Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 510: Bốn mươi chín năm

Ở sơn cốc u ám nào đó.
“Oanh!”
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, dãy núi cũng theo đó mà rung chuyển, có cả một toà sơn phong nguy nga ầm ầm đổ sụp.
“Bạch!”
“Sưu…”
Các loại lưu quang liên tục va chạm, quỷ khiếu sắc nhọn, âm phong gầm thét, khí tức kinh khủng ba động liên tiếp. Một đại trận vô hình mắt thường không nhìn thấy được bao phủ phương viên trăm dặm, giam cầm một đao lưu quang ở trong đó. Bốn cỗ khí tức cực lớn chia ra các phía nhìn người trong trận pháp.
“Bạch!”
Trác Bạch Phượng nghiêm mặt, ánh mắt đầy sát khí, nàng cầm pháp bảo trong tay muốn lao ra nhưng lại một lần nữa bị bức về trong trận.
“Trác thiên sư, vô dụng thôi.” Một âm thanh to lớn vang lên. “Trận này chuyên khắc chế pháp bảo trong tay ngươi, có bốn người chúng ta làm chủ trận, ngoài ra còn hơn trăm cao thủ khác nữa, mặc dù ngươi thần thông vô địch nhưng hôm nay cũng chỉ có đến mà không có về. Không cần phải chống cự vô ích, thả pháp bảo trong tay ra và thúc thủ chịu trói đi.”
“Xem xét nhiều năm chúng ta tương giao, bần đạo nguyện lấy tính mệnh thân gia đảm bảo ngươi sẽ không bị giết.”
Trác Bạch Phượng lạnh lùng hừ một tiếng, một tay hư nhấc pháp bảo, nàng cất giọng lạnh lẽo. “Trong mắt ta các ngươi chỉ là đám ếch ngồi đáy giếng trong động thiên này, các ngươi dám phạm thượng, lẽ ra ngày đó nên giết chết các ngươi mới phải. Nếu không phải ta nhìn các ngươi đáng thương hại mà tha cho một mạng thì bây giờ sao gặp phải chuyện thế này. Một đám súc sinh vô ơn.”
“Họ Trác kia.” Một âm thanh sắc nhọn cổ quái vang lên đầy phẫn nộ. “Chuyện đã tới nước này ngươi còn ra dáng hào kiệt làm gì. Ngươi xem hiện giờ ngươi có giống cá nằm trên thớt chờ chúng ta làm thịt hay không?”
“Đừng nói nhiều, động thủ đi.”
Vừa dứt lời, các loại linh quang loé lên, trong nháy mắt đã bao phủ vị trí của Trác Bạch Phượng.
“Ầm ầm…”
Rung chấn vang vọng khắp nơi. Một ngày này, bao nhiêu ánh mắt từ kinh thành Đại Chu, Mang Sơn quỷ quái, thậm chí Nam hoang Tây Nhung, những đại nhân vật ẩn tàng đều hướng về nơi đây chờ đợi kết cục sau cùng.
Cho đến thời điểm…
“Hừ, các ngươi nghĩ là mình đã chiến thắng sao?”
Trác Bạch Phượng toàn thân đẫm máu đứng giữa trận pháp, vẻ mặt điên cuồng, Phá pháp như ý điên cuồng huy động. Nàng gào lên. “Tiền bối sẽ báo thù cho ta.”
“Tên họ Doanh kia, ta giúp ngươi đăng cơ, giúp ngươi mở rộng lãnh thổ, mọi thứ ngươi có đều là ta cho, thế mà hôm nay, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
“Cẩn thận.”
“Bảo vệ bệ hạ.”
“Mau tránh ra.”
Một khắc sau, linh quang chói mắt xông thẳng tới chân trời đem toàn bộ bầu trời đêm biến sáng như ban ngày, quang mang kinh khủng quét ngang bốn phương tám hướng. Chỗ quang mang đi qua đá núi vỡ vụn hoá thành toái thạch bay đầy trời rồi ầm ầm đổ sụp. Có hơn mười thân ảnh ẩn trong bóng tối bị quang mang đảo qua rú lên thảm thiết trước khi hoá thành hư vô.
Thật lâu sau, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
“Nàng chết chưa?”
Có giọng nói run rẩy vang lên như chưa hết sợ hãi.
“Tất nhiên là không sống được.” Một giọng nữ thanh thuý tiếp lời. “Nhưng có điều, vị tiền bối trong miệng nàng ta nhắc đến là ai?”
Yên tĩnh.
“Hừ.” Một giọng khàn khàn vang lên. “Chỉ là lời khoác lác trước lúc chết mà thôi, Thái Ất Tông nào còn ai có bối phận cao hơn nàng?”
“Không sai.”
“Đúng là như thế.”
Có mấy người liên tiếp gật đầu nhưng không khí lại không hề vui vẻ hân hoan như vừa giành được chiến thắng. Mọi người đều rõ, hôm nay bọn họ phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới miễn cưỡng diệt trừ được nữ ma đầu kia, nếu như… chẳng may nàng thực sự còn một vị tiền bối khác thì…
“Không có chuyện đó đâu.” Một giọng nữ nhân vang lên uy nghiêm. “Ta ở bên cạnh nàng mấy chục năm nhưng chưa từng nghe nói đến vị trưởng bối nào. Các ngươi yên tâm, từ hôm nay trở đi Thái Ất Tông không còn tồn tại, Trác Bạch Phượng cũng chưa từng xuất hiện trên đời.”
“Vâng.”
Trong bóng tối mọi người đồng thanh xác nhận, sau đó là những cố khí tức cường hãn lần lượt rút lui. Thật lâu sau, chờ đến khi mọi người tản đi hết, một người mặc áo bào màu vàng, diện mạo mỹ lệ, khí độ uy nghiêm mới từ từ xuất hiện.
Nàng đứng trong mảnh phế tích, đôi mắt đẹp chớp động, thần sắc có vui có buồn, lại có vài phần không cam lòng.
“Tiền bối?”
Hoàng đế Đại Chu Doanh Dao chắp hai tay sau lưng rồi than nhẹ, nàng ngẩng đầu nhìn trời. “Người đó thực sự tồn tại sao? Nếu tồn tại thì hiện đang ở đâu?”
Thời gian ngắn ngủi hơn mười năm, Thái Ất Tông quật khởi leo lên vị trí thiên hạ đệ nhất tông, thậm chí nắm giữ cả triều đình. Sau mấy năm quật khởi lại đột nhiên mai danh ẩn tích. Hoàng đế Đại Chu truyền xuống chiếu chỉ đốt cháy hết tất cả ghi chép có liên quan đến Thái Ất Tông, diệt sát toàn bộ đệ tử truyền thừa. Thậm chí còn liên luỵ đến cả cửu tộc.
Thời điểm đó những ai dính líu đến Thái Ất Tông đều run rẩy sợ sệt, thậm chí tranh nhau tìm cách chứng minh là mình trong sạch. Khắp nơi đều có hỗn loạn, thế rồi mấy năm trôi qua, vết tích tồn tại của Thái Ất Tông cũng hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của mọi người. Thời gian càng lâu, vết tích càng nhạt nhoà…
Trương truyền, không biết từ khi nào có thiên hàng Thần sơn, vĩnh trấn Minh Hà, có cổ nhân nhìn thấy cảnh này, căn cứ vào tản ảnh hư không mà lưu lại một bộ Thần Sơn Trấn Uyên đồ. Đồ lục từ đó lưu truyền thế gian, hậu nhân xem xét mà ngộ ra rất nhiều pháp môn, trong đó có một môn gọi là Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân.
Công pháp này dung hợp pháp lực, nguyên thần vào làm một thể, từ đó rèn luyện thành một tôn bất hủ bất diệt chân thân. Thời khắc thành công, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có lực lượng ngũ nhạc gia trì. Nhục thân kiên cố không gì phá hủy được, có thể ngạnh kháng pháp bảo, có năng lực trấn áp vạn pháp trên thế gian.
Thương thế của Mạc Cầu rất nặng, đặt trên người tu sĩ Giả Đan cũng là thập tử nhất sinh. Hắn có thể sống sót đã là điều thần kỳ. Thế nhưng hắn mang nhiều diệu pháp trên người, không chỉ sống được mà còn mượn cơ hội này để một lần nữa rèn đúc nhục thân.
Thời điểm bắt đầu được mười năm, hắn dùng chân hoả đốt cháy tứ chi bách hài, đem xương cốt đứt gãy tan rã luyện hoá. Bạch cốt tận hoá thành linh dịch.
Sau hai mươi năm, hắn dùng Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân từng chút một rèn đúc xương cốt cho mình cho tới lúc hoàn chỉnh. Sau đó, dùng xương cốt làm cơ sở mà lan ra đúc lại pháp thể. Mấy chục năm lĩnh ngộ cũng làm cho hắn hiểu thấu Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân, quán thông mọi nhẽ.
Công hiệu lớn nhất của Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân không phải chỉ là trấn áp bên ngoài, phong toả thương thế bên trong mà còn từ huyết mạch tự thân luyện chế ra huyết đan. Huyết đan mặc dù là ngoại vật nhưng cũng được Mạc Cầu dựa vào Tam Chuyển Huyền Công và Vu cổ chi pháp tinh luyện mà được. Nó có tác dụng kỳ diệu với nhục thân. Sau khi nâng cao khả năng khống hoả thiên phú thì có thể kích phát nhục thân lần nữa tăng trưởng, tái hiện sinh cơ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời Thượng Thanh Huyền U động thiên như bị một tầng sương mù bao phủ vĩnh viễn. Dù có mặt trời chói chang trên không thì dưới này vẫn âm trầm u ám như cũ.
Một mảnh đất hoang vu dây leo bao trùm, sâu bọ đầy đất, bỗng một hôm…
“Ông…”
Mặt đất run rẩy như có sấm nổ giữa trời quang, một cỗ sinh cơ nồng đậm lặng yên hiện ra. Sinh cơ lúc đầu như bãi cỏ lục mầm rồi đột nhiên xuất hiện như có đại thụ mọc lên từ mặt đất. Sinh cơ ấy khiến cho thảo mộc xung quanh điên cuồng sinh trưởng. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi cây cỏ từ gang tay đã trưởng thành đến hơn một trượng, sườn núi hoang vắng lúc trước đã phủ một màu xanh biếc của cây cỏ.
“Sột soạt…”
Phi điểu vỗ cánh, lông vũ rơi xuống ào ào, nó cất giọng kêu lớn, thân thể cũng theo đó mà to ra. Vạn vật xung quanh đều được sinh sôi nảy nở. Tại một nơi ở giữa, Mạc Cầu chậm rãi mở mắt, hắn thở ra một ngụm trọc khí rồi thu liễm sinh cơ nồng đậm trên người lại.
“Bốn mươi chín năm.”
Hắn thở dài, chống tay đứng dậy. Mạc Cầu nhẹ nhàng vận động cơ thể, tiếng xương cốt vang lên răng rắc như pháo nổ. Hắn ở đây chờ đợi đúng bốn mươi chín năm mới thích ứng được với thân thể hiện tại.
Bốn mươi chín năm! Từ lúc hắn vượt giới mà đến ước chừng đã bốn mươi chín năm rồi! Với một người thọ hơn trăm tuổi như Mạc Cầu thì đây vẫn là một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Không giao lưu với ai, không thể di chuyển, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đau đớn như bị tra tấn. nhất là nghiệp hoả thiêu đốt trăm cốt, trùng luyện nhục thân vô cùng thống khổ không nói lên lời. Mấy chục năm hắn sống không bằng chết.
Nếu không nhờ có tâm tính cứng cỏi, từ nhỏ đã trui rèn ra nghị lực tuyệt vời, đổi lại là người khác thì đã sớm không chịu nổi tịch mịch, không chịu được đau đớn mà hoá điên. Hôm nay hắn thoát khỏi trạng thái đó nhưng chưa có nghĩa là tu vi phục hồi. Chỉ có thể nói Mạc Cầu đã một lần nữa đặt xuống căn cơ, tiềm lực so với trước còn lớn hơn, tu vi khôi phục cũng nhanh hơn.
Thậm chí, nếu có đầy đủ thời gian thì trình độ của hắn còn có thể cao hơn một bước. Chỉ là khoảng cách từ giờ đến lúc đó còn rất xa.
“Đại Chu…”
“Thái Ất Tông!”
“Năm đó Trác Bạch Phượng đã làm gì, mất chục năm không thấy xuất hiện, sợ là đã gặp chuyện chẳng lành rồi.”
Mạc Cầu nhặt dưới đất lên một nhánh cây, xem như quải trượng hướng về đại đạo phía xa xa.
“Với tu vi của Trác Bạch Phượng, lại có thêm pháp bảo như ý, bản thân mình thực lực không hao tổn cũng chưa chắc đã thắng được. Liệu có người có thể giết nàng sao?”
“Đát… đát…”
Mạc Cầu vừa đi vừa lộ vẻ trầm tư.
“Từ đó mà xét thì thế giới này còn phức tạp hơn tưởng tượng, có người đủ thực lực diệt sát cao thủ Đạo cơ đỉnh phong. Tu vi của ta có khôi phục như tước cũng không thể làm việc tuỳ tiện được. Ngoài ra lần tiếp theo Vạn Bảo Các mở ra động thiên cũng không còn xa, đến lúc đó không biết có người hạ xuống không.”
Vừa đi vừa suy tư, Mạc Cầu đã tiến đến quan đạo. Hắn ném nhành cây đi, từ bộ dang tập tễnh đến đi lại bình thường chỉ mất có một khoảng thời gian ngắn, sau đó đã di chuyển như bay.
“Kẽo kẹt…”
Tiếng bánh xe trượt trên nền đất, có hai tỷ đệ ngồi trong toa xe, tỷ tỷ Điền Ỷ vén rèm nhìn ra ngoài.
“Linh quân xung quanh toàn rừng núi, sản nghiệp của gia tộc chúng ta cũng không nhiều, lần này xem như đã hoàn toàn rời xa trung tâm gia tộc rồi.”
Đệ đệ Điền Nhất Kính dáng người gầy yếu, đôi mắt chớp động. “Nhị tỷ, nếu đại tỷ đã gặp nạn thì chúng ta không còn chỗ dựa, sợ khó mà trở về gia tộc được.”
“Thì làm sao?” Điền Ỷ hừ lạnh, vẻ khinh thường. “Ai thèm sản nghiệp Điền gia chứ. Tiên tổ có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng mà nên cơ nghiệp hiện giờ, Điền Ỷ ta cũng có thể làm được. Tiến vào Linh quận, chúng ta liền chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực, dần dần sẽ cho người khác đẹp mặt.”
Điền Nhất Kính lắc đầu. Nữ nhi Điền gia cường thế, hắn thân là nam tử nhưng thân thể mảnh mai, vũ lực kém xa tỷ tỷ của mình nhưng hắn cũng không vừa ý với thái độ không xem ai ra gì của Điền Ỷ.
Lần này người trong gia tộc không chỉ làm bọn họ không còn đường về mà không biết còn làm ra thủ đoạn gì nữa không.
A!
Ý niệm vừa động, hắn không dấu được khuôn mặt sầu tư.
“Mau nhìn xem.” Điền Ỷ chợt la lên. “Bên kia có người, thật kỳ quái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận