Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 541: Trận chiến cuối cùng (1)

Tốc độ gai nhọn nhanh hơn thiểm điện, Doanh Thái Chân chỉ thấy hoa mắt, nhưng làn khói đen kia đã xuyên qua thân thể Mạc Cầu.
“A...”
Nàng há miệng kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ nhưng chỉ một thoáng đã lấy lại tinh thần. Nếu chỉ có thể đã giết được Mạc Cầu thì những năm vừa qua hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Quả nhiên, làn khói đen dù xuyên qua thân thể Mạc Cầu nhưng cảm giác như thể xuyên qua một mảnh hư vô, chưa từng chạm đến thực thể.
U Minh Độn Pháp!
Sau khi xem khắp pháp môn ở giới này, trước đây không lâu hắn mới ngộ ra thân pháp này. Thân hóa hư vô, ẩn thận vào U Minh, chưa đến mức vạn pháp bất triêm nhưng cũng tương đối cao minh, ít nhất là những thế công phổ thông khó mà tác động đến hắn được.
“Bạch!”
Khói đen như vô số trường xà vũ động giữa trời, một phần hung hăng đập về hướng Mạc Cầu, một phần khác thì phóng tới Doanh Thái Chân.
Hiển nhiên là đối phương muốn dùng Doanh Thái Chân để áp chế Mạc Cầu.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ. Một vòng u quang du tẩu giữa trời, minh đăng nến đỏ âm trầm quỷ quái bao trùm lấy khói đen kia. Kiếm quang chém xuống, khói đen tiêu tán. Kiếm quang run rẩy giữa trời, dư thế không giảm mà đột nhiên hướng về phía dưới, chui vào trong lòng đất.
Một khắc sau.
“Ầm ầm...”
Đỉnh núi to lớn chấn động, từng khối đá từ trên đỉnh lăn xuống, cây cối theo nhau đổ rạp.
“Bạch!”
Bỗng nhiên, mấy chục cây dây leo đen nhánh từ bên trong đá núi thoát ra, giương nanh múa vuốt đánh về phía hai người, kèm theo âm thanh sắc nhọn gào thét.
“Họ Mạc kia, ta liều mạng với ngươi!”
“Nàng ta là ai vậy?” Người tới mang theo uy thế khiến Doanh Thái Chân co người lại.
“Quỷ Đằng Bà.” Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trên phiến đá, mặt không biến sắc. “Người này trước kia nhân oán thân tử, sau khi chết trên thi thể mọc ra một gốc quỷ đằng, hồn phách phụ thuộc vào đó. Sau này dần lớn mạnh, xưng là Quỷ Đằng Bà. Quỷ Đằng kia thực ra là thiên âm khí gặp cơ duyên mà ngưng tụ lại, xem như linh vật đỉnh tiêm cho nên thực lực người này không yếu, là một trong những người năm xưa vây giết Trác Bạch Phượng.”
Vừa nói chuyện, động tác của Mạc Cầu không dừng lại, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bay lượn giữa trời, liên tiếp chém về phía Quỷ đằng, lại thêm linh hỏa tràn ra đem từng đoạn cây đốt cháy sạch sẽ.
Kiếm quang giao hội hình thành Thái Ất Luyện Ma đại trận, một sợi liệt diễm chạy dọc theo trận pháp mà khuếch trương. Thời gian nháy mắt sau, đỉnh núi to lớn tựa như đều bị kiếm quang và liệt diễm bao phủ, đè ép vào trong.
“Ầm ầm...”
Một cây quái đằng màu đen dài đến hơn mười trượng không ngừng vặn vẹo, nó nhanh chóng bị kiếm quang tách rời. Đây chính là bản thể của Quỷ Đằng Bà. Dưới sự bào mòn của kiếm quang, Quỷ đằng làm từ chất liệu cứng rắn cũng xuất hiện vết rách. Có một thứ chất lỏng sền sệt từ bên trong thân chảy ra.
“A!”
Quỷ Đằng Bà ngửa mặt lên trời kêu thảm, thân thể run lên kịch liệt, một vòng hắc mang phá không đâm thẳng về phía Doanh Thái Chân.
Thần thông Nhiếp Hồn Thần Quang!
Môn thần thông này không phải đối phương tu thành mà chính là thiên phú thần thông của bản thể Quỷ Đằng. Thần quang phủ xuống, hồn phách rút ra, ngay cả cao thủ đỉnh tiêm đương thế cũng khó thoát được một kiếp. Quỷ Đằng Bà biết công phu áp đáy hòm cũng chưa chắc đã có tác dụng với Mạc Cầu nên dứt khoát ra tay với Doanh Thái Chân.
“Bạch!”
Hơn phân nửa thân thể bị kiếm trận vây khốn nhưng vẫn còn non nửa Quỷ Đằng đột phá kiếm trận trốn về phương xa. Mạc Cầu nghiêng đầu, ánh mắt hiện ra linh quang. Hai đạo hỏa diễm từ trong mắt bắn ra va chạm với thần quang ở giữa không trung, rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Ngươi lưu lại đây đừng lộn xộn.”
Dặn lại một câu, bàn tay hắn đưa lên, một cái lồng vô hình bao phủ xung quanh Doanh Thái Chân, làm xong thân thể hắn lóe lên, biến mất tại chỗ. Ở phương diện độn pháp hắn rất có tâm đắc. Dù là Âm Phong Độn, Vô Ảnh Độn, Phong Lôi Độn hay kiếm độn hắn đều có tu tập, lĩnh ngộ. Hiện giờ mặc dù chưa tính là dung hội quán thông nhưng cũng không chậm, ít nhất cũng viễn siêu cao thủ chân nhân ở giới này.
Không ngờ, Quỷ Đằng Bà chạy trốn, bản thể bị thiêu đốt mà tốc độ so với hắn còn nhanh hơn. Đáng tiếc, đối phương cũng không duy trì tốc độ ấy lâu được.
Bay ra hơn trăm dặm, Quỷ Đằng cuối cùng cũng kiệt lực, hướng về hạp cốc ở phía dưới mà hạ xuống. Mạc Cầu híp mắt, Linh Quan pháp nhãn chiếu rọi, hắn thấy rõ từng bóng người trong hạp cốc.
Cạm bẫy!
Mạc Cầu chợt bừng tỉnh. Dọc đường đi tới, tuy hắn chỉ mang theo Doanh Thái Chân bên người, nhưng bên cạnh kỳ thực còn có không ít cao thủ như Quách Tương Dung, Trương Thanh Thu. Thậm chí có không ít người từng mưu mô đến đây vây giết hắn rồi lại trở thành đệ tử đi theo. Hiện giờ nếu có người mang tâm làm loạn, không cần hắn xuất thủ cũng có người giải quyết từ sớm. Chỉ có dẫn hắn đi xa mới có thể đảm bảo cắt đứt nguồn lực hỗ trợ của hắn đi.
“A!”
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, hắn vung tay, một cây trường phiên rách rưới xuất hiện trong lòng bàn tay. Thân thể Mạc Cầu đột nhiên dùng tốc độ nhanh như điện lao xuống hạp cốc ở bên dưới.
“Hắn đến rồi.”
“Khởi trận.”
“Lần này nhất định phải khiến hắn có đến mà không có về, giống như Trác Bạch Phượng năm xưa.”
“Động thủ!”
Trong bóng tối, tiếng quát tháo vang lên không ngừng. Đột ngột, một màn sáng màu đen xuất hiện chính giữa hạp cốc. Ở trung tâm hắc mang có một mặt cờ rách rưới đang cấp tốc rung động.
“Phần phật...”
Vô số âm hồn từ một điểm tuôn ra, chỉ một thoáng, mặt cờ ẩn giấu mười vạn âm hồn cùng nhau hiện ra.
“Vạn Quỷ Đại chú!
“Bạo!”
Một tiếng quát khẽ vàng lên, rất nhiều âm hồn đột nhiên sững lại rồi nổ vang ầm ầm. Tiếng nổ vang lên theo dây chuyền làm uy năng bạo tạc càng được tăng cường, khí lãng ba động kinh khủng khiến đối phương đại biến.
Một chớp mắt sau đó, hắc mang như thủy triều cuồn cuộn phun trào, linh quang của trận pháp vừa chạm vào đã chia năm xẻ bảy. Các loại thần thông pháp thuật được chuẩn bị từ trước vừa mới kích phát đã bị dìm xuống, vô số đạo nhân ảnh há miệng, hoảng sợ muốn hét mà không ra lời rồi bị tan vỡ tại chỗ.
“Không!”
Có người không cam lòng rống lên. Có điều...
“Oanh!”
Hai bên dãy núi ầm ầm đổ sụp, hơn trăm dặm mặt đất cũng rung động theo, cả hạp cốc trở thành một vùng phế tích. Mạc Cầu ở giữa không trung nhìn Diêm La Phiên rồi khẽ lắc đầu. Gió nhẹ thổi qua, cây trường phiên có thể so với pháp bảo đã hoàn toàn bị hôi diệt.
Có điều, có thể phá giải được mai phục mà triều đình dùng trăm phương ngàn kế bố trí thì cũng đáng giá.
Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, mấy trăm nhân mã mai phục hiện chỉ còn lác đác vài người. Những người còn sống tất nhiên không có ai là kẻ yếu. Một người trong đó thân mang cẩm y, khoác áo bào bên ngoài như một thương nhân giàu có.
Quỷ Trạch Mao Nanh!
Người này bản thể đã sớm không còn là người mà là quỷ trạch. Nhưng hắn không giống với Âm Sơn quân, hắn không có được thần thạch ban cho thần vị. Không rõ vì sao mà sau khi thân tử, hồn phách cùng với tòa nhà lại hòa làm một thể. Cái tên Quỷ trạch mặc dù ít người biết đến nhưng nó đã thôn phệ không ít cao thủ chân nhân đỉnh phong.
Một người khác tóc dài phất phới, thân hiện linh quang, cả người trên dưới đều lộ ra khí tức thánh khiết thuần túy. Nàng chính là giáo chủ của La giáo, Vô Sinh lão tổ. Một người khác tóc trắng phất phơi, làn da cũng một màu trắng nhưng đôi mắt lại đen nhánh, trên người không có chút khí tức của người sống nào. Người này chính là Quỷ Đầu nương nương Bàn Ngọc Thần.
Người này vốn là một dã thần sinh ra từ trong phàm nhân, sau đó sinh ra linh trí, sau ngàn năm tồn tại giờ đã là chi chủ Nam Man, có tín đồ trăm vạn, năm xưa Trác Bạch Phượng tiễu sát nhưng không thể lấy được mạng nó.
Còn Quỷ Đằng Bà, tại thời điểm bạn quỷ cùng nổ đã bị hồn phi phách tán. Những người kia ngoài việc không có pháp bảo như Ngụy Tồn Hoa ra thì thực lực, tu vi đều không hề thua kém so với nàng. Hiện giờ mỗi người nhìn về phía Mạc Cầu, ánh mắt đều ẩn chứa sợ hãi.
“Chỉ còn mấy người các ngươi?” Mạc Cầu quét mắt nhìn quanh, trừ những người này, ở quanh đây đã không còn khí tức người sống nào nữa. “Thật sự đáng tiếc.”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
“Động thủ.”
Người đầu tiên ra tay là Quỷ Đầu nương nương. Bản thể của nó không giống những người khác, có nhiều thủ đoạn đào mệnh nên không e ngại Mạc Cầu. Sau một tiếng quát khẽ, tóc trắng trên đầu phấp phới không ngừng sinh sôi hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ gần một mẫu trùm về phía Mạc Cầu. Tóc dài mềm mại như tơ lại có thể gọt kim đoạn ngọc, cộng thêm năng lực nhiếp hồn đoạt phách.
“Bạch!”
Tấm lưới trùm xuống, chân trời cũng trở nên u ám. Giáo chủ đời trước bây giờ là Vô Sinh lão tổ than nhẹ, vẻ mặt bi thương. “Vô Sinh lão mẫu, Chân Không Gia Hương!”
Âm xuất, nàng bấm tay.
Vô Sinh Chỉ!
Trong mắt người khác, cả thiên địa dường như không có gì tồn tại, chỉ có một ngón tay ngọc lấp lánh. Hướng ngón tay chỉ chính là cửu thiên chi thượng Chân Không Gia Hương khiến cho người ta không chống được mà đầu nhập vào trong đó.
Quỷ Trạch Mao Nanh thì cười gằn, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trở lại một trạch viện. Trạch viện có đèn đỏ treo cao, oanh ca yến hót, cảnh sắc sung sướng viên mãn. Quỷ trạch hiện ra, linh khí xung quanh và khí cơ đều bị nó ép xuống. Bản thân nó chỉ có một mà tương đương với một đại trận mạnh mẽ.
“Sưu!”
“Sưu!”
Vô số đạo huyền quang hiện ra, đó chính là âm lôi do triều đỉnh luyện chế tăng tốc phóng tới. Thân thể Quỷ Đầu nương nương không còn, chỉ có một cái đầu lâu lớn và linh quang nở rộ trong đôi mắt. Được thụ chúng sinh tế bái, nó đã không còn là vật phàm nữa. Ánh mắt mang thần uy, ngay cả Thiên sư đối mặt với nó thì thần hồn cũng bị khuấy động. Thế mà ánh mắt nó nhìn về Mạc Cầu xong đột nhiên lại cảm thấy trì trệ, mê man rồi kêu lên những tiếng thảm thiết. Nó thấy được mười tám tầng địa ngục, thấy một thân ảnh to lớn ngồi ngay ngắn giữa Cửu U Huyền Minh. Dưới chân thân ảnh kia hiển hóa ra từng ngọn lửa vô hình chui vào trong thể nội Quỷ Đầu nương nương. Tóc trắng đầy trời hóa thành hỏa võng.
“Coong!”
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm run lên, mang theo kiếm quang điểm về phía Vô Sinh Chỉ. Kiếm quang chém xuống, thân thể Vô Sinh lão tổ đột nhiên nứt ra. Một đạo hư ảnh lắc lư giữa trời, trong nháy mắt đã tránh ra hơn một dặm, thêm vài điểm sáng lấp lóe nữa đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Ngươi...”
Mao Nanh thấy thế thì sắc mặt đại biến, nó không dám buông lỏng, Quỷ Trạch âm khí đột nhiên đại thịnh cuốn về phía Mạc Cầu, đồng thời Âm lôi nổ tung.
“Oanh...”
Ở phương xa, Vô Sinh lão tổ hiện ra thân hình, còn chưa kịp thở dốc thì gương mặt bỗng đờ ra.
“Bệ... bệ hạ?”
“Chính là ta.” Doanh Dao xuất hiện ở đối diện khẽ vuốt mái tóc dài nhìn Vô Sinh lão tổ lắc đầu, vẻ tiếc nuối. “Các ngươi làm ta quá thất vọng.”
Nói xong nàng bước qua người Vô Sinh lão tổ. Ở sau lưng nàng, Vô Sinh lão tổ há miệng mà không nói lên lời, thân thể đột nhiên hiện ra rất nhiều vết rách.
“Soạt...”
Một đống toái nhục rơi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận