Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 417: Thực lực (1)

Giữa núi rừng, hai vệt độn quang một xanh một trắng kề sát nhau lao đi, tốc độ cực nhanh, đường núi gập ghềnh như hoá thành bằng phẳng, chỉ qua một lát đã vượt qua một ngọn núi. Sau lưng bọn họ có một làn khói đen theo mãi không dừng. Thỉnh thoảng trong làn khói đen lại hiện ra một bàn tay lớn che khuất cả bầu trời, hung hăng vỗ tới trước.
“Oanh…”
Bàn tay đập xuống, đất núi rung chuyển. Dù chỉ bị đánh vào gần sát nhưng hai vệt độn quang phía trước cũng hơi trì trệ, tán loạn.
“Vân Sơn song lữ, các ngươi trốn không thoát.”
Một giọng nói trầm trầm vang lên từ trong làn khói đen. “Năm đó Trấn Pháp Ti các ngươi vây quét chúng ta, giết mấy chục đệ tử đồng môn của bần đạo, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi nợ máu trả bằng máu.”
“Hắc Huyết lão quỷ.” Ở phía trước có một người gầm lên. “Các ngươi giết tăng chiếm miếu, làm chuyện gian dâm cướp bóc, việc ác đến cùng tận, chúng ta chỉ thay trời hành đạo.”
“Hay cho câu thay trời hành đạo.” Hắc Huyết lão quỷ cười lạnh. “Các ngươi thay trời làm nhiều chuyện như thế, không biết hôm nay ông trời có cứu được các ngươi không?”
“Cẩn thận!”
Bỗng nhiên hai vệt độn quang ở phía trước đột nhiên hợp lại với nhau rồi tránh sang một bên.
“A…”, Hắc Huyết lão quỷ nheo mắt nhìn về phía trước rồi cười thản nhiên. “Ra là Diệu tiên tử của Hợp Hoan Tông. Tiên tử tới thật đúng lúc. Hai người này chính là Vân Sơn song lữ đại danh đỉnh đỉnh của Trấn Pháp Ti, chắc quý tông cũng có không ít người rơi vào trong tay bọn họ nhỉ? Hôm nay vừa hay giải quyết luôn đoạn ân oán này.”
“Không sai.” Một nữ tử mặc áo dài trắng khí chất thuần tuý, cả người trên dưới không nhuốm bụi trần nghe vậy thì nhẹ gật đầu sau đó quay sang nhìn Vân Sơn song lữ bằng ánh mắt phức tạp.
“Hạ sư tỷ, chúng ta lại gặp mặt.”
Hai người này biết nhau!
“Diệu Tình, là ngươi.” Hạ Tầm Song lộ vẻ chua chát. “Nghe nói ngươi đã là đệ tử nội môn hạch tâm của Hợp Hoan Tông, có hy vọng Đạo cơ, ta… sư tỷ cũng mừng cho ngươi.”
“Diệu Tình có thể có thành tựu hôm nay đều là nhờ năm đó sư tỷ dạy dỗ.” Diệu Tình than nhẹ rồi lắc đầu. “Đáng tiếc, sư tỷ vì nam nhân này mà phản môn trốn đi thật khiến cho người ta phải thất vọng.”
Hắc Huyết lão quỷ lộ vẻ mặt bừng tỉnh. “Thật không nghĩ ra, Vân Sơn song lữ hiệp trước đấy lại là đệ tử của Hợp Hoan Tông.”
“Hắc hắc…”, lão cất tiếng cười nhìn trượng phụ của Hạ Tầm Sơn. “Các hạ thật là khí đảm, việc như thế cũng nhẫn nhịn được, tại hạ thật là bội phục.”
Nữ tu Hợp Hoan Tông có ai không từng “thân kinh bách chiến”, có người duy trì quan hệ như vậy nhiều năm, nếu nói không biết những việc đó thì không ai tin được.
“Hừ.” Sắc mặt nam tử kia trầm xuống, ánh mắt trợn trừng. “Tầm Song không phải loại người như vậy.”
“Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì đến hiện tại. Phản môn trốn đi, ở Hợp Hoan Tông ấy là tội chết không thể tha. Hôm nay vừa hay lại có cả đôi uyên ương ở đây.”
“Sư muội.” Ở một bên Hạ Tầm Song nhìn vị sư muội từng được mình chiếu cố bằng ánh mắt đầy phức tạp. “Năm đó ta mang thai.”
“Thật sao?” Diệu Tình không đổi sắc mặt, nàng hơi nhếch miệng cười. “Cho nên sư tỷ ngươi không chỉ trái với môn quy mà còn không tiếc hao phí tinh nguyên vì nam nhân này mang thai huyết mạch.”
“A…”
“Thật đúng là vĩ đại!”
Người tu hành theo đuổi đều là đại đạo. Đại đa số đều không có thế hệ nối dõi, hoặc xác định vô vọng tiến lên rồi mới nghĩ đến chuyện lưu lại huyết mạch, nghĩ cho hậu bối. Dù sao có huyết mạch sớm sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành, tu luyện chậm trễ, cuối cùng đành bỏ dở nửa chừng.
Giống như Hạ Tầm Sơn, nàng được tông môn rất kỳ vọng, là đệ tử có thiên phú xuất chúng, sau khi mang thai, sinh con, mất mấy năm chăm sóc cho huyết mạch càng dẫn tới tinh nguyên hao tổn, tu vi hiện giờ đã không bằng sư muội nữa rồi.
“Sư muội.” Hạ Tầm Sơn chớp mắt, nhẹ lắc đầu. “Ngươi không hiểu, vì hắn ta nguyện ý chấp nhận tất cả.”
“Ta đúng là không hiểu nổi.” Gương mặt xinh đẹp của Diệu Tình trở nên lạnh lẽo. “Hắn chỉ là một xú nam nhân, ngươi vì hắn bỏ qua tiền đồ của mình, không để ý đến tình cảm sư tỷ muội…”
“Sư tỷ, ngươi vẫn luôn là biểu tượng trong lòng ta, nhưng tất cả đã bị hủy hoại bởi nam nhân này. Ta giết hắn trước!”
Vừa dứt lời kiếm đã xuất ra.
“Không được.”
Hạ Tầm Sơn kêu lớn, không kịp suy nghĩ, thân thể lướt nhanh đến chắn trước mặt chồng mình.
“Bạch!”
Một thanh phi kiếm xuất hiện trước mi tâm Hạ Tầm Song, một tia máu tươi từ đó chảy xuống.
“Không nỡ…”
Hạ Tầm Song nói run rẩy, hai mắt rưng rưng. Ở đối diện nàng, Diệu Tình lâm vào trầm mặc.
“Diệu tiên tử.” Hắc Huyết lão quỷ mở miệng. “Nếu ngươi cố kỵ tình nghĩa đồng môn thì ta có thể xuất thủ thay ngươi.”
“Thật sao?” Diệu Tình nghiêng đầu, chớp mắt, nghỉ ngơi một lúc rồi khẽ gật đầu. “Cũng tốt, làm phiền các hạ.”
Nói xong nàng ngự kiếm quay trở lại.
“Không cần khách khí.” Hắc Huyết lão quỷ cười gằn, vừa muốn xuất kiếm thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ. Là mấy chục cây phi châm đen nhánh không biết giấu ở gần đó từ bao giờ xuyên qua thân thể lão trong chớp mắt.
“Không cần khách khí.”
Diệu Tình ra vẻ lạnh lùng thu tay lại, đồ vật trên người đối phương đều rơi vào tay nàng. Sau đó nàng nhìn Vân Sơn song lữ, ánh mắt lạnh như băng cuối cùng cũng có thêm một chút cảm khái và nhu hoà.
“Các ngươi… tự lo bản thân cho tốt.”
Vừa dứt lời nàng phất tay áo bỏ đi để lại hai người bốn mắt nhìn nhau, thần sắc vô cùng phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận