Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 619: Xuất quan

Trong sơn động, tình hình Mạc Cầu có vẻ tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt hắn lại đang âm trầm.
“Chính là như vậy…”
Trọng Minh Hoả Mãng không dám ngẩng đầu, chỉ cất giọng trầm trầm. “Người của Thương Vũ Phái bị Chu gia bắt giữ, mặc dù có người của đạo tràng nói giúp nhưng cũng chỉ giúp mấy người như Tiết Lục Y thoát tội chết thôi. Những người còn lại rơi vào cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai, cách một khoảng thời gian lại có người bị lôi ra chém đầu thị chúng. Ngoài ra bằng hữu kết giao với Cơ tiểu thư nữa, chỉ cần là người không có bối cảnh phía sau đủ lớn thì đều bị Chu Tiểu Tiên bắt lấy, nghiêm hình tra tấn.”
“Ken két…”
Hai tay Cơ Băng Yến nắm chặt, tiếng nghiến răng vang lên ken két, sát cơ trong mắt như hoá thành thực chất.
“Chu Tiểu Tiên! Lúc trước ta không nên lưu lại cho nàng ta một mạng!”
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hoả Mãng xoay thân thể nhìn Mạc Cầu. “Làm sao bây giờ?”
Nó biết tính tình Mạc Cầu tương đối lạnh lùng, tuyệt sẽ không vì việc của Thương Vũ Phái mà khiến bản thân rơi vào tuyệt cảnh. Ngược lại, Cơ Băng Yến biểu hiện ra bị xúc động rõ hơn nhiều.
“Ngu xuẩn.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt băng lãnh. “Việc này là Chu Tiểu Tiên mượn cớ trả thù riêng, nhưng sự việc đã đến nước này, Chu gia bỏ mặc không quan tâm cũng không thoát khỏi có liên quan.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói. “Ngươi đi Trường Nhạc Bang một chuyến, bảo Phạm Nhân Long gửi thư cho Trúc lão nói rõ nguyên do mọi chuyện, sau đó điều tra thương lộ của Chu gia.”
Hiện giờ ở gần Thiên Nhai đạo tràng đều có rất nhiều tai mắt của Chu gia, với tình hình lúc này của Mạc Cầu và Cơ Băng Yến, xuất hiện cũng khó bảo đảm an toàn, chỉ có Trọng Minh Hoả Mãng với nhiều thủ đoạn là có thể lặng lẽ ẩn vào.
“Ngươi đừng hoảng loạn.” Mạc Cầu nhìn Cơ Băng Yến nói chậm rãi. “Chỉ cần người Chu gia biết ta còn chưa chết thì bọn hắn sẽ không dám làm loạn, ngay cả nếu Chu Tiểu Tiên muốn giết người cũng sẽ có người khác ngăn nàng ta lại, trừ phi Chu gia thật muốn rơi vào tình cảnh cá chết lưới rách. Còn sau này… chúng ta sẽ có nhiều thời gian!”
Nói xong hai mắt hắn hơi cau lại, sát cơ loé lên một cái rồi biến mất.”
“Vâng.”
“Rõ chủ thượng, ta sẽ đi ngay.”

Tốc độ của Trọng Minh Hoả Mãng rất nhanh, chỉ mấy ngày tin tức Mạc Cầu chưa chết đã truyền ra, đám nhân mã Chu gia đang tuỳ ý đuổi bắt người đột nhiên đều dừng lại.
Trong hành lang, Chu Tiểu Tiên giậm chân, vẻ mặt tức giận.
“Lão tổ tông, vì sao không cho ta tiếp tục? Ta xem chừng không được mấy ngày, tên họ Mạc kia không nhịn được sẽ phải thò đầu ra.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Chu Vân Nghê lạnh lùng lắc đầu. “Tông sư Kim Đan có ai không phải là những kẻ lão luyện sống mấy trăm năm, ngươi nghĩ thế thì đã quá xem thường họ rồi. Nhất là… tên họ Mạc kia còn là một tán tu, trên thân không có vướng bận, một khi khởi nộ thì Chu gia chúng ta có thể bắt giết cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.”
Việc như thế không phải chưa từng xảy ra. Thế lực có truyền thừa dài mấy ngàn năm, cũng bởi đắc tội với một người mà cửa nát nhà tan không phải chưa từng có.
“Lão tổ.” Một người khác chắp tay. “Hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Chu Vân Nghê ngồi ngay ngắn trên ghế mềm, eo lưng thẳng tắp. “Ngày đó hắn chịu trọng thương, ta rất rõ. Hắn có thể còn sống đã là kỳ tích. Họ Mạc kia tinh thông luyện đan thuật, không có mấy trăm năm cũng đừng hòng khôi phục lại. Hiện giờ ta đoán hắn đang trốn ở một nơi hẻo lánh nào đó mà không dám lộ diện. Nếu hắn thực muốn cá chết lưới rách thì lão thân ta đây sẵn sàng bồi tiếp.”
Nói xong nàng cười lạnh. “Đương nhiên, Chu gia chúng ta dĩ hoà vi quý, nếu hắn muốn hoà đàm cũng không hẳn là không thể. Trước tiên hãy giữ người của Thương Vũ Phái lại để sau làm đối tượng mang ra đàm phán, đừng giết vội.”
“Vâng.”
Ở bên dưới có người bẩm lên. “Người của đạo tràng lại tới muốn chúng ta thả người, chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta đã cho đạo tràng đủ mặt mũi rồi. Đây là ân oán cá nhân giữa Chu gia và Mạc Cầu, người không liên quan đừng nhúng tay vào.” Hai mắt Chu Vân nghê co rút lại. “Cao Trùng là người hiểu đại cục, hắn sẽ biết phải làm sao.”
“Rõ.”
“Báo!” Bỗng có người từ bên ngoài hô lớn.
“Lại gần rồi nói.” Chu Vân Nghê chống quải trượng.
“Vâng.” Người kia run rẩy, vội vã cúi đầu, giọng nói thấp thỏm. “Lão tổ tông, ở dưới có người hồi bẩm, hôm trước ba chiếc thuyền hàng xuất hành đã bị cướp, người của chúng ta ở trên thuyền toàn bộ đều bị giết chết.”
“Hả?”
“Cái gì?”
“Thật to gan!”
Người tới vừa nói xong, xung quanh liền vang lên những tiếng xôn xao, có người biến sắc, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, trong đầu đã thầm đoán ra ai là thủ phạm.
“A…”, Chu Vân Nghê lại không biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng khẽ than một tiếng. “Hành động rất nhanh, chỉ tiếc. Đối tượng chủ chọn thuyền chở hàng, xem ra người động thủ không phải Mạc Cầu. Lá gan đối phương cũng không lớn, quả nhiên không thể động đậy được.”
“Lão tổ.” Có người lên tiếng. “Nếu quả đúng là do người kia sai ai đó thực hiện thì sợ là sự việc không dễ chấm dứt như vậy.”
Nói xong người này liếc mắt nhìn sang Chu Tiểu Tiên. Nếu không phải do Chu Tiểu Tiên làm vậy thì sự việc chưa chắc đã thành ra như thế. Hiện giờ đâm lao đành phải theo lao, nếu Mạc Cầu khăng khăng gây khó dễ cho Chu gia thì thời gian tới đây không biết sẽ có bao nhiêu người phải dè chừng.
“Không sai.” Chu Vân Nghê gật đầu. Nàng vốn âm thầm không phản đối cách làm của Chu Tiểu Tiên, thậm chí còn để mặc đối phương tự tác nếu không thì sao có thể nhanh chóng nắm giữ Thương Vũ Phái như vậy được. Phiền phức hôm nay đúng là do nàng dẫn tới, nhưng Chu gia không thể không để ý.
“Cẩn thận điều tra ác nhân ở thuỷ vực, thông tin cho đạo tràng, Cửu Giang Minh hỗ trợ điều tra, một khi phát hiện manh mối phải kịp thời báo cáo.”
“Chu gia chúng ta không dễ trêu vào.”

Quy đảo.
Cao Trùng đứng chắp tay, cách cửa sổ nhìn về phương xa.
“Mạc đạo hữu có ý tứ gì?”
“Xem ra hắn tính tự mình giải quyết.” Trúc lão thu thư tín trong tay, chậm rãi đáp. “Nếu đúng như lời Mạc đại tiên sinh nói, ngay cả Nguyên Thiên y cũng bị hắn làm cho phải tự bạo Kim Đan thì Chu Vân Nghê hẳn là hắn cũng không phải e ngại.”
“Kỳ thực…”, Cao Trùng trầm ngâm. “Không cần thiết phải phiền toái như vậy. Chỉ cần hắn nói một câu là sự việc có thể được giải quyết. Dù sao đây cũng là Thiên Nhai đạo tràng, Chu gia vẫn phải nể mặt mũi chúng ta.”
“Ha ha…”, Trúc lão lắc đầu. “Tất nhiên là hắn không muốn thiếu phần nhân tình này. Mạc đạo hữu rốt cuộc vẫn muốn rời đi, điểm ấy ta và ngươi đều khá chắc chắn.”
“Đúng vậy.” Cao Trùng hiểu rõ, hắn gật đầu tiếc nuối. “Trừ phi của truyền thừa Nguyên Anh thích hợp, nếu không sẽ không lưu được hắn ở lại.”
Mà truyền thừa Nguyên Anh hắn cũng có, nhưng không thể ngoại truyền ra ngoài. Huống chi truyền thừa đó cũng không hợp với mong muốn của Mạc Cầu, có lấy ra cũng chỉ để tham khảo mà thôi.
“Chu gia, Mạc Cầu…”
“Thật khiến người ta đau đầu.”
Cao Trùng lắc đầu, đưa tay nhẹ gãi lông mày. Trúc lão thì cười nhạt.
“Việc đạo tràng chính là như vậy. Mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải xử lý, Cao huynh quyết ở đây đã làm mất đi không ít thời gian tu hành.”
“Ta không bằng ngươi.” Cao Trùng lắc đầu. “Kim Đan hậu kỳ là Cao mỗ đã thoả mãn rồi. Chỉ mong đạo huynh có thể tiến thêm một bước.”
“Tiến thêm một bước ư…”, Trúc lão lắc đầu. Trăm năm trước hắn đã đạt Kim Đan viên mãn, nhưng con đường phía trước vẫn phủ đầy sương mù, người có thể vượt qua một bước ấy vốn không tới một phần ngàn mà thôi.

Tại một hòn đảo vô danh, Mạc Cầu chân đạp hư không bước từng bước tới đỉnh núi. Đỉnh núi bị gió táp mưa sa sớm đã bị mài mòn. Có một nữ tử chắp tay đứng trên đó. Nữ tử này hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt mỹ lệ, thân hình thon dài, lam sam đón gió tung bay, thân thể mềm mại thướt tha mà tinh tế. Bên eo nhỏ là một thanh đoản kiếm chừng hơn một xích.
Kiếm này một đen một trắng tương phản, ở trên đảo lại như cùng lực lượng nguyên từ giao hội, ẩn có hình dáng của Âm Dương Ngư, khí tức trên người nàng đều bị nó che lấp.
Vương Kiều Tịch.
Không biết nàng xuất quan khi nào, đứng ở đây từ bao lâu, hai mắt nhắm chặt, chỉ dùng thần niệm để cảm nhận phương thế giới này và chìm đắm trong đó.
Hồi lâu sau.
“Hô…”
Nàng từ từ mở mắt, Âm Dương Ngư trong con ngươi đuổi theo nhau, ở trung tâm có tinh quang nhảy nhót, sáng như bầy trời sao. Thấy thế Mạc Cầu hiện ra nụ cười.
“Chúc mừng.”
“Nên chúc mừng.” Vương Kiều Tịch cất tiếng nói ung dung nhưng biểu hiện vẫn còn chưa hết kinh sợ. “Sắp tới đại hạn ba trăm năm, ta vốn nghĩ mình sẽ chôn thây nơi đây, sầu lo, kinh hãi sinh ra tâm ma, mấy năm đó gần như hủy đi đạo hạnh. May mắn… may mắn thời điểm đó ta nhận trách nhiệm tông môn truyền thừa, con đường phía trước mở mịt lại tâm không vướng bận không có tạp niệm, chỉ một lòng tu hành.”
Nàng nhìn Mạc Cầu nhoẻn miệng cười. “Có lẽ vì lúc đó có sư đệ ở đó.”
Sau khi tiến giai Kim Đan, không chỉ tu vi tuổi thọ nàng tăng lên, tinh thần cũng như được tẩy lễ, tạp niệm trước kia đều bị quét sạch. Trên dưới toàn thân hiện rõ sự thông thấu. Thần hồn ý niệm đã không khó khăn biểu đạt ra tình cảm của mình nhưng nàng cảm nhận được, tâm ý Mạc Cầu như đầm sâu Cửu U vô tận, chưa từng vì mình mà nổi lên gợn sóng. Trong lòng nàng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thần hồn Mạc Cầu như gương, không che giấu tâm tình mà lạnh nhạt mở lời.
“Con người khi còn sống, cuối cùng cũng sẽ bước lên hành trình cô độc một mình, kinh lịch qua tất cả tế hội nhân duyên mà ma luyện. Tình đời như thế, mà tình cảm cũng là như thế.”
Vương Kiều Tịch lắc đầu, nàng cũng không nhiều lời. “Những năm vừa qua làm phiền sư đệ đã trông nom tông môn.
Mạc Cầu bình thản đáp. “Ta cũng không giúp được bao nhiêu việc, ngược lại còn bởi vì ta mà trước đây ít thời gian Thương Vũ Phái gặp phải phiền phức. May là sư tỷ đã Kết Đan, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
“Thật sao?” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Dù thế nào ta vẫn cảm ơn.”
“Ừm.” Mạc Cầu tiếp tục. “Trước đây ít năm Bắc gian dựng lên một Thiên Nhai đạo tràng, khoảng cách đến nơi này không xa, Thương Vũ Phái đã chuyển đến đó.”
Đạo Tràng chi chủ là Cao Trùng có bối cảnh thâm hậu, thực lực bất phàm, còn có mấy vị tông sư Kim Đan toạ trấn. Hắn đã đáp ứng vì ngươi mà ngăn Tán Hoa lão tổ, sau đó cũng đỡ đi một ít phiền phức.”
“A!” Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch sáng lên. Tán Hoa lão tổ vẫn là một vướng mắc trong lòng nàng. Bây giờ mặc dù đã tiến giai Kim Đan, đối mặt với một Kim Đan hậu kỳ thì nàng vẫn còn không phải là đối thủ. Được như thế, nàng đã bớt đi được một mối bận tâm. Có điều tính cách của Tán Hoa lão tổ vốn cổ quái, có thể chính thức thoát được hay không còn chưa dám chắc.
Nàng than nhẹ. “Sư đệ hao tổn tâm trí sức lực, còn ta lại không giúp được gì cho ngươi, thật là đáng tiếc.”
“Không hẳn như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Vừa hay ta có một chuyện muốn sư tỷ hỗ trợ.”
“Là chuyện gì?” Vương Kiều Tịch hơi kinh ngạc.
Mạc Cầu run tay ném ra một mảng thần thạch lớn, bàn tay khẽ nắm, thần thạch liền thu lại vào trong.
“Vật này có tác dụng lớn với ta nhưng ở giữa lại có sức mạnh bài xích rất lớn, càng về sau càng khó kiểm soát. Không biết sư tỷ có biện pháp nào giải quyết không?”
Vương Kiều Tịch nheo mắt, thần niệm khuấy động, bí pháp vận chuyển, lực lượng nguyên từ giữa thiên địa biến hoá như thực chất ở trước mắt.
Một lát sau nàng khẽ gật đầu.
“Có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận