Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 260: Pháp khí vỏ kiếm

Hỏa Long Bội sáng lên, giữa đất trời như hiện ra một tầng gợn sóng vô hình. Một cái chớp mắt sau đó, từ trống rỗng, một đám lửa bỗng hiển hiện. Hỏa diễm nhỏ cỡ nắm tay chuyển thành màu da cam không gây cảm giác về nhiệt độ chút nào nhưng ngay thời khắc nó xuất hiện, gương mặt Dịch công tử liền biến sắc. Gương mặt vốn không có biểu cảm gì chuyển thành hoảng sợ tột cùng.
“Hô...”
Không có cuồng phong, chỉ có liệt diễm, hỏa diễm tưởng như vô hại lớn bằng nắm đấm kia như răng nanh của cự thú hồng hoang đột nhiên bạo khởi rồi với tốc độ người thường không thể trông thấy quét sạch tứ phương.
“Oanh!”
Trong màn đêm chợt hiện ra một vòng lửa đỏ dần nở rộ, bay vút lên trời cao. Hẻm núi to lớn như bị nham tương bao phủ. Trong liệt diễm có linh quang lấp lóe, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị nó chôn vùi.
“Không!”
Dịch công tử kêu thảm rồi tiếng kêu chợt im bặt, lình quang chỉ vừa mới lấp lóe cũng nhanh chóng tắt lịm. Thật lâu sau hỏa diễm mới tán đi, phía trước hơn mười trượng cách Mạc Cầu trở thành dung nham. Khắp mặt đất, hai bên vách núi, đất đá bị nhiệt độ cao nướng đến tan chảy. Cả Dịch công tử, mấy người Đàm Sinh, tất cả đều biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn mấy đồ vật ngụp lặn lên xuống trong dòng nham tương.
“Lộc cộc...”
Cổ họng Mạc Cầu nuốt khô mấy lần hắn mới dần thanh tỉnh trở lại.
Huyền Hỏa Đằng Long!
Đây là pháp thuật Tiên gia khắc lại bên trong Hỏa Long Bội, thật không ngờ uy lực của nó lại lớn đến kinh người ngư thế. Sau khi được kích phát, trong khoảng cách hơn mười trượng không có gì không bị thiêu cháy. Dù là cao thủ Tiên thiên hay tu Tiên giả trong truyền thuyết, trước mặt liệt diễm khủng bố này đều không có chút sức kháng cự nào.
“Tê...”
Sau cảm giác kinh ngạc và hưng phấn, cảm giác đau nhức nổi lên khắp người. Thân thể Mạc Cầu chấn động, hắn lảo đảo bước lui về sau tránh nhiệt độ cao từ dòng nham thạch, vươn tay chống vào vách núi để ổn định thân hình. Tình huống của hắn lúc này cực kỳ không tốt.
Hắn cưỡng ép dùng Hỏa Long Bội dẫn đến khí huyết trong cơ thể bạo giảm, thái dương đã xuất hiện thêm mấy sợi tóc trắng, màu da cũng trở nên ám trầm không bóng sáng như trước. Cả người hắn suy yếu đến bạc nhược, ngay cả bước đi cũng vô cùng khó khăn.
Ngay lúc này, một tên võ giả Luyện thế bình thường cũng có thể lấy mạng của hắn.
Sau khi ổn định hô hấp, hắn lấy từ trên người ra một viên đan dược rồi nuốt vào. Một lúc lâu sau khí tức mới dần bình ổn. Lúc đó hắn mới đưa mắt nhìn toàn cảnh, thi triển khinh công lấy mấy đồ vật đang trôi bồng bềnh trong dòng nham thạch ra.
Một khắc đồng hồ sau, trong một cánh rừng rậm nào đó, Mạc Cầu ngồi xếp bằng dưới gốc cây, hắn vừa điều chỉnh khí tức trong thể nội vừa xem xét mấy đồ vật trước mặt.
Có mấy khối đá xám xịt nhìn qua không có gì thu hút, chính là tiền tệ sử dụng của các tu Tiên giả: linh thạch.
Vật này rất thần kỳ, nó có thể chống lại hỏa diễm từ pháp thuật nhưng trên mặt cũng xuất hiện một vài vết rạn. Hắn không rõ sau này còn có thể dùng được nữa hay không. Trừ cái đó ra thì còn một nửa cái tiêu ngọc, một thanh tiểu kiếm và một cái võ kiếm có khảm ngọc.
Cuối cùng là một cái khăn thêu màu hồng mà nữ nhi vẫn thường dùng. Những thứ này đều tồn tại được dưới liệt diễm có thể tiêu diệt cả tu Tiên giả thì chắc chắn không phải là vật phàm rồi. Cái tiêu ngọc chỉ còn một nửa, hắn tạm không để ý đến. Dù nó có là pháp khí đi nữa thì hiện giờ cũng chỉ còn là một thứ phế phẩm. Hai thứ nguyên vẹn là phi kiếm và chiếc khăn thêu, có lẽ đều là pháp khí chân chính.
Mạc Cầu nhớ rõ, tại thời điểm liệt diễm dâng lên, Dịch công tử đã làm hai việc. Hắn bấm ngón tay, một sợi kiếm quang xuất hiện, đại thủ vừa nhấc đã mang chiếc khăn thêu màu hồng nâng cao lên. Thời điểm đó Dịch công tử làm mọi việc đều theo bản năng, chỉ tiếc là trước mặt Huyền Hỏa Đằng Long, những gì hắn làm đều trở thành vô dụng.
Phi kiếm dài không đầy một thước, lưỡi kiếm như sóng nước, cầm trên tay nhẹ bẫng như không, nhưng chỉ tiện tay vạch một đường là đá núi cũng bị xẻ ra một rãnh sâu. Nó có khả năng chém sắt như chém bùn.
Chiếc khăn thêu màu hồng mang theo một mùi thơm khó tả, trên đó có thêu hình mây mù và một vài hoa văn tinh xảo.
“Pháp khí!”
Khẽ vuốt ve hai đồ vật, Mạc Cầu nhẹ giọng cảm thán. Hai thứ đồ này chắc chắn đều là pháp khí của Tiên gia trong truyền thuyết. Nhưng Pháp khí tuy tốt, hiện giờ lại không có tác dụng nhiều lắm với hắn. Phương pháp huyết luyện quả có thể tế luyện pháp khí nhưng điều kiện tiên quyết là pháp khí này phải vô chủ, hoặc không có khí tức của tiền nhân. Hai thứ đồ này đều có chủ nhân, dù hiện tại chủ nhân đã bỏ mạng, khí tức tồn tại trên thân pháp khí cũng cần thời gian mới có thể tán đi được.
Hắn có nghe tu Tiên giả có rất nhiều cách để tẩy đi khí tức trên pháp khí, nhưng hắn hoàn toàn không biết cách nào. Thả đồ vật trong tay ra, Mạc Cầu nhìn về thứ đồ cuối cùng còn lại.
Một cái vỏ kiếm.
Vỏ chuôi kiếm này đến từ kẻ vẫn đứng sau lưng Dịch công tử. Vỏ kiếm có tạo hình tinh xảo, hoa lệ, trên đó có khảm ngọc thạch, nhìn qua như một thứ đồ nghệ thuật. Bình thường pháp khí của tu Tiên giả phần lớn đều tinh xảo, phi kiếm cũng không cần đến vỏ kiếm. Còn nói về võ giả thì... chiếc vỏ kiếm xa hoa thế này là một thứ cực kỳ hiếm thấy.
“Chỉ có vỏ kiếm!”
Thanh kiếm bị đốt cháy không còn tung tích nhưng cái vỏ kiếm thì vẫn còn nguyên vẹn. Điều này có chút cổ quái. Xem kỹ một lát, Mạc Cầu lấy nhuyễn kiếm trên người ra cắm vào thì đúng vừa khít. Hắn nghi ngờ, cái vỏ kiếm này có thể tự điều chỉnh theo lưỡi kiếm đút vào.
“Coong!”
Hắn khẽ phát lực, lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ.
“Không có dị thường gì.”
Hắn lắc đầu, nghĩ mãi mà không ra nên quyết định tạm để đấy, chờ thời điểm phù hợp sẽ tìm hiểu ngọn nguồn sau.
Trong đình viện không có một ai, không chỉ tung tích vợ con Hứa Việt mà ngay cả Trương Tử Lăng cũng không thấy đâu. Mạc Cầu đứng trong viện, sắc mặt âm trầm.
Không bao lâu sau.
“Chít chít...”
Quái khiếu từ nóc nhà sau kêu vang, hai mắt hắn khẽ động, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Hô...”
Gió táp chấn động, bóng người lấp lóe vô tung. Thời điểm trời mới hửng sáng, Mạc Cầu đã xuất hiện ở gần một căn phòng ngỏ tại phía nam thành. Lúc này đã có người dậy đi lại. Từng âm thanh trao đổi vang lên ồn ã lọt vào tai hắn. So với trước kia, nam thành hiện giờ càng trở nên hỗn loạn hơn. Một đường đi tới, hắn nhìn thấy khắp nơi là lưu dân đang bất lực rên rỉ do bệnh dịch. Tình hình ôn dịch đã có dấu hiệu phát triển trở lại.
Mạc Cầu chắp tay tiến lên, đi qua ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng phổ thông. Hắn ngửi nhẹ, xác nhận suy nghĩ trong lòng rồi mới đặt tay lên cửa phòng.
“Bành!”
Kình lực xuất nhẹ, cửa phòng đã vỡ năm xẻ bảy bắn tung vào bên trong.
“Là ai?”
“Thật to gan!”
“Các huynh đệ, mau cầm vũ khí!”
Tiếng gào thét nhanh chóng nổi lên, thân hình Mạc Cầu chớp động, kiếm ảnh quét nhanh như ảo ảnh lướt qua căn phòng.
“Phốc!”
“Xì...”
Máu tươi bắn tung tóe, mấy thân ảnh khựng lại, cổ họng nhấp nhô rồi ngã lăn ra đất. Mấy người này thực lực không yếu, trong đó còn có cả cao thủ nhất lưu nhưng đối mặt với Mạc Cầu thì không ai chặn nổi một kiếm.
Hắn đẩy cửa hông, Trương Tử Lăng quả thực bị nhốt ở chỗ này. Nàng bị dây thừng trói nghiến, miệng bịt bằng vải rách, lúc nhìn thấy Mạc Cầu thì ánh mắt mừng rỡ, trong miệng kêu lên ô ô. Thật may là vì để trốn sự việc Tứ gia, nàng có động chạm trên mặt mình làm nó trở nên xấu xí vô cùng, chứ không có lẽ nàng không chỉ là bị bắt và trói không như thế.
Chờ Mạc Cầu cởi trói xong, Trương Tử Lăng nhanh chóng kêu lên. “Công tử, có người muốn hại ngươi!”
“Ta biết rồi.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Đi thôi.”
“Vâng.” Trương Tử Lăng ngẩn người, muốn cất bước đi theo nhưng chợt nhớ ra điều gì, nàng vội chỉ sang bên cạnh. “Công tử, vợ con Hứa đại ca cũng ở đây.”
“Đát...”
Mạc Cầu dẫm chân xuống, vẻ mặt hơi trầm ngâm rồi phất ống tay áo, vách tường bên cạnh lập tức vỡ vụn. Trong phòng âm u có hai mẹ con đang ôm chặt lấy nhau, hai người chính là thê tử và con của Hứa Việt.
Nhìn thấy Mạc Cầu, hai người đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó hoàn hồn thì thê tử hắn ôm chặt hài tử trong tay, toàn thân run lên.
“Công... công tử...” Thê tử Hứa Việt chớp mắt rồi thận trọng nói. “Ngài có từng... nhìn thấy cha nó không?”
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên đạm mạc, hắn duỗi bàn tay, mấy túi tiền từ không xa bay đến rơi xuống trước mặt hai người. Hắn mở miệng. “Các ngươi đi khỏi phủ Đông An, đừng để ta nhìn thấy nữa.”
Thân thể người mẹ run lên, dường như đoán ra được gì, hai mắt nàng đẫm lệ, mơ hồ rồi lắc đầu liên tục.
“Tạ công tử!”
Rời khỏi nơi này rồi, Trương Tử Lăng vẫn không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt Mạc Cầu một lúc, nàng cũng có suy đoán riêng ở trong lòng nên không lên tiếng hỏi gì nữa.
Đi được không lâu, Mạc Cầu giậm chân xuống lộ ra vẻ kinh ngạc. “Sao lại như vậy?”
Âm thanh vừa thốt ra, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy tăm hơi. Cách đó không xa trên đường phố, Phù Ngao đã sốt ruột nghe đám thủ hạ bẩm báo.
Một khắc sau, bên cạnh hắn chợt xuất hiện một người.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Mạc Cầu kinh ngạc hỏi đối phương, vẻ mặt như muốn hỏi không phải ngươi đang ở đại lao tại Lục phủ hay sao.
“Mạc huynh.” Nhìn thấy Mạc Cầu, Phù Ngao vô cùng vui mừng. “Ta đang muốn tìm ngươi đây.”
“Tìm ta?” Mạc Cầu đáp. “Ngươi đang tìm ta sao?”
“Đương nhiên rồi.” Phù Ngao trang trọng gật đầu, nét mặt cảm khái. “Nói lại, lần này có thể thoát được một kiếp thật đúng là được hơn mất. Mạc huynh đúng là phúc tinh của ta.”
Thấy Mạc Cầu ra vẻ nghi hoặc, hắn vội nói tiếp. “Đêm qua, trong thành Tam phật giáo đột nhiên bạo động, thông qua các tín đồ phát ra phù thủy, dùng phù thủy để truyền báo ôn dịch. Trong vòng một đếm cả thành đều nhiễm bệnh. Ta nhận nhiệm vụ cùng ngươi xử lý vấn đề này. Nếu có thể giải quyết thì sẽ miễn cho phải chịu tội. Ngươi nói xem...”, hắn nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt mừng rỡ, “đây không phải là nhờ vận khí của ngươi sao?”
Mạc Cầu giật mình. Khó trách trên đường tới dây, tình trạng ôn dịch nghiêm trọng hơn rất nhiều, thì ra là thế.
Trong rừng rậm, tại một đình viện tĩnh lặng ít người lui tới. Đình viện rất sâu không biết rộng tới đâu, phòng ốc chen lẫn với cây lá và làm bạn với chim chóc. Từ trên cao nhìn xuống, trong nội viện không có bao nhiêu bóng người qua lại, chỉ có mấy vị vú già đang quét dọn lá rụng.
“Chính là nơi này sao?”
Trên cây, một vị lão ẩu mặc áo đỏ nhìn về đình viện ở xa xa rồi quay sang hỏi một người bên cạnh. “Ngũ Sơn Phái Dịch Lam, Mộ Thiên Phong của Huyền Y Giáo, Tiếu Di lặc của Tam Phật Giáo đều ở bên trong?”
“Không sai.” Ta truy tìm tung tích bọn họ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra được nơi này.” Một người khác chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn. Từ trên người hắn tản ra một cảm giác uy nghiêm cao ngạo. Hắn nghe xong thì gật đầu. “Ngoài ba người bọn họ chỗ này còn có mấy vị Luyện Khí đê giai, làm phiền Hồng Tuyến nương nương xuất thủ.”
“Khách khí rồi.” Lão ẩu gật đầu. “Lục phủ chủ nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như vậy, lão thân sao lại không tận sức cho được. Nhưng lão thân thực lực có hạn, coi như thêm cả phủ chủ thì cũng không chắc có thể lưu lại nhiều người như vậy. Ngươi phải làm cho tốt chuẩn bị.”
“Không sao.” Lục phủ chủ ngẩng đầu. “Gia phụ từng để lại mấy cái Linh phù, đúng lúc sẽ dùng lên người bọn hắn.”
“Ồ.” Chân mày lão ẩu khẽ nhúc nhích, nàng ra điều suy nghĩ. “Rốt cuộc, tiền bối đã không vượt qua được kiếp nạn kia?”
Lục phủ chủ im lặng không đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận