Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 136: Ba năm

Không biết Đổng Tiểu Uyển dùng cách gì mà mấy ngày sau đã có Dưỡng Nhan Đan mang tới. Việc này rất hiếm xảy ra. Hắn có hai viên đan dược và một viên Thất Tâm Quả.
Mạc Cầu vui mừng, Tần Thanh Dung cũng vậy. Nàng vốn nghĩ sẽ chỉ luyện chế được một viên thôi. Thêm một viên nữa là sẽ có thêm một cơ hội, đối với sự tính toán sau này của nàng là rất có lợi.
Thời gian sau đó, cuộc sống sinh hoạt của Mạc Cầu lại trở lại bình thường.
Dược liệu dùng để luyện chế Kim Cương Tô Du khó kiếm, cũng may hắn có hệ thống cảm ngộ, từ đó mà tìm ra được phiên bản đơn giản hơn, dược hiệu tạo ra có kém đi nhưng dược liệu dùng để luyện chế cũng không khó tìm như nguyên bản.
Hắn đã có Thất Tâm Quả, chưa hẳn không thể thử một lần xem sao.
Chữa bệnh. Luyện dược. Tập võ..,.
Thời gian của hắn cứ trôi đi như thế, mỗi ngày đều bận rộn không ngơi nghỉ.
Tu luyện Phù Đồ để nâng cao căn cốt, bôi Kim Cương Tô Du để luyện thể, tập luyện Âm Dương Thác Loạn Đao để nâng cao thực lực. Ba thứ này, thiếu một thứ không được. Huống chi hắn còn phải xem y thư, học y lý để nang cao y thuật. Bao nhiêu việc đã chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của hắn.
Xuân đi thu đến, năm này tiếp nối năm khác. Thoáng cái đã qua ba năm từ lúc hắn tới phủ Đông An.
Ba năm này, dù sinh hoạt của hắn có phần khó khăn trắc trở nhưng nhìn chung cũng an ổn, không phải lo lắng đến sinh kế, lại không phải lo đến an toàn bản thân. Đây là thời gian hắn thư thái nhất từ khi đến thế giới này.
Về phía Tần Thanh Dung, từ sau khi rời Tả gia, việc kinh doanh ban đầu cũng gặp khó khăn nhưng càng về sau càng thuận lợi. Hiện giờ nàng đã mở hiệu thuốc ở thành nam, cũng gọi là hiệu thuốc Thanh Nang, kinh doanh chính liên quan đến các vấn đề phụ khoa. Mạc Cầu đã qua đó vài lần, không khí lúc nào cũng náo nhiệt.
Ngoài việc đó, nàng từ chỗ Phương gia lấy được mối làm ăn liên quan đến son phấn, kem bôi rồi mở thêm cửa hàng thứ hai. Hiện giờ một ngày tuy chưa thu được cả đấu vàng nhưng đã có chút tích lũy, mỗi dịp lễ tết đều có không ít bà mối đến tìm cách se duyên.
Tiếc là từ lúc nàng chịu tâm lý tổn thương thì không có ý định lấy chồng.
Tại Dược cốc.
“Kẽo kẹt...”
Mạc Cầu khoác áo tơi, đi giày da thú, chân đạp tuyết trắng đang chậm rãi đi theo con đường núi. Cây cối hai bên đều bị tuyết phủ trắng xóa.
“Mạc đại phu, ngươi lại tới.” Trước Vạn Quyển Lâu, gã hộ vệ trông coi đã rất quen thuộc với sự có mặt của hắn, đối phương cười cười phất tay. “Không cần kiểm tra lệnh bài, ngươi vào đi.”
“Làm phiền Đan huynh đệ.” Mạc Cầu chắp tay. “Lần sau có đi thành bắc, ta mời uống rượu thì nhất định không được từ chối.”
“Mạc đại phu khách khí rồi.” Gã hộ vệ cười nói. “Tam đệ của ta nhờ ngài chữa trị mới khỏi bệnh, ta phải mời ngài mới đúng.”
Ồ?” Mạc cầu bỏ áo khoác ngoài, vỗ nhẹ đám tuyết vương trên đó. “Ta còn chưa gặp tam đệ của ngươi...”
“Đan Dũng Quý.” Gã hộ vệ khoát tay. “Mấy ngày trước hắn đuổi bắt người rồi bị thương, gãy mất mấy cái xương sườn, nhờ có Mạc đại phu xuất thủ mới ổn đấy.”
“Ta nhớ ra rồi.” Mạc cầu gật đầu. “Là vị kia ở trong phủ nha, quả không hổ là huynh đệ của ngươi, võ học đều có thành tựu.”
“Thật hổ thẹn.” Gã hộ vệ lắc đầu. “Chúng ta khổ luyện mấy chục năm vẫn không đột phá Hậu thiên được, còn Mạc đại phu trẻ thế đã đạt tới tu vi Luyện Tạng, hy vọng đột phá rất lớn. Tất nhiên, so với y thuật thì võ công của ngài vẫn còn kém xa.”
“Đan huynh đệ khách khí quá.” Mạc Cầu cười nhạt. “Ta còn có việc, ngày sau lại tới. Xin cáo từ.”
“Cáo từ.”
Đưa mắt nhìn Mạc Cầu đi xa, Đan hộ vệ mới gạt ít tuyết đọng trên vai áo rồi quay người trở lại.
“Đan đại ca.” Một tên hộ vệ trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi. “Người kia là ai? Hắn rất lợi hại phải không?”
Hắn mới chuyển tới đây không lâu nhưng lần đầu mới thấy có người làm đối phương phải cư xử khách khí như vậy.
“Lợi hại? Cái đó phải xem phương diện kia của hắn.” Đan hộ vệ cười khẽ. “Luận võ công, hắn vừa mới đạt tới Luyện Tạng nên cũng không tính là ghê gớm gì, nhưng y thuật của hắn thực sự rất lợi hại.”
“Y thuật?” Tên hộ vệ trẻ tuổi nhíu mày. “Sao ta không nhớ trong môn phái lại có cao thủ y đạo còn trẻ như vậy?”
“Đó là do vị trí hắn đang ở mà thôi.” Đan hộ vệ nhún vai. “Hắn ở tại thành bắc, là một nơi cực kỳ vắng vẻ, ngoài trừ một số người lưu tâm ra thì không ai biết ở đó có một vị cao thủ về y đạo. Cừu trưởng lão ngoại môn đã từng nói, y thuật của Mạc đại phu không thua gì đệ tử hạch tâm có sở trường về y đạo cả.”
Lời nhận xét này người ngoài có thể không biết, nhưng mấy người ở đây lại hiểu rất rõ.
Linh Tố Phái có mấy người đỉnh phong là Chương môn và ba vị trưởng lão, sau đó là hơn mười đệ tử hạch tâm.
Nói cách khác, y thuật của Mạc Cầu có thể xếp vào hàng trước hai mươi người giỏi nhất của cả Linh Tố Phái.
“Cái gì? Không thể nào?” Tên hộ vệ trẻ tuổi biến sắc. “Hắn có y thuật bậc ấy sao lại chẳng có danh khí gì?”
“Thứ nhất là vì hắn còn rất trẻ. Trong con đường y đạo này, người trẻ tuổi vẫn thường không được người khác thực sự tín nhiệm.” Đan hộ vệ duỗi duỗi ngón tay. “Thứ hai, hắn giỏi về ngoại thương, xương khớp chứ không am hiểu các loại khác lắm. Trước kia hắn học khá tạp nham, thủ đoạn chữa trị không chính thống nên trong môn phái có không ít người vẫn thầm chê bai hắn.”
“Trị bệnh cứu người thì phải xem hiệu quả điều trị, sao còn quan tâm đến việc khác?” Tên hộ vệ trẻ tuổi không nhịn được nhíu mày. “Nhân tài bực này lại ở thành bắc, không phải là lãng phí sao?”
“Đúng vậy.” Một người khác tiếp lời. “Nhưng ta nghe nói, Mạc đại phu hình như có đắc tội với ai đó nên mới không được chú ý.”
“Hắc... nhưng người tài năng dễ gì mà chịu bị o ép như vậy? Năm ngoái hắn đã được thăng lên làm chấp sự ngoại môn rồi đấy thôi?”
“Theo ta thấy, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ rời khỏi thành bắc, đến Dược cốc mà thôi. Lúc đó đám người chèn ép hắn chưa chắc đã dễ chịu.”
“Ăn nói cho cẩn thận.” Đan hộ vệ nghiêm mặt. “Những việc này không thể nói linh tinh được, nếu bị người ta nghe thấy thì sẽ chuốc phải phiền phức đấy.”
“Ta biết rồi.” Có tiếng người cười cười. “Nơi này chẳng phải chỉ có mấy người chúng ta thôi sao.”
“Dù sao cũng phải thận trọng, từ lời nói đến việc làm.” Đan hộ vệ lắc đầu, vẻ mặt hơi biến hóa. “Người như vị Mạc đại phu này mới thật khiến cho người ta hâm mộ. Y thuật cao mình, đi đến đâu cũng được người ta kính trọng, không cần phải mạo hiểm làm mấy nhiệm vụ chém giết làm gì.”
“Nói cũng phải.”
“Ta nghe nói bên ngoài lại đang loạn, Phủ chủ muốn xuất binh vây quét loạn phỉ rồi?”
“Không vì lý do đó thì ngươi nghĩ đào phạm ở đâu mà tới nhiều như vậy? Nghe nói chỉ ít ngày nữa là sẽ có đại quân xuất chinh.”
Nhất thời, mấy người tranh nhau nghị luận ầm ĩ.
“Đại quân xuất chinh cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy. Phủ chủ ra lệnh một tiếng, các thế lực lớn trong phủ đều phải xuất nhân lực, không ai trốn được. Lần tiêu diệt Hắc Sát Bang mười năm trước, Linh Tố Phái chúng ta đã có không ít người chết.”
“A...”
Sắc mặt mấy người đều biến đổi...
Vạn Quyển Lâu.
Mấy năm trôi qua, Thôi lão ngày một già, nhất là trong tiết trời đông lạnh giá thế này, tinh thần lão càng ảm đạm.
“Khụ khụ...”, lão ho nhẹ mấy tiếng. “Ngươi lại tới à, muốn đổi quyển hạ Phù Đồ phải không?”
Mạc Cầu gỡ áo khoác ra, thân thể hắn đã cao hơn người bình thường một chút, hắn nhẹ lắc đầu.
“Thôi lão còn gấp hơn cả ta. Mỗi lần ta tới đều hỏi, nhưng tiếc là không phải.”
Từ khi tu luyện Phù Đồ, khí huyết dồi dào, tinh lực của hắn đã sớm không thua gì đám đệ tử hạch tâm. Nhờ có tác dụng của Kim Cương Tô Du, tinh khí hắn cô đọng, thân hình không quá cường tráng, chỉ cao chừng thước tám, trong đám võ giả chỉ có thể xem là bình thường.
“Thọ nguyên của ta không còn nhiều.” Thôi lão than nhẹ. “Lần sau ngươi đến, chưa chắc đã còn thấy ta. Lúc đó ngươi có muốn cũng chưa chắc đã có.”
“Thân thể ngài còn cường tráng lắm, sao đã vội bi quan thế.” Mạc Cầu cười cười. “Mà ta không thể tu hành Phù Đồ, dù lấy được hạ sách thì cũng chỉ biết nhìn nó mà thèm thôi. Cho nên Thôi lão cũng không cần phải lưu tâm quá đến việc đó làm gì.”
“Hừ!” Thôi lão nghe vậy thì hừ nhẹ. “Vậy lần này ngươi đến là muốn cái gì? Đổi điển tịch y thuật?”
“Không.” Mạc Cầu nghiêm mặt đáp. “Ta muốn học một môn bộ pháp hoặc khinh công, càng chạy nhanh càng tốt.”
“Cái gì?” Thôi lão sững người. “Ngươi muốn học khinh công làm gì?”
“Ôi!” Mạc Cầu thở ra một hơi. “Song Quế phân đường muốn đi Cửu Liên Sơn hái thuốc, lần này không hiểu sao Tử Dương Môn lại ra mặt chỉ huy, ta không trốn được. Nghe nói Cửu Liên Sơn gần đây không được an toàn, cho nên ta định tu luyện một môn khinh công để bảo mệnh lúc cần.”
“Ra vậy. Ha ha...” Thôi lão sững người một chốc rồi bật cười. “Gần đây Cửu Liên Sơn không an toàn là thật, nhưng ta mới nghe lần đầu, việc đến rồi mới chịu đi học. Ngươi đã làm được gì rồi?”
“Công lao không đủ.” Mạc Cầu mặt không đổi sắc. “Võ công không giống y thuật, pháp môn khinh công tốt càng trân quý, cần rất nhiều công lao, không đơn giản mà có được.”
“Rồi sao?” Thôi lão lắc đầu. “Dù ngươi có được môn khinh công thượng thừa đi nữa, không mất nửa năm một năm tập luyện thì cũng không thu được thành quả gì.”
“Việc này lão không phải nhọc công bận tâm làm gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Lão có môn nào phù hợp với yêu cầu của ta hay không?”
“Đương nhiên là có.” Thôi lão ho nhẹ một tiếng, tìm trong giá sách ra một lượt. “Linh Tố Phái chúng ta tiếp xúc với rất nhiều võ giả, thu thập được không ít võ kỹ, có thể xếp số một số hai khắp phủ Đông An này. Về khinh công... thì có Lãnh Nguyệt Bộ, Cửu Cung thân pháp, Truy Vân Cản Nguyệt, Vân Long Biến, Chỉ Xích Thiên Nhai... Thứ phù hợp với yêu cầu của ngươi có Chỉ Xích Thiên Nhai, Nhàn Hành Công. Mỗi thứ đều có ưu khuyết, ngươi muốn chọn thứ nào?”
Dừng lại một chút, lão nói tiếp.
“Nếu ngươi có thể hai điểm công lao trung đẳng ta có thể đổi nửa hạ sách Phù Đồ còn lại cho ngươi. Ta biết là ngươi vẫn muốn có nó, ngươi không lừa được lão phu.”
“Ừm!” Chân mày Mạc Cầu khẽ vểnh lên. “Thôi lão hình như rất thiếu công lao thì phải?”
“Ta không thiếu.” Lão ra vẻ nghiêm trọng. “Nhưng cháu trai ta thì thiếu. Ngươi nói xem, có đổi hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận