Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 469: Tu hành (2)

Từ lúc bắt đầu tu hành, Mạc Cầu vẫn không ngừng tìm tòi công pháp. Một phần vì hắn có thức hải tinh thần nên có rất nhiều thuận lợi nếu muốn tu hành, chỉ cần tích lũy được đầy đủ số lượng tinh quan là có thể nắm giữ toàn bộ pháp môn. Tập được công pháp rồi, thực lực sẽ được gia tăng.
Thứ hai, công pháp vốn khó cầu, nhất là pháp môn chân truyền nhất mạch, người ngoài không dễ khó được. Mạc Cầu đã bái nhập vào Thương Vũ Phái, Thái Ất Tông nhưng pháp môn truyền thừa hoàn chỉnh vẫn không đến lượt hắn. Cho nên mỗi khi có tu vi tiến bộ hắn lại phải tìm pháp môn khác thích hợp cho việc tu hành.
Cho đến hôm nay, cuối cùng Mạc Cầu đã có một môn truyền thừa đỉnh tiêm. Mười ba tầng Diêm la Tâm kinh, theo truyền thuyết có thể giúp người tu tập tiến thẳng đến cảnh giới Hoá Thần.
Thái Ất Tâm kinh là truyền thừa chi bảo của Thái Ất Tông, nghe nói khi đại thành viên mãn cũng chỉ đạt đến cảnh giới cỡ đó mà thôi. Lai lịch kinh này một phần hắn thu được từ Bách Quỷ Tẩu, một phần đến từ Vương gia, phần khác lấy được từ trên người Vân quán chủ. Tập hợp cả ba phần lại mới được bản hoàn chỉnh.
Mạc Cầu có được nó cùng nhờ cơ duyên xảo hợp. Kỳ thực nếu có ai khác nhận được truyền thừa này, nếu không có thức hải tinh thần hỗ trợ thì cũng khó mà thôi diễn hoàn chỉnh. Điều tiếc nuối nhất là kinh này không tu luyện pháp lực hay giúp tu vi lớn mạnh mà nó chỉ là bí pháp giúp rèn luyện thần hồn.
Hình như nó có mối quan hệ nào đó với Vạn Tượng Phù Đồ.
Diêm La, phù đồ… Mặc dù không đến từ cùng một tông môn nhưng có lẽ cả hai có chung một căn đồng nguyên nào đó. Như thế cũng tốt, nếu là pháp môn tu hành pháp lực thì hắn khó mà giấu giếm được, nhất là trước mặt tông sư Kim Đan.
Văn Chử tông sư từng nói, truyền thừa Diêm La Tông là điều cấm kỵ tại tu tiên giới, khi bị người ta phát hiện sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức. Ngược lại, bí pháp thần hồn có thể giấu trong thức hải, thâm thuý huyền diệu khó bị người ngoài điều tra ra được. Lần trước đối diện với Văn Chử đối phương cũng không phát hiện ra có gì bất thường.
Bí pháp này có tất cả mười ba tầng. Luyện khí, Đạo cơ, Kim Đan, Nguyên Anh mỗi cảnh giới ba tầng, tầng cuối cùng trực chỉ cảnh giới Hoá Thần. Sau khi có công pháp này trong tay Mạc Cầu lập tức đổi tu pháp môn. Nhờ có thần hồn cường hãn, hắn sơ tu đã đạt tới đệ ngũ tầng, có thể so với cảnh giới Đạo cơ trung kỳ, lại thêm bí bảo Thông Tâm Châu của Yển tông giúp bổ trợ gia tăng thần hồn chi lực, cảnh giới của hắn không kém Đạo cơ hậu kỳ.
Hiện giờ trải qua thời gian dài rèn luyện Thiên Lôi Kiếm, thần hồn lớn mạnh, Diêm La Tâm kinh đã đạt tới đệ lục tầng, có thể so với Đạo cơ hậu kỳ rồi. Sau khi được Thông Tâm Châu gia trì thực tế sẽ còn mạnh hơn. Thần hồn cường đại có rất nhiều chỗ tốt như thi triển pháp thuật càng thêm tinh té, uy lực lại tăng lên nhiều. Ngự sử phi kiếm càng tinh diệu chẳng khác nào phần nối dài của chân tay mình, kiếm quang đã có thể phân hoá ra ba đạo.
Khả năng khống chế khôi lỗi, cổ trùng cũng nhiều lên. Trên phương diện luyện đan, lập trận pháp, tinh lực tiêu hao so với trước ít hơn nhiều.
Trong thức hải, tinh quang đầy trời, dưới đại nhật có phù đồ ngồi xếp bằng. Thần niệm chuyển động, mỗi ý niệm đều óng ánh như kim cương, sáng chói thông thấu tinh khiết vô ngần.
Không biết từ khi nào, một ít phù văn huyền diệu giống phù đồ nổi lên từ hư ảo, xoay quanh, bay múa liên tiếp trông rất đẹp mắt.
Ở bên ngoài, trên nhục thân Mạc Cầu cũng xuất phù văn, cả người như có một vầng nhật quang bao phủ. Hào quang hai sắc lúc thì kim ngân, khi lại xen lẫn với ánh sáng bạch hồng. Nhìn thật kỹ, những phù văn kia giống như binh giáp, binh khí. Người tí hon màu vàng, lưỡi búa, trường mâu, đao thuẫn theo nhau xuất hiện, rất nhiều phù văn diễn hoá ra đủ các chủng dị tượng.
Giáp Binh Thối Thể đại pháp!
Pháp này đến từ vị Hạ đạo hữu trên người đầy phù văn kia, cũng là một môn luyện thể bí pháp. Truy đến cùng thì nó chính là phù pháp.
Phù là khế ước của thiên địa, quan thiên chi đạo, hành thiên chi đạo, có long chương phượng triện, vân văn hoả phù, có thể diễn ra vạn vật trong thiên địa, vô cùng vô tận.
Trong truyền thuyết, thế gian có một bản Kim Khuyết Ngọc thư bên trên đó có khắc ba ngàn linh phù, nắm bắt hết có thể chứng được Chân tiên đại đạo. rất nhiều phù lục trên thế gian được đến từ Ngọc thư đó.
Việc này thật giả thế nào còn chưa rõ, nhưng sau khi Vương gia bắt giữ được vị Hạ đạo hữu kia, đúng là có lấy được từ trên người hắn một tờ Phù lục bằng ngọc, trên đó có ghi lại môn Giáp Binh Thối Thể đại pháp này.
Có điều Phù lục nhất đạo bác đại tinh thâm, ngọc trang kia khó hiểu, lại không có đầu mối, người của Vương gia không cách gì tìm hiểu được. Ngay cả vị Hạ đạo hữu kia tuy có được pháp môn nhưng chỉ có hình mà không có ý, đành đem nó khắc lên người mình. Phương pháp này tuy lỗ mãng nhưng cũng mang lại chút ít hiệu quả.
Phù lục có thể cảm ứng lực lượng của thiên địa, sau khi tương hợp với khí cơ trên người thì có thể phát ra linh hiệu.
Mạc Cầu không cần như thế. Hắn nhờ có thức hải tinh thần nên dễ dàng cảm ngộ ngọc trang kia, từ đó học được Giáp Binh Thối Thể đại pháp chân chính. Pháp này lấy nhục thân làm giấy, thần hồn làm bút, lấy ý niệm làm mực phác họa ra mọi thứ trong thiên địa.
Pháp thành, Giáp Binh phù văn hiển hiện có thể dẫn động lực lượng thiên địa để rèn luyện thân thể, hiệu quả so với cách làm của vị Hạ đạo hữu kia tốt hơn rất nhiều. Binh giáp bên ngoài lộ ra hào quang như một tầng áo giáp không thể phá vỡ, có thể ngạnh kháng được pháp thuật, phi kiếm.
Mạc Cầu đã thử qua thì phát hiện, có Giáp Binh hộ thể, công kích của tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ gần như không có hiệu quả. Pháp này không phân cấp bậc tu vi, người có tu vi càng cao, thời gian tu luyện càng dài thì hiệu quả càng mạnh, cho dù là tông sư Kim Đan vẫn có thể tu hành, đúng là việc vui ngoài ý muốn. Điều tiếc nuối nhất là ngọc trang này nhìn như còn khuyết thiếu, trước sau hẳn vẫn còn những nội dung khác.
Mặc dù như thế Mạc Cầu cũng cảm thấy hài lòng rồi. Binh pháp hiển hiện, chỉ cần có thần hồn chi lực đầy đủ là có thể tự phát luyện thể không cần hao tổn tâm trí để duy trì. Hắn mở hai mắt, quan sát thân thể một lượt rồi cười nhạt một tiếng.
Mạc Cầu há miệng khẽ nhả ra một trận âm phong cuốn qua phía trước, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm hiện ra trước mắt. Ngưng thần nhìn thẳng một lát, Mạc Cầu đột nhiên ấn động pháp quyết.
“Sắc!”
Hư không chấn động, thân kiếm run rẩy, một tầng mây mỏng hiện ra lặng yên bao trùm thân kiếm. Nhìn kỹ có thể thấy trong mây mù ẩn ẩn có ba mươi sáu mai phù văn chìm nổi.
Tam Thập Lục Vân Triện Chân phù!
Đây là pháp môn bí truyền của Thiên Vân Phong thuộc Thương Vũ Phái, nắm được nó là có thể gia tăng tốc độ độn quang, ẩn nấp vô hình. Nó là hình thức tiến giai cao hơn của Vân Triện độn pháp. Hiện giờ mạc Cầu đã giác ngộ Ngọc trang linh phù, tại con đường phù pháp cũng có những cảm ngộ nhất định. Hắn đem ba mươi sáu tấm phù này làm hạt giống, từng cái được luyện hoá đính vào trong phi kiếm.
Phương pháp này có thể thực hiện.
“Ông…”
“Coong!”
Nhất thời mây mù bay lượn trong mật thất, tiếng kiếm âm vang lên thanh thuý. Thời gian trôi qua, mây mù tản đi, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lại một lần nữa hiện ra. Lúc này phi kiếm càng thông thấu, nhìn qua còn có phần hư ảo hơn trước. Cả thanh kiếm như một sợi khói xanh hay một đạo mây mù vậy.
Lúc này nếu có người chạm vào sẽ không thể thấy được bản thể của nó. Hư hư thực thực, biến hoá tuỳ ý.
Ý niệm khẽ động, phi kiếm ở trước mặt đã xuất hiện cách hơn mười trượng ở sau lưng. Ý niệm thay đổi, vô số đạo lưu quang hư ảnh đã bao trùm toàn căn phòng.
Tàn ảnh!
Tốc độ của phi kiếm nhanh đến nỗi chỉ trong một sát na đã để lại đến mấy chục tàn ảnh của nó, với cảnh giới của Mạc Cầu hiện giờ mà trong một sát na hắn cũng cảm thấy như ảo giác vậy.
“Ừm…”, Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm. “Đơn thuần về ngự kiếm thì tốc độ đã nhanh hơn ba thành so với trước đây, dùng toàn lực ứng phó thì tốc độ độn đi còn nhanh hơn một bậc so với Thái Ất Kim Quang của Liễu Vô Thương.”
Cần phải biết rằng Liễu Vô Thương là một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, Thái Ất Kim Quang cũng là độn pháp tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ. Tốc độ độn quang như thế đã là kinh người rồi.
Tất nhiên, tốc độ nhanh nhất của Mạc Cầu là khi hắn kích phát Thiên Lôi Kiếm, dùng Thiên Lôi Kiếm để thi triển độn pháp, trong thời gian ngắn tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng đừng hòng mà đuổi được hắn.
“Tiếp tục tế luyện, ta hẳn còn có thể gia tăng uy năng của nó lên thêm một thành nữa.”
Thu hồi phi kiếm, đặt trong đan điền để uẩn dưỡng, Mạc Cầu cũng cảm thấy hài lòng. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm vốn là pháp khí cực phẩm, trải qua rèn luyện phẩm giai lại được tăng lên, thi triển kiếm pháp uy năng sẽ càng mạnh hơn.
Ý niệm trong lòng vừa động, hắn bấm pháp quyết, quanh người hiện ra một tầng hoả quang. Hoả quang như tráo bên trên có chín đầu hoả long xoay tròn. So với mười mấy năm trước, hoả diễm lại mang vẻ hư mỏng chứ không nóng bỏng, hoả long trên đó thì ngày một sinh động như thật, mang theo cả khí thế lăng lệ.
Trải qua nhiều năm tu hành, Mạc Cầu vẫn thử nghiệm cải tiến pháp thuật. Huyền Hoả Đằng Long ở cảnh giới luyện khí đúng là không tệ, lúc tiến giai Đạo cơ sở kỳ cũng có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng đối mặt với đối thủ mạnh hơn, khả năng công kích không còn hiệu quả mấy, lực sát thương bị tản mát, cho nên hắn đem môn cấm pháp Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm này dung nhập với Hoả long. Hiện giờ liệt diễm chín đầu hoả long phun ra tuy không thành mảng lớn mà lại thẳng tắp một đường giống như một đạo hoả kiếm toả ra hoả quang liên miên. Uy lực của nó tất nhiên đã tăng lên.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, Luyện Sát Dung Hoả thuật đã tiến giai nhất phẩm, bước kế tiếp chính là Luyện Sát Thành Cương. Mạc Cầu từ Thái Ất Tông tìm được pháp môn, đã hiểu rõ vì sao hắn đi đến tận đây rồi lại khó tiến thêm một bước. Thất phẩm hoả sát đã có thể dung đốt kim thiết, diệt sát pháp khí, tiến thêm một bước chính là Liệt Hoả Chân cương đủ xuyên thủng hư vô, không phải nhục thân và thần hồn của tu sĩ Đạo cơ có thể chịu đựng được. Cưỡng ép dùng nó sẽ chỉ rơi vào tình cảnh thần hồn câu phần, tan biến.
“Rống!”
Hoả quang và hào quang đụng vào nhau, vầng sáng bắn ra tung toé, linh quang băng tán, cả căn phòng rung chuyển. Thật lâu sau Mạc Cầu thu pháp quyết lại, hắn nhăn mày.
“Pháp lực vẫn là quá yếu. Nếu có thể tiến giai Đạo cơ trung kỳ thì tốt biết bao.”
Tu vi hắn tiến triển tuy chậm nhưng tiến giai Đạo vơ đã mấy chục năm, động phủ cũng đầy đủ linh khí hội tụ, tốc độ sẽ nhanh thôi.
Ra khỏi động phủ, Mạc Cầu tế phi kiếm, đang muốn tiến về Thuần Dương Cung thì đột nhiên dừng lại. Hắn quay ra nhìn thì thấy một thanh phi kiếm đang cắm trên đỉnh núi gần đó, trên treo một khối mộc bài.
“Bạch!”
Vương tay tu lấy lệnh bài, thần niệm quét qua, hắn chau mày.
“Diệp gia…”
“Trác Bạch Phượng.”
Từ mười năm trước, vì muốn một lòng tu hành nghiên cứu pháp thuật hắn đã từ chối không làm cung phụng cho Diệp gia nữa, thật không ngờ lần này Diệp gia lại tìm tới tận cửa. Sự việc còn liên quan đến cả Trác Bạch Phượng. Sau khi Diệp Tử Quyên chết, Trác Bạch Phượng thay thế trách nhiệm của nàng, gánh vác Diệp gia. Lúc này dường như lại xuất hiện vấn đề rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận