Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 241: Tiên phường (1)

Khoảng cách cho đến lúc hoàn toàn dập tắt được ôn dịch vẫn còn xa, nhưng nhờ những ghi chép lấy được từ chỗ Huyền Y Giáo, Mạc Cầu đã tìm ra cách, từ đó lập được công lao. Hắn nhanh chóng đi đổi linh dược để có cơ hội đến phường thị Tiên gia mà Đổng Tịch Chu đã hứa.
“Thông Tâm Quả.”
Vị quản sự mặc áo tím tỏ ra xấu hổ, xoa xoa hai tay nhìn về sau mấy lần mới nói. “Mạc đại phu, có thể đổi một thứ khác hay không?”
“Ồ!” Mạc Cầu nhíu mày. “Tại sao vậy?”
“Là thế này.” Viên quản sự tới gần, hạ giọng nói. “Tiết đạo trưởng đã sớm phân phó, hắn muốn giữ Thông Tâm Quả lại vì có việc cần dùng, cho nên...”
Tiết đạo trưởng là quản sự nội vụ chỉ sau mấy vị tiên thiên, quyền thế khá lớn cũng là cấp trên của viên quản sự đang nói chuyện với Mạc Cầu đây.
“Vì thế mà không thể đưa cho ta?” Mạc Cầu trầm giọng. “Nếu ta nhất định muốn lấy thì sao? Chẳng lẽ Hạ quản sự muốn vi phạm quy củ của Lục phủ?”
Thông Tâm Quả cần đổi bằng công lao, hẳn nhiên là công lao của Tiết đạo trưởng không đủ nên mới lưu lại lời nhắn như thế. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ nể mặt mũi hắn nhưng Mạc Cầu thì không được. Thông Tâm Quả có tác dụng lớn với hắn.
“Việc này...” Hạ quản sự biến sắc.
“Hạ quản sự không cần khó xử.” Một âm thanh bình thản vang lên, sau đó Tiết đạo trưởng bước tới. “Mạc đại phu, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?”
“Tiền bối.” Mạc Cầu chắp tay. “Thật xin lỗi, Thông Tâm Quả có tác dụng rất lớn với tại hạ nên không thể bỏ qua được, mong đạo hữu hiểu cho.”
“Mạc đại phu đạt được công lao, quy củ đã ra như thế, Tiết mỗ không có gì để nói.” Tiết đạo trưởng khẽ vuốt râu rồi thở dài. “Chỉ là, không biết Mạc đại phu muốn có tác dụng gì từ Thông Tâm Quả, tại hạ có thể dùng thứ khác để đổi lấy. Thực không dám giấu.” Hắn lộ vẻ nghiêm túc. “Thông Tâm Quả có kỳ hiệu tẩy luyện tinh khí, quan hệ đến việc võ đạo của Tiết mỗ có tiến lên được thêm một bước hay không nên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
Hắn đã tròn năm mươi tuổi, nếu bỏ qua lần này sợ là sẽ không còn hy vọng nữa.
“Việc này...”, Mạc Cầu nhíu mày. Đoạn tuyệt tiền đồ con đường võ đạo của người khác là nguyên do chính dẫn tới oán hận của họ, người bình thường sẽ là không chết không thôi. Mặc dù lần này hắn có lý, nhưng đối phương có ghi hận trong lòng hay không còn chưa biết được.
Mạc Cầu không sợ, nhưng vì thế mà trêu trọc một vị quản sự của Lục phủ thì rõ là không khôn ngoan cho lắm. Đồ vật này là thứ Đổng Tịch Chu muốn chứ không phải hắn, cho nên hắn khá chần chừ.
“Mạc đại phu.” Thấy sắc mặt Mạc Cầu biến đổi, Tiết đạo trưởng suy nghĩ một chút rồi nói. “Ngoài Thông Tâm Quả thì lần này trong phủ còn đưa ra cả Bồ Đề Đan có tác dụng giúp người tập võ gia tăng chân khí. Nếu Mạc đại phu nguyện ý từ bỏ Thông Tâm Quả, Tiết mỗ xin lấy ra một bình Bồ Đề Đan để đổi.”
Bồ Đề Đan không hiếm thấy như Thông Tâm Quả nhưng lại thích hợp với nhu cầu của Mạc Cầu, số lượng đối phương đưa ra cũng đủ lớn. Dùng đan dược này vào có thể đề cao tu vi trong một thời gian ngắn.
“Ngoài ra... Nghe nói Mạc đại phu muốn đi Vân Lâu đổi lấy công pháp, Tiết mỗ có thể cho ngươi một lần cơ hội.”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Vân Lâu lưu giữ mấy vạn quyển, trong đó có vô số pháp môn tinh diệu, Vô Định Kiếm của hắn cũng từ đó mà có. Hắn vốn muốn trở lại một chuyến nhưng chưa có cơ hội. Đề xuất của đối phương đã làm hắn động tâm.
Dù sao cơ hội đi phường thị tu Tiên chỉ giúp hắn mở mang kiến thức chứ chưa chắc đã mang lại điều gì hữu dụng ngay lúc này, trong khi đề xuất của đối phương sẽ giúp ích thiết thức cho hắn rất nhiều.
“Khoan đã.” Đúng lúc ấy, âm thanh vội vã của Đổng Tịch Chu vang lên. Không ngờ hắn cũng đã tới nơi này.
“Mạc Cầu, ngươi không nên đồng ý.”
“Tiền bối.”
“Đổng huynh.”
Hai người chào nhau, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đã ẩn chứa ẩn ý không vui.
“Đổng huynh nói vậy là có ý gì?”
“Xin lối Tiết huynh.” Đổng Tịch Chu đổ mồ hôi trán, thầm than may mắn vì mình đến kịp lúc, hắn chắp tay nói. “Thông Tâm Quả là ta bảo Mạc Cầu đổi để chuẩn bị dùng cho tiểu nữ nên không thể bỏ được.”
Hai người là người quen cũ, năm đó đều có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, thứ tự cũng khá tương đồng, nhưng chặng đường sau đó thì lại rẽ sang những hướng rất khác nhau.
“Đổng Tiểu Uyển?” Tiết đạo trưởng xiết chặt tay, ánh mắt có một tia kiêng kỵ. “Đổng huynh, Tiểu Uyển còn nhỏ tuổi, sau này còn có rất nhiều cơ hội còn tại hạ thì đã không còn nhiều cơ hội nữa rồi. Nếu có thể nhường cho Tiết mỗ một lần, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.”
“Nhất định là không được.” Đổng Tịch Chu không hề nhượng bộ. “Tiểu Uyển đúng là chưa nhiều tuổi nhưng Tiên thiên không phải cánh cửa dễ dàng mở ra được, dù chỉ là một chút cơ hội trợ giúp ta cũng sẽ không bỏ qua. Con đường võ đạo chính là con đường của tranh giành, không tiến thì lùi, cơ hội sao có thể cho đi?”
“Ngươi...”, hai mắt Tiết đạo trưởng co rút lại, y phục run lên, hắn lạnh lùng nhìn Mạc Cầu. “Mạc đại phu, công lao là của ngươi, quyết định cũng là do ngươi. Lời hứa của ta vẫn giữ như cũ, bây giờ còn kèm thêm một ngàn lượng bạc nữa.”
“Ừm...”, Mạc Cầu lộ vẻ chần chừ.
“Mạc Cầu.” Đổng Tịch Chu đột nhiên nói. “Nếu ngươi đổi Thông Tâm Quả cho ta, ngoài trừ cơ hội mà ta đã nói, ta cũng sẽ cho ngươi thêm một lần tiến vào Vân Lâu.”
“Cái gì.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ta đồng ý.”
Bất luận thế nào, phường thị của Tiên gia vẫn có sức dụ hoặc lớn với hắn, hơn nữa hắn vẫn có được một cơ hội tiến vào Vân Lâu. Giao dịch này hắn không lỗ vốn.
“Hừ!” Tiết đạo trưởng hừ lạnh, hắn đảo mắt qua hai người, ánh mắt lóe lên một tia lửa giận rồi đi phẩy tay áo bỏ đi.
“Tiểu nhân.” Đổng Tịch Chu khinh thường. “Mạc Cầu, ngươi cẩn thận một chút. Họ Tiết kia nhìn như rộng lượng, lại ra vẻ tiên phong đạo cốt nhưng kỳ thực tâm tính hẹp hòi không thể chứa người, điểm ấy người khác có thể không biết nhưng ta thì rất rõ.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu rồi cũng không bận tâm lắm. Dưới Tiên thiên thì không có mấy người có thể uy hiếp được hắn.
Trên xe ngựa, Đổng Tịch Chu cẩn thận giữ lấy Thông Tâm Quả rồi nhìn Mạc Cầu nói. “Phường thị mở vào giờ Dậu, đến giờ Hợi thì kết thúc. Ngươi về chuẩn bị một chút, lúc đó sẽ đi cùng với Tiểu Uyển.”
“Ngay hôm nay sao?” Mạc Cầu khẽ giật mình.
“Ừ.” Đổng Tịch Chu gật đầu. “Chính là hôm nay. Phường thị chỉ tổ chức hai ngày, ngày thứ hai thì không cho người tập võ tiến vào.”
Cho nên với bọn họ thì cơ hội xem như chỉ có hôm nay mà thôi.
Mạc Cầu hơi biến sắc, trong lòng nổi lên cảm giác giận dữ. “Nói cách khác, nếu trước hôm nay mà ta không thể lấy được Thông Tâm Quả thì tiền bối cũng không thể giữ lời hứa hẹn với ta.”
Điều này chả phải là đối phương đã tay không bắt giặc rồi hay sao!
“Ngươi đã đạt được rồi đấy thôi.” Đổng Tịch Chu không đổi sắc. “Hồng hồ dù không thể vào phường thị tu Tiên thì ta cũng có thể trả công khiến ngươi hài lòng.”
“Hừ!” Mạc Cầu hừ lạnh. Việc đã đến nước này có nói cũng vô ích, chỉ thêm giận mà thôi. Sau một lúc hắn mới hạ giọng. “Lần này đi phường thị của Tiên gia cần phải chú ý những gì?”
“Nói ít, hỏi ít, nghe nhiều, tuyệt đối đừng có gây chuyện.” Đổng Tịch Chu nghiêm mặt. “Để tổ chức phường thị lần này Lục phủ đã bỏ ra không ít khí lực, nhất quyết không ai được phép gây rối. Những người tham gia cũng không có ai là kẻ yếu, dù là người tập võ thì phần lớn đều là cao thủ Tiên thiên. Ngươi không muốn chết thì đừng có nhiều chuyện.”
Mạc Cầu gật đầu. Đây là việc đương nhiên.
“Còn nữa.” Hai mắt Đổng Tịch Chu chớp động, hắn lại nói. “Đi vào đó ngươi nên tìm cách che giấu tướng mạo và khí tức, đừng để người ta nhớ mặt.”
“Vậy sao?” Mạc Cầu hơi biến sắc. “Chẳng lẽ vào đó còn có nguy hiểm gì?”
“Lần phường thị này mở ra còn có cả người tu Tiên lẫn trong thế tục của ba châu Thanh, Dự, Bình xuất hiện nữa, ngay cả Lục phủ cũng không có đủ thực lực để khống chế được hết.” Đổng Tịch Chu đáp. “Theo ra được biết, người của Nghịch minh và Huyền Y Giáo cũng có khả năng sẽ trà trộn vào để tìm kiếm cơ duyên.”
Mạc Cầu hiểu, trong phường thị này sẽ diễn ra những giao dịch ngầm cỡ lớn, mọi người chắc chắn đều muốn che giấu tung tích và dung mạo. Ở trong phường thị có lẽ sẽ không có ai dám làm loạn, nhưng rời khỏi phường thị rồi, nếu bị đối phương nhớ mặt thì không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Người tham gia đều là cao thủ, nếu có ý đồ xấu thì bọn hắn muốn giữ mạnh cũng không dễ. Cho nên phải hết sức cẩn thận.
“Tiền bối.” Nghĩ ngợi một hồi, Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi. “Phường thị kiểu này của Tiên gia mỗi năm đều diễn ra sao?”
“Sao thế được.” Đổng Tịch Chu bật cười. “Tiên gia không giống chúng ta, một lần giao dịch xong có thể phải chờ đến mấy năm sau mới lại xuất hiện. Bình thường thì mấy năm phường thị mới mở một lần, lại thay phiên tổ chức ở gần mấy châu kia. Lục phủ chiếm cứ phủ Đông An đã trăm năm nhưng cũng mới được tổ chức có mấy lần mà thôi.”
“Mấy châu liền sao.” Mạc Cầu nhíu mày. “Xem ra tu Tiên giả cũng không có mấy người.”
Tập trung hết tu Tiên giả của mấy châu lại rồi mới mở một lần hội nghị, mà cũng phải chờ đến mấy năm là đủ biết số lượng tu Tiên giả ít đến thế nào.
“Tất nhiên rồi.” Đổng Tịch Chu cười khẽ, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lấy từ trong hộp gỗ bên cạnh ra một khối đá. “Mặt khác tu Tiên giả giao dịch cũng không dùng vàng bạc mà dùng vật này.”
“Đây là...”, Mạc Cầu ngây ra.
“Nói gọi là linh thạch.” Đổng Tịch Chu cẩn thận cất kỹ hòn đá, thái độ không khác gì lúc hắn nâng niu Thông Tâm Quả.
“Vật này cực kỳ hiếm thấy, một viên có giá trị bằng vạn lượng vàng, nó chính là tiền dùng để giao dịch của tu Tiên giả. Ngươi không có nó nên lần này đi xem một chút xem có mua được phàm vật nào có ích hay không.”
“A...”, Mạc Cầu há miệng.
Thứ này hắn có!
Mấy năm trước hắn lấy được Hắc Sát Bí Lục, trong đó có hai khối linh thạch như thế này. Nhưng xem ra hai khối là một số lượng thật ít ỏi. Cứ nhìn bộ dạng của Đổng Tịch Chu mà đoán thì toàn bộ tài sản của hắn cũng chỉ có một khối linh thạch mà thôi.
Màn đêm buông xuống, Mạc Cầu kiểm tra lại đồ vật trên người một lần.
Hai khối linh thạch xám xịt, một khối tinh thiết không biết là gì, có Hỏa Long Bội hắn đeo trên người đã nhiều năm nay nữa.
Linh thạch lấy được từ Hắc Sát Giáo, khối tinh thiết và Hỏa Long Bội thì hắn có được từ lúc còn ở Giác Tinh Thành. Ngoài khối lệnh bài để điều khiển hành thi ra, những thứ này là tất cả đồ vật liên quan đến tu Tiên giả mà hắn có.
Hắn mặc hắc bào, đeo thêm một cái mặt nạ màu đen nữa. Cái mặt nạ có khả năng che giấu khí tức rất lớn. Thứ này hắn có được từ trên người cao thủ Tiên thiên mà hắn mới giết vừa rồi. Cao thủ Tiên thiên ấy rất có thể là Thiên Diện Thư Sinh Tô Nghiễn Trần.
Suy nghĩ một chút, Mạc Cầu quyết định bỏ Hỏa Long Bội ra rồi cất kỹ. Vật này hắn không rõ thế nào nhưng có cảm giác nó không đơn giản cho nên không muốn mang đi để tránh gặp phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận