Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 371: Tiên sư (1)

Trong phòng tối dưới lòng đất, một người áo đen ngồi xếp bằng, trước mặt hắn là một mặt gương đồng đang trôi nổi. Mặt gương lấp loé u quang kết nối với khí cơ thiên địa ở xa xa thông qua một thủ đoạn huyền diệu nào đó, trên mặt gương xuất hiện cảnh tượng nổi bật ở tít xa xôi.
Trong vầng sáng có một thân người hoá thành mây khói, thong dong bay lượn trong huyết quang, mới nhìn có vẻ hung hiểm nhưng sắc mặt người kia lại không hề thay đổi, từng sợi lông cọng tóc trên người cũng không bị thương tổn gì.
Người này vung tay, một đạo kiếm quang âm lãnh chém ra một con đường.
Nói thì chậm, nhưng tốc độ thực tế diễn ra rất nhanh. Chỉ một thoáng bóng người đã thoát khốn lăng không trên không trung, nhìn về xuống dưới xa xa.
“Thân pháp rất giỏi.”
“Hảo kiếm quyết.”
Người áo đen hé miệng thì thào. “Ta cứ tưởng hắn chỉ là một tu sĩ phố thông bình thường, không ngờ kẻ này lại cao minh như thế.”
“Tiên sư.” Mục Dương, gia chủ Mục gia đứng sau lưng người áo đen không nhịn được cũng thấp thỏm. “Người của Trấn Pháp Ti cũng đã tới, người này có thể thoát khỏi trận pháp của ngày bày ra, giờ chúng ta…”
“Có thể bại lộ hay không chứ gì? Ngươi đang sợ?” Người áo đen giương mắt nhìn lại rồi lạnh lùng nói. “Đừng quên, mạng người nhà họ Mục các ngươi đã sớm là của ta, ngươi còn sống thì nên biết điều.”
“Phù phù…” Mục Dương tái mặt, hắn vội quỳ xuống đất rồi cúi mặt nói. “Tiểu nhân không dám, chỉ là lo lắng cho an nguy của tiên sư mà thôi. Gia tộc tiểu nhân chết không đáng tiếc, nhưng đại sự của tiên sư quan trọng hơn.”
“Yên tâm đi.” Người áo đen hơi ngẩng đầu. “Người của Trấn Phấp Ti không thể tìm tới nhanh như vậy được. Những năm vừa rồi đám người của Thương Vũ Phái, Cửu Sát Điện, Trấn Pháp Ti của Nguỵ triệu đều tập trung cả lại ở Kiếm Nam Đạo để làm gì?”
Hắn lộ ra ánh mắt trầm tư, vẻ mặt không hiểu. “Còn tên họ Mạc này nữa. Thực lực hắn mạnh như thế lại nhẫn nại ở chốn phàm tục này mấy năm qua. Tất cả chỉ vì một phàm nhân hay sao?”
Lúc trước hắn còn nghĩ đối phương chỉ là một tán tu vô danh định cư tu hành ở đây, thậm chí còn là một tu sĩ khổ tu, mấy năm qua chưa từng xuất đầu lộ diện. Thời gian qua đi hắn cũng quên mất việc ấy. Hiện giờ xem ra người này nhất định có vai trò trong Thương Vũ Phái.
Thực lực đối phương không tệ.
Người kiểu này không giống hắn, không có cách nhờ máu huyết người sống để gia tăng thực lực. Trọc khí xung quanh chỉ ảnh hưởng đến tiến độ tu hành mà thôi.
“A?” Đột nhiên người áo đen thốt lên. Trong mặt gương đồng, Mạc Cầu đột nhiên nheo hai mắt, vung tay áo chém ra một kiếm.
Kiếm xuất, giữa thiên địa có một loại khí cơ nào đó bị nó chém rách trong nháy mắt. Cảnh tượng trên mặt gương cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất hoá thành một mặt gương bóng loáng.
“Có thể kham phá Hồi Quang Kính.” Người này lâm vào trầm tư. “Có lẽ ta phải bẩm báo về tông môn mới được.”
“Mục Dương.”
“Có tiểu nhân.”
“Ngươi đi bắt mấy người, ta cần bồi bổ một phen. Không cần phải chọn lựa địa điểm, là người địa phương cũng được.”
“Việc này…”, Mục Dương hơi biến sắc nhưng nhanh chóng cúi đầu xuống đáp. “Vâng.”
Trong huyết quang, thi thể Hải Vấn Thiên và Giang Đan hoàn toàn tiêu biến không để lại chút manh mối nào. Xem ra gần đây đúng là có tu sĩ tà đạo ẩn nấp. Thực lực đối phương cũng không thấp.
Giang Đan có thể không nói, còn bộ đầu Ngân bài của Trấn Pháp Ti là Hải Vấn Thiên tất nhiên không kém. Nhất là kinh nghiệm đấu pháp chắc chắn phải đa dạng, không ngờ vị này cũng gặp nạn.
Mạc Cầu nấn ná ở gần đó một lát mà không phát hiện thêm manh mối nào đành lắc đầu rời đi. Trở về trong cốc, hắn dùng thủ đoạn tông môn lưu lại, đem mọi chuyện viết ra rồi chờ xem phản hồi thế nào.
Tu sĩ tà đạo này ngay cả người của Trấn Pháp Ti cũng dám ra tay, hắn không có ý định tìm đến rắc rối. Có thể bình an vô sự như mấy năm qua là tốt nhất.
Mấy ngày nữa trôi đi, chưa nhận được phản hồi của tông môn hay tin tức của Trấn Pháp Ti thì Tề Giáp lại từ Sơn thành chạy tới.
“Có hai vị tiên sư tới thành nội.” Mạc Cầu ngẩng đầu ra vẻ cổ quái. “Hơn nữa còn gióng trống khua chiêng? Cố ý để cho mọi người đều biết, bây giờ cũng đang ở trạch viện cho Trường Hà Bang cung cấp ư.”
“Không sai ạ.” Tề Giáp gật đầu ngưng trọng. “Hai vị tiên sư một người lớn tuổi, một người còn nhỏ, xem ra đều có chút tham luyến vật của phàm tục. Thú thực so với thế ngoại cao nhân chân chính như ngài thì bọn họ không thể so sánh được.”
Nhận thấy biểu hiện hơi khác của đối phương, Tề Giáp vội nói. “Tiểu nhân từng nghi ngờ không biết có phải là giả mạo hay không, nhưng có rất nhiều người đã thấy bọn họ thi pháp.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Người tu hành như vậy mặc dù không nhiều nhưng vẫn có, không cần phải ngạc nhiên.”
Còn chuyện giả mạo thì… Có thể giấu được cao thủ Tiên thiên hay không cũng khó nói, nhưng khả năng không lớn.
“Vâng.” Tề Giáp gật đầu. “Tiền bối ngài dặn ta thời gian này phải chú ý tình huống phát sinh trong nội thành, cho nên… Hai người đó liệu có phải là tu sĩ tà đạo hay không?”
“Có lẽ không phải.” Mạc Cầu đáp chậm rãi. “Nhưng tình huống cũng khó lường. Bọn họ cố tình đánh trống khua chiêng nhằm mục đích gì?”
“Bọn họ đang tìm người có thiên phú tu hành.” Tề Giáp nói. “Hiện giờ mỗi ngày đều có người tới Trường Hà Bang để cho tiên sư xem có tố chất tu hành hay không.”
“A…”, Mạc Cầu khẽ cười.
Thi triển Vọng Khí Thuật không quá phiền phức, nhưng ở trốn phàm nhân ô trọc tìm người có thiên phú tu hành là một việc làm rất kém hiệu quả. Những người đó chưa từng tu pháp, gần như không khác người thường là mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận