Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 203: Ngũ sơn

Phương gia nổi danh về kiếm thuật, bản thân Phương Kỳ đang mang theo Phi Phượng Kiếm. Kiếm xuất khỏi vỏ như phượng bay lên không, tư thế ưu mỹ lại không thiếu lực sát thương kinh người. Kiếm ảnh bay múa giữa trời, chỉ một thoáng đã bao quanh khoảng cách mấy trượng, tiêu diệt hết vật cản phía trước.
“Soạt...”
Gần trăm con nhện lớn màu đen từ trên không rơi xuống như mưa, thân thể bọn chúng đều bị chém thành hai nửa. Chất lỏng màu xanh sền sệt vung vãi ra đầy đất kéo theo những mảnh khói trắng.
Độc Hoa phu nhân bước lên một bước, không để ý đến chỗ dịch nhờn trên mặt đất mà lấy tay nắm lấy một cái thi thể.
“Bát Kiềm Mặc Chu, một loại nhện không nhả tơ kết lưới nhưng lại mang theo kịch độc, thích kết thành quần thể. Mọi người đừng nhìn nó không có gì đặc biệt, thực tế vỏ ngoài của nó rất cứng rắn, có thể so với giáp cứng không dễ phá hủy. Khi bị nó cắn thì không dễ mà giữ được mạng đâu.”
Nói xong nàng nhìn Phương Kỳ.
“Kiếm pháp của Phương muội quả nhiên sắc bén, kiếm xuất không để lại giấu vết gì, thật đúng là danh xứng với thực.”
“Quá khen.” Phương Kỳ thu kiếm, nhíu mày tránh đám thi thể nhện trên đất, ánh mắt nhìn Độc Hoa phu nhân đầy cảnh giác. “Phu nhân mới thật khiến cho người ta phải bội phục, đã biết rõ là chúng mang kịch độc trong người lại dám tay không đụng vào bọn chúng.”
Bọn nhện này đã mang kịch độc, huyết dịch của chúng chắc chắn không phải là ngoại lệ. Ngay cả đá núi phía dưới thi thể của bọn chúng cũng bị ăn mòn hóa thành xốp, mà ngón tay Độc Hoa phu nhân lại mềm mại vô cùng, bị nó dính đầy mà không tổn hại chút nào. Thật không hổ với danh xưng độc hoa.
Độc công của nàng có lẽ đã xâm nhập vào đến da thịt.
“Đi thôi.” Ôn Nhụ quét mắt nhìn bốn phía. “Động tĩnh ở đây chắc sẽ dẫn tới những vật khác nữa. Chúng ta nên mau rời đi để tranh phiền phức.”
“Đúng.” Nhạc Định Sơn vội đáp. Cả đoàn người đi tiếp được một đoạn thì phía trước đột nhiên có mạng nhện đan xen chắn ngang mất lối. Lần này, ngay cả Phương Kỳ cũng nhíu mày. Kiếm pháp của nàng tuy sắc bén, lực sát thương kinh người nhưng đối mặt với thứ này lại thúc thủ vô sách. Loại tơ nhện này dính với nhau vô cùng dẻo dai, không thể dùng lực để phá.
“Để ta.” Ôn Nhụ tiến lên trước, hắn rút bảo kiếm thử thăm dò phía trước. Thanh bảo kiếm trong tay hắn không bình thường, thân kiếm mỏng như cánh ve, bên trên lại có mấy lỗ thủng lớn nhỏ khác nhau. Nhìn qua sẽ thấy thanh kiếm của hắn không khác gì mấy thứ đồ chơi chứ không phải là binh khí.
“Ngọc Âm Kiếm.” Đôi mắt đẹp của Độc Hoa phu nhân chớp chớp. “Thanh kiếm này đến từ một vị cao thủ Tiên thiên trong Huyền Âm Bí Các thì phải. Ta có nghe Bạch Y Thần Nhĩ Ôn công tử có thanh kiếm tuyệt diệu vô song, hôm nay mới được trông thấy.”
“Phu nhân thật là người hiểu biết. Không sai, thanh kiếm này chính là Ngọc Âm Kiếm, trước đây không lâu mới lọt vào trong tay Ôn mỗ.” Ôn Nhụ cười nhạt, đồng thời lòng bàn tay run lên, một tiếng kiếm ngân khe khẽ vang lên từ thanh Ngọc Âm Kiếm. Dưới hắc bào, hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn thông hiểu nhạc lý, lại học được Ngự Thú Chân Quyết nên có phản ứng nhanh nhạy với thứ này. Trong tai hắn, một cỗ sóng âm hiện ra không một tiếng động. Âm thanh yếu ớt nhưng lại sắc nhọn dị thường, tốc độ chấn động lại nhanh vô cùng.
“Ông...”
Dùng mắt thường cũng có thể thấy một tầng gợn sóng hiện lên từ trên thân kiếm rồi hướng ra bốn phía. Những nơi nó đi qua, mạng nhện băng liệt hóa thành phấn bụi rào rào rơi xuống.
Ôn Nhụ bấm tay gảy nhẹ. Kiếm ngân nổ lớn, từng lớp sóng âm hướng về phía trước cuồn cuộn giống như một cái đầu rồng xông đến đám mạng nhện.
“Oanh!”
Không khí rung chuyển, trong vòng mười thước ở phía trước, từng mảng lớn mạng nhện bị bóc ra kéo theo cả sâu bọ từ trên cao rơi xuống.
Chỉ một chiêu thôi đã mở ra một cái thông đạo dài.
“Ba ba...”
Độc Hoa phu nhân nhẹ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng, đôi mắt đẹp chưa đầy mị ý. “Huyền Âm Thập Thất Kiếm, từng chiêu đều huyền diệu. Tạo nghệ kiếm pháp của Ôn công tử xứng đáng đứng trong tốp ba người dẫn đầu của Tiềm Long Sồ Phượng Bảng.”
“Phu nhân quá khen rồi.” Ôn Nhụ ôm quyền chắp tay. “Chúng ta đi thôi.”
Sau việc vừa rồi, Độc Hoa phu nhân chủ động tiến lên đi ở đằng trước. Dáng người nàng thướt tha, hai chân thon dài, eo thon lả lướt. Nàng đi lại nhẹ nhàng, từ trên người lại phát ra mùi thơm quyến rũ khiến mọi người có mặt không khỏi động lòng, đôi song sinh đi cùng cũng không phải ngoại lệ.
Những nơi Độc Hoa phu nhân đi qua, trong vòng ba thước tất cả hoa cỏ đều khô héo, các loại trùng thú thi nhau chạy loạn, đa phần không kịp chạy thì đều mất mạng.
Nơi nàng đi qua giống như có một lưỡi đao vô hình đoạt lấy tính mạng của tất cả bọn chúng.
Độc!
Thứ độc vô thanh vô tức đoạt đi sinh mệnh của vạn vật thật khiến cho người ta nhìn thấy mà rung động. Mấy người Nhạc gia nhìn thấy thế sắc mặt liền trắng bệch, ánh mắt lo lắng hoảng sợ.
Danh xưng Độc Hoa không phải hư danh!
“Đát...”
Sau một thời gian, Độc Hoa phu nhân giậm chân xuống mặt đất. Phía trước nàng là một khu rừng tối đen, nàng lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Nàng tuy giỏi dùng độc, nhưng phía trước không biết tiềm ẩn những gì nên không dám xem thường. Suy nghĩ vừa động, nàng hơi nhếch chân mày quay đầu lại.
“Vị cao nhân che mặt kia, chúng ta đều đã ra tay, lúc này ngươi cũng nên xuất thủ rồi chứ?”
Mọi người nghe nàng nói như vậy thì đều quay sang nhìn Mạc Cầu. Dọc theo đường đi, những người có mặt đều đã hiển lộ một phần thực lực, chỉ có Mạc Cầu và hành thi là chưa kêu lên một tiếng, cũng chưa hề góp sức. Ngay cả chướng khí ở nơi này cũng bị người của Nhạc gia có chuẩn bị trước giải quyết.
“Các vị.” Nhạc Định Sơn vội mở miệng. “Vị bằng hữu này không giỏi ứng đối với loại tình huống này, nhưng hắn có y thuật cao minh, khi xảy ra chuyện có thể giúp chúng ta một tay.”
“Thật sao?” Phương Kỳ đột nhiên mở lời. “Từ đầu đến giờ chúng ta chưa từng thấy các hạ thi triển y thuật. Hay là các hạ hỗ trợ xua đuổi độc trùng cũng được vậy.”
Tất nhiên, với việc im lặng và không làm gì của Mạc Cầu, nàng cũng không tán đồng.
“Việc này...”, Nhạc Định Sơn biến sắc.
“Không sao.” Mạc Cầu đáp. “Tiếp theo sẽ tới phiên ta, nhưng các ngươi chẳng lẽ không thấy có điều kỳ quái hay sao?”
“Kỳ quái chỗ nào?” Phương Kỳ nghi hoặc.
“Quá nhiều độc vật.”
Mạc Cầu quay đầu nhìn về phía lối vào. “Dù Vạn Chu Sơn có nhiều nhện độc đi chăng nữa thì cũng khó mà khoa trương như thế. Dọc đường chúng ta đi tới đây, chỗ nào cũng có. Như thế chẳng phải là quá nhiều hay sao.”
“Hì hì...” Độc Hoa phu nhân cười khẽ. “Ngươi sợ rồi sao? Không vấn đề gì, nếu như ngươi không có năng lực này thì cứ thành thật chờ đợi là được.”
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ lắc đầu. Hắn vung tay, chỉ về phía trước.
“Đi.”
Dứt lời, phía sau lưng hắn, hành thi nhảy lên ba trượng kéo theo kình phong xông vào khu vực hắc ám phía trước. Gió táp khiến cây cối rung động, sau đó từng âm thanh lốp bốp vang lên khiến mọi người có mặt trợn mắt há mồm.
Người kia chẳng hề có chút đề phòng hay biện pháp bảo hộ nào, hắn cứ đơn giản xông lên như thế thôi ư? Phải biết là Độc Hoa phu nhân toàn thân là độc, công lực tinh xảo cũng không dám lớn lối như thế!
“Đi thôi.” Mạc Cầu không để ý đến ánh mắt của mọi người. Hắn hô lên một tiếng rồi tiến lên phía trước. Nhạc Định Sơn vội vã bước theo sau. Đi vào trong khu rừng rậm, sắc mặt của mọi người càng thêm cổ quái.
Trước mắt là một con đường thẳng tắp, dây leo đứt gẫy, cành lá bay tứ tung, thậm chí có cả đại thụ cũng đổ sang một bên. Nơi này giống như vừa bị một đầu mãnh thú quấy phá, dùng chính thân thể mình tạo thành một cái thông đạo.
Quét mắt nhìn đám thi thể nhện độc rơi trên mặt đất, Độc Hoa phu nhân không khỏi biến sắc.
Thốn Chu, Hoàng Độc Chu, Ngũ Độc Chu, Mai Hoa Trọng Chu... những loài nhện này đều mang theo kịch độc, giỏi về ẩn nấp, có loại thì mang theo giáp ngoài vô cùng cứng rắn. Thế mà từng loại từng loại theo nhau mất mạng nơi này. Ngay cả nàng nếu tiến vào nơi đây, không cẩn thận một chút là cũng chưa chắc đã toàn thây mà trở ra ngoài được.
Dưới sự tấn công của bọn chúng, người vừa xông vào không chết cũng chẳng hề hấn gì, chính bọn chúng mới bị mất mạng. Thế mà người ấy còn nghe lời người khoác hắc bào kia. Rốt cuộc hai người này là ai?
“Hô!” Hành thi xông qua mảnh rừng tiến vào một bãi đất trống, thân thể dừng lại đứng yên như một người đã chết. Thực ra hắn chính là một người đã chết rồi, nhưng đám người kia lại không hề hay biết việc này.
Mạc Cầu đáp xuống gần đó, không chào hỏi hành thi mà tiếp tục bước đi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Có chuyện gì sao?” Nhạc Định Sơn đi lại gần hỏi.
“Suỵt.” Mạc Cầu ra hiệu. “Đừng lên tiếng.”
Cả đoàn người vừa ra khỏi cánh rừng cũng đứng sững lại.
Một khắc sau.
“Li!”
Tiếng tiễn ưng vang lên từ trên cao làm Mạc Cầu biến sắc. “Nơi này có người!”
“Ai?”
“Các ngươi là ai?” Tiếng rống vang lên như sấm từ phía trước truyền tới khiến rừng rậm lắc lư.
“Oanh!”
Cây rừng đổ rạp, một người cầm cự phủ đáp xuống. hắn quét mắt nhìn mọi người, miệng phát ra một tràng ám ngữ rồi gắt gao hỏi. “Các ngươi là ai?”
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt.
“Ngũ sơn, Ngũ Sơn Phái...” Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ phản ứng nhanh nhất, sắc mặt đại biến. “Ngươi là người của nghịch minh?”
“Ừm?” Đại hán kia sững người, sau một khắc thì toàn thân tỏa ra sát cơ. “Xem ra không phải là các ngươi. Đã tới nơi này thì cũng đừng nghĩ sẽ trở ra được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận