bị của ngươi, việc này tám chín phần mười là có thể thành.”
“A!” Ngô Niệm Nhu vội vã khom người thi lễ. “Đa tạ sư tỷ. Nếu Niệm Nhu có thể tiến vào nội môn, mọi việc sau này xin tuỳ sư tỷ phân phó không dám sai lời.”
“Không cần như vậy.” Chu Nam cười nắm lấy cổ tay nàng. “Sau này đều là đồng môn, ngươi không cần khách khí như vậy. Ngươi còn trẻ, tu vi không tệ, thành tựu sau này có khi còn lớn hơn ta, đến lúc đó ta hẳn phải dựa vào ngươi chưa biết chừng.”
“Không dám.” Ngô Niệm Nhu vội vàng lắc đầu.
“Trăm người tranh đấu, kẻ trước ngã xuống người sau lại tiến lên, ai có thể đoán trước người nào mới là kẻ đứng lại sau cùng chứ.” Chu Nam nói. “Ngươi không cần quá khiêm tốn. Chúng ta là người tu hành theo đuổi đại đạo thì cũng nên giữ lấy ý chí cho riêng mình.”
“Vâng.”
“Mặt khác, nếu không cần thiết thì không nên tiếp xúc nhiều với đệ tử ngoại môn.”
“Tại sao vậy?” Ngô Niệm Nhu sững người.
“Ngươi hẳn phải biết.” Chu Nam thở dài rồi giải thích. “Nếu muốn Trúc cơ, sáu mươi tuổi đã là giới hạn, ít nhất phải đạt tới Luyện khí tầng mười mới có thể nếm thử việc đột phá. Nhưng trên thực tế nếu chỉ là Luyện khí tầng mười thì căn bản không thể đột phá được, tông môn cũng sẽ không cấp Trúc Cơ Đan cho một vị tu sĩ Luyện khí tầng mười đâu, hy vọng vì thế càng thêm xa vời. Chúng ta là đệ tử nội môn không cần bận tâm đến việc ngoài lề, một lòng tu hành mới có thể hy vọng một ngày kia đạt được thành tựu. Nếu cứ lãng phí thời gian vào những việc khác, sau này cùng lắm cũng chỉ làm đến Chấp sự cho tông môn, khó lòng đạt đến cơ duyên đại đạo.”
“Vâng.” Ngô Niệm Nhu chậm rãi gật đầu, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ.
“Nội môn và ngoại môn tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng cách biệt lại như một trời.” Chu Nam chắp tay bước đi. “Như Tần sư đệ, Ông sư đệ, bọn họ đã lớn tuổi, vô vọng tu hành mới phải vắt óc tạo quan hệ suy nghĩ cho hậu nhân ngày sau.”
“Mạc sư đệ… có thể lấy võ nhập đạo, đạt được thành tựu hôm nay xem như đã là hiếm có, đủ khiến cho người khác phải kính nể. Nhưng hiện giờ hắn đã gần bốn mươi tuổi mà mới đạt tới Luyện khí tầng thứ bảy, cho dù tâm tính kiên định sau này cũng khó có được thành tựu gì.”
“Vâng.” Ngô Niệm Nhu ra vẻ nghiêm nghị.
“Cho nên sư muội tuyệt đối không được xao lãng.” Chu Nam xoay người, giọng nói ngưng trọng. “Đã nhập nội môn thì cứ an tâm tu hành. Mặt khác chúng ta đến nơi phàm trần linh khí thưa thớt này chưa chắc đã phải là hết cơ hội.”
“Cơ hội?” Ngô Niệm Nhu ra vẻ không hiểu.
“Việc này chờ lúc ngươi nhập nội môn rồi tự sẽ biết được.” Chu Nam cười. “Ngươi chỉ cần chuẩn bị kỹ, nếu chuyến này việc tông môn định làm mà thành thì sẽ là cơ duyên lớn với cả ta và ngươi.”
“Vâng.” Ngô Niệm Nhu tiếp tục gật đầu.
Chân núi có hai người ngẩng đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy sơn phong thẳng tắp đứng sừng sững cao vút trong mây nhìn khó thấy đỉnh.
“Tề huynh.” Đinh Tạ thân mang trường đao cất giọng âm trầm. “Ngươi nói vị tiên sư kia ở ngay thượng điện?”
“Ừm.” Tề Giáp gật đầu, lấy từ trên người sợi dây thừng và cái đục rồi bắt đầu thao tác. “Đinh huynh, nơi này không có đường lên núi, nhiều chỗ càng hiểm trở khó lường, ngươi nên chuẩn bị một chút.”
Đinh Tạ nheo mắt lắc đầu. “May có Tề huynh đi trước dẫn đường, việc này mà thành Đinh mỗ tuyệt không dám quên ơn Tề huynh tương trợ.”
“Đừng.” Tề Giáp hơi biến sắc. “Ta chỉ mang ngươi tới cho tiên sư xem chút dược liệu, những chuyện khác không liên quan đến ta.”
“A…”, Đinh Tạ cười khẽ. “Tề huynh quá cẩn thận rồi.”
“Đi thôi.”
Bên cạnh Tề Giáp đã thao tác xong, hắn lắc tay một cái, sợi dây thừng quấn móc sắt bay vút lên cao.
“Răng rắc….”
Móc sắt cắm vào khe đá, hắn mượn lực lao vọt lên hướng về đỉnh núi. Đinh Tạ theo sau, tay chân bám vào núi mà lên linh hoạt như linh dương. Vách núi cao ước chừng trăm trượng với rất nhiều chỗ hiểm trở. Đinh Tạ có tu vi Hậu thiên viên mãn cũng nhiều lần phải dừng lại tiến chậm từng chút một.
Không biết tới lúc nào, chân trời xuất hiện một đầu hùng ưng bay qua mây mù thi thoảng lại nhìn về phía hai người.
“Súc sinh nhìn cái gì vậy?”
Đinh Tạ thở hồng hộc, sự mệt mỏi khiến hắn phiền muộn không nhịn được gầm lên mấy tiếng.
“Đinh huynh nói năng cẩn thận.” Tề Giáp ở bên cạnh biến sắc, hắn vội vàng nói. “Thần ưng này là tiên cầm do Tiên sư nuôi nhốt, không thể khinh nhục.”
“A!” Đinh Tạ nghe vậy thì cũng sa sầm nét mặt, nhanh chóng tránh đi ánh mắt của con chim ưng kia.
“Li!”
Kêu lên một tiếng xong con hùng ưng liền bay nhập vào mây xanh. Hai người thở phào tiếp tục trèo lên. Sau mấy canh giờ…
“Phù!”
Hai người trèo tới một bệ đá rồi thở dốc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn nhìn lại phía sau. Nơi này đã gần đỉnh núi, mặt đá lồi lõm hình thành một cái hang động tự nhiên. Không biết từ khi nào mà chỗ này đã được người ta sửa sang lại thành một ốc xá hết sức ưu mỹ. Phía trước ốc xá có một đôi nam nữ đang đánh cờ. Nữ tử cung trang hoa lệ, khuôn mặt dịu dàng khí chất nhu hoà. Nam tử có tóc mai trắng, ánh mắt chứa đầy thang thương, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt.
Bên trong ngọn núi phủ đầy mây lại có hai người đón hàn phong mà bất vi sở động.
Tiên nhân đây ư?
Đinh Tạ không khỏi run rẩy trong lòng.
“Tiên sư.”
Tề Giáp lấy lại tinh thần, sửa sang quần áo tiến lên hai bước quỳ rạp xuống đất.
“Đứng lên đi.” Mạc Cầu phất tay, một cỗ lực lượng vô hình nâng hắn dậy. “Ngươi có việc gì?”
Chu Nam ở bên cạnh cũng nhìn với ánh mắt hứng thú. Cả phủ Vân Lan to lớn như thế, nơi chân chính yên tĩnh chỉ có một động phủ này của Mạc Cầu. Thời khắc nhàn hạ nàng hay tới ngắm cảnh luận đạo, hai năm trôi qua đây mới là lần đầu tiên nàng thấy có người lên núi bái phỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận