Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 420: Giết (2)

Mạc Cầu cúi đầu, phật quang thuần tuý hiện ra trước ngực ngăn cản Bạch Cốt Kiếm đâm tới.
Thượng phẩm pháp khí Kim Cương Bạc!
Chỉ bằng vào Kim Cương Bạc thì dù lực phòng ngự không yếu nhưng vẫn chưa thể đạt tới trình độ này. Có điều trên người hắn không chỉ có Kim Cương Bạc mà còn có pháp khí thượng phẩm phòng ngự Cửu Hoả Thần Long Tráo. Nhục thân hắn có thể so với nhục thân của yêu thú, không dễ phá vỡ được.
Ba thứ kết hợp lại với nhau, nhau cả thượng phẩm pháp khí như Bạch Cốt Kiếm cũng không thể xuyên thấu.
“Thủ đoạn không tồi.”
Mạc Cầu ngẩng đầu nhe răng cười, thân thể hơi run run. Cơ thể hắn vốn đã cao lớn lại vừa tăng thêm một lần nữa. Bóng đen kinh khủng bao phủ khu vực gần một mẫu, bàn tay lớn mở ra không khác gì hai mặt của dãy núi.
Bàn Lan Chuỷ!
Hai tay nắm lại như trọng chuỳ oanh kích đột nhiên hợp nhất lại ở chính giữa. Lực lượng to lớn bộc phát trong phút chốc, hoả tuyến chói mắt toé ra ở chính giữa quyền phong.
“Oanh…”
Dùng mắt thường cũng thấy được sóng xung kích quét ngang cả dặm gần đó, cây cối đổ rạp, tan nát.
“Răng rắc…”
Vô số khe hở xuất hiện trên thân Bạch Cốt Kiếm. Thân thể mềm mại của Nguyệt Trường Ca run rẩy, tâm huyết tương liên với pháp khí bị hao tổn cũng làm khoé miệng nàng hiện ra một sợi to máu.
“Cạch!”
Tiếng nứt gãy tiếp tục vang lên. Nguyệt Trường Ca trợn mắt, đột nhiên nàng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên thân thể rớt xuống thảm hại.
“Rầm rầm…”
Giống như Hắc Huyền Bổng lúc nãy, thượng phẩm pháp khí Bạch Cốt Kiếm đã vỡ vụn ngay tại chỗ.
“Trốn!”
Chỉ một thoáng, tu sĩ tà đạo còn lại bất chấp tất cả, thân thể loé lên nhanh chóng hướng về phía xa mà bỏ chạy. Ngay cả đệ tử hạch tâm còn bị đối phương một kiếm giết chết, pháp kiếm của đệ tử chân truyền cũng bị song quyền đánh nát, đấu khí của những người kia đã không còn lại chút gì.
Đến lúc này Nguyệt Trường Ca mới phát hiện ra nhược điểm của Mạc Cầu.
Độn pháp!
Mặc dù Vân triện Độn pháp đúng là không yếu, nhưng so với bí pháp của Hợp Hoan Tông thì còn chậm hơn không ít. Nhất thời đúng là hắn không thể đuổi kịp.
“Muốn trốn ư?”
Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phương, đôi mắt hắn trở nên âm lãnh, độn pháp của hắn không bằng người không có nghĩa là hắn không còn thủ đoạn khác.
“Rầm rầm…”
Đại thủ vừa lắc, một cây trường phiên đen nhánh hiện ra tại chỗ, mặt phiên nhẹ nhàng chấn động đã phun hắc ám bao phủ gần một dặm. Tất cả độn quang đang bỏ chạy đều bị nó bao phủ.
Vạn Quỷ Phiên!
Pháp khí cực phẩm!
Ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng chưa chắc có cho mình một kiện pháp khí cực phẩm, uy năng của nó có thể từ đó mà tưởng tượng ra được. Vô tận lệ quỷ gào thét mà ra, hơi khói đen như mực che khuất ánh nhìn của đám tà đạo. Các loại độn quang như ruồi không đầu chạy loạn trong phạm vi bị bao phủ mà không làm sao trốn thoát được.
“Răng rắc… rắc…”
“A!...”
Tiếng kêu thảm theo nhau vang lên, thi thoảng lại có tiếng nổ của linh quang, sau đó là từng cỗ khí tức lần lượt tan biến.
“Bạch!”
Một vệt lưu quang xuyên thủng hắc ấm xông vào không trung hướng về Nguyệt Trường Ca đang bỏ chạy.
Chỉ có một mình nàng là đệ tử chân truyền của Hợp Hoan Tông là thành công thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng của Vạn Quỷ Phiên.
“A…”
Mạc Cầu hé miệng thốt lên một tiếng, hắn vung tay thu hồi Vạn Quỷ Phiên, thu hồi những đồ vật rải rác trên mặt đất, giải khai phong ấn trên người Hoàng Mẫn rồi bảo.
“Ngươi chờ ở đây.”
Dứt lời, trường phiên sau lưng hắn lắc một cái, cả người đã hoá thành một làn khói đen lao vút lên.
“Bạch!”
Có cực phẩm pháp khí hỗ trợ, tốc độ chạy đi của hắn đã tăng lên rất nhanh, trong chớp mắt đã vượt ra ngoài cả trăm trượng.
Ở nơi nào đó, Lý Nguyên Cảnh ngồi xếp bằng trên một khối sơn nham không động đậy, khí tức trên người ngày một âm trầm.
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt loé ra hắc mang sáng chói nhìn về xa xa.
“Rốt cuộc… đã xuất hiện rồi!”
Vừa dứt lời, thân hình hắn biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, chỉ có một đạo hắc quang xuyên thủng chân trời.
Liệt Hoả Phần Thiên!
Phật Quang Phổ Chiếu!
Ở giữa dãy núi, toàn thân Lương Tuyết Quân nhuốm máu, nàng quát khẽ, cái tẩu trong tay và bảo châu cùng nở linh quang sáng rực. Bên trong cái tẩu phun trào làn khói như hoả sơn bộc phát trong nháy mắt đã bay thẳng cả trăm mét. Liệt diễm cuồng bạo, nham tương sôi trào, nhiệt độ một vùng trong vòng một dặm dâng cao, cây cối bốc cháy rừng rực.
Từng hạt bảo châu bay lơ lửng giữa không trung, mỗi hạt đều có liên kết với nhau hình thành một trận pháp nào đó đồng thời tản ra linh quang hủy diệt chói mắt.
Dù nàng dùng toàn lực ứng phó nhưng dưới sự vây công của ba đệ tử chân truyền phía tà đạo, nàng không thể không lui về sau. Nhưng đối phương cũng chưa nhụt chí. Lương Tuyết Quân đang cố gắng giãy giụa, mưu toan dùng mạng đổi mạng chứ sự thực đã rất khó chuyển bại thành thắng được.
“Nàng không ổn.”
Khoé miệng Triệu Vô Nhai nhếch lên. “Phật châu kia thuộc về ta.”
“Ta lấy cái tẩu.” Nam tử tóc đỏ mở miệng.
“Nhục thân và những thứ còn lại thuộc về ta.” Người còn lại chính là người khó phân nam nữ mỉm cười, giọng nói dịu dàng dễ nghe.
“Được.”
“Không thành vấn đề.”
Ba người thoả thuận chia chác với nhau thế nào Lương Tuyết Quân đều nghe thấy cả, nàng biết đối phương đang chọc tức mình nhưng lực bất tòng tâm, cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm.
Đúng lúc ấy…
“Cứu mạng!”
Có một tiếng kêu cứu từ xa phía chân trời vọng đến. Cả bốn người vô thức nghiêng đầu nhìn theo, ai nấy đều sững sờ, kinh ngạc.
Đệ tử chân truyền Nguyệt Trường Ca của Hợp Hoan Tông!
Nàng đang kêu cứu ư…
Nỗi kinh ngạc còn chưa hạ xuống, một cây trường phiên đen nhánh đã yên lặng xuất hiện, đâm xuyên qua ngực Nguyệt Trường Ca. Dư lực không hết kéo thân thể nàng đâm vào đá núi.
“Bành!”
Một đoàn liệt diễm màu đen từ cây trường phiên bốc lên, Nguyệt Trường Ca nhanh chóng hoá thành một ngọn đuốc. Tiếng kêu cứu thảm thiết cũng im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận