Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 450: Động thiên

Đi trên đường ở phường thị, Mạc Cầu nhìn phong cảnh phồn hoa mà không khỏi sinh lòng cảm khái.
Nhiều tu sĩ quá!
Nơi này có rất nhiều người tu hành tề tụ, không khí náo nhiệt chẳng khác nào phiên chợ ở nơi phàm tục. Phường thị lớn nhất gần Thương Vũ Phái trước kia cũng còn kém nơi này rất nhiều. Tu sĩ Đạo cơ bình thường hiếm gặp cũng dễ thấy ở đây.
Đi đến trước một gian hàng thì có một lão ẩu đi sượt qua người Mạc Cầu.
“Đát…”
Mạc Cầu dừng chân, quay đầu nhìn lại, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc. Chẳng biết vì sao hắn cảm giác khí tức trên người lão ẩu kia có phần quen thuộc, rõ là hắn đã gặp ở đâu rồi nhưng lục lại một lượt những tu sĩ Đạo cơ đã từng gặp thì Mạc Cầu không thấy có ai giống với người vừa rồi.
Mạc Cầu lắc đầu, thôi nghĩ về vấn đề này, hắn bước về ngôi tửu lưu cách đó không xa.
Cuối con đường, lão ẩu đi qua Mạc Cầu lúc trước nhếch miệng, kèm theo đó là một tiếng hừ nhẹ.
Trên tửu lâu, phòng ốc rộng rãi, linh quang sáng chói. Các tu sĩ Đạo cơ đến từ nhị phong, ngũ cung của Thái Ất Tông nâng chén mời nhau và trò chuyện vui vẻ. Bọn họ tốp năm, tốp ba ăn uống tiệc rượu.
“Mạc sư đệ.” Thấy mạc Cầu vừa lên lầu, hai mắt Liễu Vô Thương sáng lên, hắn vừa bưng chén rượu vội vã chào hỏi. “Lại đây, để ta giới thiệu mấy vị bằng hữu cho ngươi.”
“Liễu sư huynh.” Mạc Cầu bước lại gần, ôm quyền chắp tay. “Mạc Cầu xin chào các vị đạo hữu.”
“Không cần khách khí.”
“Thuần Dương Cung Dư Duệ có lễ.”
“Ất Mộc Cung Hàn Tiến gặp qua đạo huynh.”
“Thái Hoà Cung La Khỉ xin chào Mạc đạo hữu.”
Mấy người theo nhau chào hỏi, ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, nghi hoặc nhưng không ai tỏ ra khó chịu, chống đối. So với Thương Vũ Phái thì không khí đệ tử trong tông ở Thái Ất Tông tốt hơn khá nhiều.
“Chư vị.” Liễu Vô Thương đứng bên cạnh Mạc Cầu cười nói. “Mạc sư đệ trước đây tuy là tán tu nhưng thông thạo thuật luyện đan, rất được Tạ sư huynh coi trọng. Sau này các ngươi nếu cần luyện đan thì cứ tới tìm hắn.”
Nghe vậy mấy người kia đều sáng mắt lên.
Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, đại sư trận pháp đều là những người được bọn họ tôn kính. Nhưng tôn kính là tôn kính, những người này phần lớn tu vi đều không cao, thực lực ở mức bình thường mà thôi.
“Sư huynh nói đùa rồi.” Mạc Cầu cười nhạt, lắc đầu. “Chỉ là hiểu sơ một chút mà thôi. Chư vị có cần Mạc mỗ tất nhiên không dám chối từ. Chỉ là linh dược khó tìm cho nên phải cẩn thận là hơn.”
“A.” Liễu Vô Thương khoát tay. “Mạc sư đệ quá khiêm tốn, ngươi luyện chế Quy Nguyên Đan được mọi người tại Thuần Dương Cung rất khen ngợi, ngay cả Ngôn lão cũng khen không ngớt. Nếu có thể thì nên luyện ra mấy loại đan dược mà tu sĩ Đạo cơ cũng cần dùng thì tốt.”
Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Nếu có thể như vậy thì danh tiếng chắc chắn đã truyền ra khắp toàn bộ Thái Ất Tông đó.”
“Luyện đan không phải việc dễ làm, trước mắt Mạc mỗ cũng là có tâm vô lực.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu. “Như bây giờ đã là rất tốt rồi.”
Vì Thuần Dương Cung luyện chế Quy Nguyên Đan đã lấy đi rất nhiều thời gian lãng phí của hắn rồi. Nếu hiển lộ tài hoa cao hơn nữa, sợ là hắn chẳng còn mấy thời gian để tu hành. Giống như vị Ngôn lão kia, mặc dù rất được mọi người tôn kính nhưng tu vi không cao. Luyện đan chỉ là hành động đặt nền móng, Mạc Cầu không có ý định ỷ lại vào nó mà làm đoạn mất con đường đi của mình.
Như tình hình hiện tại, nếu mấy người kia quả có nhu cầu luyện đan thì hắn cũng không chối từ. Nhưng có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. Cứ như vậy mãi ai ai cũng biết, danh vọng lớn hơn nhưng sau này hắn phải tu hành thế nào đây?
“Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói.”
Mạc Cầu tìm một chỗ ngồi xuống, hoà cùng đám người kia. Lần yến hội này là do đại sư tỷ Bạch tiên tử của Ất Mộc Cung tổ chức. Bạch tiên tử có một sư muội thương yêu nhất, tuổi vừa ba mươi sáu, hai năm trước thành công tiến giai Đạo cơ. Thiên phú của người này tất nhiên kinh người. Hiện giờ căn cơ vững chắc, sau khi xuất quan mới tổ chức yến hội này cũng để ra mắt các đồng đạo trong nội tông, kết một thiện duyên.
“Liễu sư huynh.” Mạc Cầu hạ giọng hỏi. “Tạ sư huynh gần đây không ở tông môn sao?”
“Ừm.” Liễu Vô Thương gật đầu. “ Mấy năm rồi Huyết Sát Tông liên tục diệt quốc, tu sĩ Tiên đảo tuy nhiều nhưng nhân tâm không quy về một mối, chống cự tản mát, liên tục bại lui. Thái Ất Tông chúng ta mặc dù không thu đồ tại Tiên đảo nhưng cũng có chút quan hệ, lần này qua đó giúp đỡ.”
“A…”
“Đại sư huynh chủ yếu phụ trách dò xét xem vì sao Huyết Sát Tông lại làn vậy chứ không chính diện giao thủ với đối phương, cho nên sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Ra vậy.” Mạc Cầu hiểu ra. “Không biết việc dò xét có tin tức gì không?”
“Chuyện này…”, Liễu Vô Thương đảo mắt một vòng, ngẫm nghĩ rồi đoán chừng việc này không cần giấu giếm nên mới nói. “Theo ta được biết, có vẻ như Huyết Sát Tông thí luyện Động Thiên xảy ra vấn đề, không thể không động thủ với chư quốc Tiên đảo.”
“Thí luyện Động thiên?” Mạc Cầu nhíu mày, lần đầu tiên hắn nghe nói đến việc này.
“Sư đệ không biết đó thôi.” Liễu Vô Thương hạ giọng. “Huyết Sát Tông, Thiên Thi Tông, Hợp Hoan Tông… các tông môn tà đạo này nếu muốn tu luyện thành công đều phải lấy nhân tạo tế, luyện pháp khí cũng cần hàng ngàn vạn tính mạng. Nếu bọn họ có thể tuỳ ý hành động thì thiên hạ còn người sống hay sao?”
Hắn lắc đầu rồi tiếp tục nói. “Tông môn bực này sở dĩ có thể duy trì ngoài chuyện có cao nhân toạ trấn ra thì nguyên nhân khác là bởi bọn họ liên tục có đệ tử hậu bối bổ sung vào. Mà nguồn bổ sung này bắt nguồn từ Thí luyện Động thiên. Hiện giờ Thí luyện Động thiên của Huyết Sát Tông gặp vấn đề, đệ tử huyết thực không đủ nên mới phải hướng sự chú ý ra người phàm bên ngoài.”
Mạc Cầu hơi dựng thắng người, ý niệm nhanh chóng chuyển động rồi thăm dò. “ý của sư huynh là Huyết Sát Tông có một cái bí cảnh có thể cung cấp đệ tử cho bọn họ, giống với việc dùng số lượng lớn người sống để tế luyện pháp khí gia tăng tu vi?”
“Ý tứ không sai biệt lắm.” Liễu Vô Thương gật đầu. “Bất quá Động thiên giống như một phương thế giới, Thiên đạo tương đối hoàn chỉnh, lớn hơn so với bí cảnh.”
“Ừm…”
“Thái Ất Tông chúng ta sở dĩ không thông qua Tiên đảo chiêu thu đệ tử cũng bởi vì có một Động thiên như vậy. La sư muội đến từ trong đó.”
Mạc Cầu giật mình, nhìn về phía La Khỉ, thấy đối phương cũng cười nhạt gật đầu với hắn.
“Sư đệ, việc này đúng ra hiện giờ ngươi không nên biết, còn quá sớm, nhưng sau này rồi cũng sẽ biết thôi.” Liễu Vô Thương bưng chén rượu lên cười nói. “Cạn chén đã nào.”
Mạc Cầu nâng chén trong vô thức, hắn uống một hơi cạn sạch, sau nét kinh ngạc vừa rồi thì nét mặt không khỏi có chút lo lắng. Hiện giờ chiến cuộc chưa lan tới Đại Tấn nhưng cũng không còn cách bao xa nữa, vạn nhất sau này Đại Tấn cũng bị cuốn vào trong đó thì… Mấy người như Đổng Tịch Chu không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
“Sư đệ lo lắng cho cố nhân sao?” Liễu Vô Thương nhìn biểu hiện khác lạ của hắn thì mở miệng an ủi. “Đừng lo. Lần này Tiên đảo có vẻ rất quyết tâm ép Huyết Sát Tông phải lui trở về, ngay cả phàm nhân… Lần này Huyết Sát Tông làm việc rất có phân rõ, không lạm sát kẻ vô tội. Có thể họ cũng cố kỵ bị phản kháng, tát cao bắt hết cá với bọn họ không hẳn đã tốt.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, trong lòng cảm thấy thư thái hơn một chút.
Kỳ thực nhiều năm qua đi, cố nhân của hắn như Đổng Tịch Chu, Liễu Cẩn Tịch dẫu có dựa vào linh dược hắn lưu lại thì chưa chắc đã còn tại thế. Về phần hậu nhân của bọn họ, có mấy người có danh nghĩa đồ đệ của hắn nhưng Mạc Cầu cũng không quản nhiều.
“Đúng rồi.” Liễu Vô Thương đột nhiên cười nói. “Sư đệ bỗng nhiên hỏi thăm về đại sư huynh chắc là muốn biết manh mối về công pháp kia phải không?”
“A…”, Mạc Cầu giật mình, thoát ra khỏi suy tưởng rồi gật đầu đáp. “Không sai.”
Ngày đó hắn đáp ứng Thuần Dương Cung tu tập Linh Cữu Bát Cảnh Công xong thì lấy công pháp từ Tạ Lưu Vân, cũng hỏi đối phương một pháp môn phù hợp với yêu cầu. Kết quả là mấy năm thời gian trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì. Vì hiện giờ Mạc Cầu đang đánh căn cơ nên cũng không vội lắm.
Liễu Vô Thương mở miệng. “Công pháp kia thật ra ta có biết một chút.”
Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Xin sư huynh chỉ điểm cho.”
“Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân chính là pháp thể đỉnh tiêm, ngay ở Thái Ất Tông chúng ta cũng thuộc về những công pháp hàng đầu.” Liễu Vô Thương truyền âm cho hắn. “Nhưng pháp thể khó tu khó luyện, có rất ít người sở học có thành, môn pháp thể này đã khó càng thêm khó cho nên ít có truyền thừa. Hiện giờ người mang viên mãn truyền thừa công pháp này là Túc tiền bối, tu sĩ Kim Đan của Bắc Đấu Cung, ngay cả đệ tử của hắn cũng không được truyền. Đại sư huynh có từng hỏi qua tiền bối, tiền bối chỉ nói sẽ cân nhắc. Nhưng xét đến thân phận của sư đệ ngươi thì… chắc là sẽ khó.”
Mạc Cầu hiểu. Thiên hạ quả nhiên không có yến hội ăn không. Mình không đủ phân lượng thì có rất nhiều thứ muốn cũng không có được.
Hai người vừa nói chuyện thì có một nữ tử trẻ tuổi chậm rãi tới gần, khuất thân thi lễ. “Mấy vị sư huynh sư tỷ, Tang Thanh Hàn có lễ.”
“Tang sư muội khách khí rồi.”
Người tới là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Đạo cơ mới tấn của Ất Mộc Cung, đệ tử Kim Đan tông sư Tang tiên tử.
“Mạc sư huynh.” Tang Thanh Hàn chớp đôi mắt đẹp nhìn Mạc Cầu. “Tiểu muội rất yêu thích việc luyện đan, sau này có rảnh mong rằng sẽ được sư huynh vui lòng chỉ giáo.”
“Không dám.” Mạc Cầu cười nhạt. “Sư muội có gì cần hỏi, Mạc mỗ biết gì sẽ nói nấy.”
“Tốt quá.” Hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên, vẻ hưng phấn của nữ nhi không giấu giếm. “Có thời gian ta sẽ đi tìm ngươi.”
“A…”, Mạc Cầu mỉm cười. “Tất nhiên là có thể.”
Màn giới thiệu xong xuôi thì sắc trời đã tối thẫm. Các loại lưu quang từ phường thị hiện lên xuyên thủng chân trời, biến mất giữa hư không mênh mông. Thỉnh thoảng lại có lưu quang rơi xuống, thất thải hiện ra, quang cảnh hoàn toàn khác biệt so với cảnh sắc ở phàm tục.
Mạc Cầu xuống tửu lâu nhưng chưa rời đi mà đi theo một người bước vào một cửa hàng gần đó. Lúc vào trong có một người đã chờ từ sớm.
“Hàn sư huynh.” Mạc Cầu ôm quyền, chắp tay hướng về đối phương.
“Ừm.” Hàn sư huynh giữ vẻ mặt uy nghiêm gật đầu, tiện tay đưa ra một cuốn thư tịch. “Tin tức của sư đệ thật linh thông, ta vừa mới truyền đi thì ngươi đã tìm tới cửa.”
“Sư huynh quá khen.” Mạc Cầu mở miệng. “Nhắc tới cũng là đúng dịp, trước đó không lâu Mạc mỗ mới đáp ứng làm cung phụng cho Diệp gia, Diệp gia lại cùng sư huynh có liên hệ, lúc này mới kịp thời biết được sư huynh có tin tức về pháp khí cực phẩm.”
“Ừm.” Hàn sư huynh gật đầu, hắn cũng không nói nhiều, tay áo vung lên, trên bàn trước người hiện ra một vật.
Một cái hộp kiếm.
“Kiếm này tên Huyền Âm Trảm Hồn, chính là di lưu của một lão hữu, dùng thiên địa dị bảo Huyền Xá Bảo Châu, Thái Ất tinh kim và mười ba chủng linh vật duyên luyện mà thành. Sắc bén vô song, có cả uy năng trảm hồn đoạt phách. Có điều sư đệ cần cẩn thận, trong kiếm có ẩn tàng Huyền Âm lệ khí, nếu tâm trí không kiên định sẽ có thể bị dẫn vào ma đạo.”
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Mạc Cầu gật đầu, vung tay áo mở nắp hộp kiếm, hai mắt hắn liền co rút lại.
Bên trong hộp kiếm tựa như cất chứa âm khí du tẩu không ngừng, từng tia từng sợi kiếm khí bị cái hộp giam cầm lại. Một khi thả ra, sợ là cả ngàn vạn kiếm khí bùng nổ sẽ phá tung cửa hàng này mất.
Mạc Cầu thử thăm dò thâu nhập pháp lực rồi mỉm cười nói. “Đúng là phù hợp với yêu cầu của Mạc mỗ, sư huynh hãy đưa ra giá tiền đi.”
“Giá tiền thương lượng là được.” Hàn sư huynh khẽ vuốt sợi râu. “Sư đệ hẳn cũng biết Hàn mỗ xuất thân tử Thái Hoà Cung?”
“Đương nhiên.” Mạc Cầu gật đầu.
Hàn sư huynh nói tiếp. “Hàn mỗ có một chuyện được tiền bối nhờ vả, nếu đạo hữu đồng ý đáp ứng có thể giảm được 50% giá trị kiếm này.”
“A.” Mạc Cầu nhíu mày. “Xin mời sư huynh nói.”
“Vương Hổ kia…”, Hàn sư huynh ngừng một lúc rồi mới nói. “Tông môn đã có quyết định không để cho hắn bái nhập vào Thái Ất Tông, nhưng đưa ra ngoài cũng không thích hợp. Nếu để hắn rơi vào tay người khác sợ sau này sẽ lợi dung hắn để ảnh hưởng đến đạo đồ của sư muội Tiểu Thiền. Cho nên… làm phiền sư đệ giữ hắn ở bên cạnh, làm nô bộc giúp việc cũng được, miễn là hắn còn sống, cũng coi như giữ lại công đạo cho sư muội ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận