Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 480: Diệt địch

Ôn Thiến phản ứng không chậm. Dưới góc nhìn của nàng, dù cùng liên thủ với Mạc Cầu, kể cả Xá Cầu thật sự đầu nhập vào Thiên Tà Minh nàng cũng không sợ. Dựa vào kiếm thuật kinh người cùng đám cổ trùng của Mạc Cầu, hai người kết hợp chống lại đối phương không phải việc khó. Nhưng giờ xuất hiện thêm một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ nữa thì bọn họ chắc chắn sẽ thua chứ không còn nghi ngờ gì.
Đã như thế, trốn là thượng sách.
Sở dĩ nàng không kéo Mạc Cầu cùng trốn là cũng muốn mượn đối phương kéo dài chút thời gian cho mình. Còn cái việc báo đáp mà nàng nhắc tới lúc trước thì… nếu nàng có thể sống sót, có lẽ sẽ quay lại nhặt nhạnh chút tro cốt Mạc Cầu nếu còn.
“Muốn chạy ư?”
Người áo đen ở xa hừ nhẹ, thân thể đột nhiên biến hoá thành một đám mây đen gia tốc đuổi tới. Đám mây không để ý tới Mạc Cầu mà lao thẳng về phía Ôn Thiến. Cùng lúc ấy có một bàn tay đen như mực hướng ra phía trước, cách không đập tới.
Xem tình hình này mặc dù Ôn Thiến phản ứng không chậm nhưng cũng khó mà thoát được một kiếp.
“A…”, Xá Cầu nhìn cảnh đó thì không nhịn được thốt lên một tiếng cười lạnh. “Tự cho là thông minh.”
Nói xong hắn quay lại nhìn Mạc Cầu. “Mạc sư đệ, cảm giác bị người khác bội thế nào, không dễ chịu chứ hả?”
Mạc Cầu giữ nét mặt lạnh lùng, hắn im lặng, chỉ động niệm trong lòng, trên vạn Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ bên người vỗ cánh bay nhanh.
“Ông…”
Đám cổ trùng như một mảnh mây hồng lao về phía Xá Cầu.
“Cổ trùng?”
Xá Cầu nheo mắt, kiếm quang trên người sáng lên bay ngược về sau, đồng thời hắn bấm tay tế ra phi kiếm.
Kiếm xuất, kiếm khí như nước thuỷ triều bao phủ một phương.
Vô Lượng Kiếm Quyết!
Hai người đã từng giao thủ, Vô Lượng Kiếm Quyết của Xá Cầu đã đạt tới cảnh giới tình kiếm giao hoà, bản thể phi kiếm ẩn vào kiếm khí đầy trời, chỉ lấy kiếm khí giết người bản thể sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Mặc dù đối mặt với bề ngoài cứng rắn của đám Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ, lực sát thương của kiếm khí không tính là lớn nhưng hắn cũng không vội.
Hiện giờ người gấp rút phải là Mạc Cầu. Quả nhiên lúc này Mạc Cầu nhướng mày, thân thể hoá thành một hư ảnh bổ nhào mà tới.
“Hắc hắc…”
Xá Cầu cười lạnh rồi một lần nữa bay ngược về phía sau. Hắn là Đạo cơ trung kỳ, pháp lực thâm hậu, thần hồn cường đại, phạm vi công kích lên đến vài dặm. Tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ bình thường bị giới hạn bởi thần hồn cho nên phạm vi công kích thường chỉ ở trong vòng trăm trượng mà thôi. Dẫu có công kích ra xa hơn thì uy lực cũng sẽ giảm mạnh. Chỉ cần hắn giữ khoảng cách, tất làm được chuyện mình đánh được đối phương mà đối phương lại không chạm được vào mình.
“Xá sư huynh.” Quả nhiên, Mạc Cầu dừng lại, ánh mắt cũng trở nên âm trầm. “Thế nào, ngươi thân là Đạo cơ trung kỳ, nhập đạo đã hơn trăm năm mà không dám trực diện đối đầu với Mạc mỗ hay sao?”
“Không phải không dám mà là không cần thiết.” Xá Cầu lắc đầu. “Kiếm pháp của Mạc sư đệ làm Xá mỗ khâm phục, điểm đó không có gì phải bàn cãi.”
“Sư huynh đúng là biết mình biết người.” Mạc Cầu cười lạnh, bỗng nhiên chỉ tay ra, phi kiếm lao thẳng đến đối phương. Kiếm xuất như có quỷ khóc thần hào, âm vang chấn động bốn phương như có vô số lệ quỷ quấn quanh thân kiếm, hướng về Vô Lượng Kiếm mà tới.
“Đinh…”
Song kiếm va chạm, phi kiếm của Mạc Cầu bay ngược về sau, kiếm khí cũng khó thành hình.
“Ông…”
Một đám Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ cùng nhau vô cánh thừa cơ bổ nhào vào phi kiếm của Xá Cầu.
“Răng rắc… rắc…”
“Phốc!”
Quần thể kiến điên cuồng cắn xé, nọc độc bắn ra tung toé. Phi kiếm của Xá Cầu có phẩm giai không thấp, lại được tông sư Kim Đan trui rèn nhưng lúc này linh quang cũng đã ảm đạm, linh tính bị giảm xuống.
“Ngươi dám!”
Xá Cầu ngửa mặt quát lên giận dữ, hắn vội vàng ngự kiếm quay về nhưng bị Huyền Âm Trảm Hồn kiếm quấn chặt lấy. Một bên cổ trùng thừa cơ mà đến, hoặc phun nọc độc ăn mòn hoặc cắn xé phi kiếm.
“Ngươi…”, Xá Cầu giận dữ, thân hình giật giật rồi bỗng nhiên cười lạnh. “Muốn dụ ta đến gần sao? Đừng mơ tưởng.”
Sau khi ổn định tinh thần, hắn vỗ nhẹ vào sau gáy, một viên bảo châu từ sau đầu xoay tròn bay ra. Bảo châu hiện ra ánh sáng mày xanh như có sóng nước lưu chuyển.
“Ông..”
Vầng sáng lắc lư, sóng nước tuôn trào, một cỗ uy áp kinh khủng từ trên viên bảo châu tản ra. Chắc chắn đây là một kiện pháp khí có uy lực khủng bố, hoặc là vật có tính sát thương một lần duy nhất như là Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi chẳng hạn.
Xá Cầu đứng trên không vừa thao túng phi kiếm có ý đồ quay trở lại vừa thôi động pháp lực vận chuyển bảo châu. Linh quang trên viên bảo châu ngày một sáng, thiên địa linh khí cũng theo đó mà phát sinh biến hoá. Đám cổ trùng cũng xôn xao dị động, nếu không có Mạc Cầu áp chế sợ là đã tán loạn rồi.
Cho đến thời điểm ánh sáng đạt tới cực hạn.
“Đi chết…”
Một vòng kim sắc đao quang cắt ngang tiếng thét của hắn.
Hai mắt Xá Cầu co rút lại, thân hình nhanh chóng thối lui về sau, trên thân hiện ra linh quang hộ thể trùng điệp. Lúc thôi động pháp khí cường hãn công kích, thời khắc cuối cùng bộc phát thường cũng thường là thời điểm người điều khiển bị suy yếu, bởi vì khi đó cần toàn lực dẫn động pháp lực không thể chú ý đến gì khác.
Điểm này Mạc Cầu biết rõ, nhưng đối phương vốn cho rằng khoảng cách hai người đủ xa, trên thân thể lại có rất nhiều tầng phòng hộ nên không hề e ngại.
Quả nhiên, thế công Mạc Cầu đánh tới, Kiếm Khí Lôi Âm nằm ngoài dự liệu bay thẳng tới trước mặt Xá Cầu. Mạc Cầu quả thực đã giấu giếm phạm vi có thể công kích của mình.
“Hừ.” Xá Cầu hừ lên một tiếng. “Coi như ngươi còn giấu giếm đi thì chỉ dựa vào thủ đoạn này cũng đừng hòng phá vỡ hộ thể của ta….”
“Bạch!”
Đao quang trước mặt Xá Cầu đột ngột rung lên rồi chia ra làm ba đường nhẹ nhàng điểm lên linh quang trước người hắn. Một vòng hư ảnh màu vàng nhạt loé lên rồi biến mất. Thân thể Xá Cầu run rẩy, từ mi tâm xuất hiện một cái lỗ máu từ lúc nào. Thân thể Xá Cầu từ từ lao xuống mặt đất.
Kiếm Quang Phân Hoá?
“Phù phù…”
Thi thể đối phương rơi xuống đất rồi, Mạc Cầu vẫy tay hút túi trữ vật cùng quần thể cổ trùng đang bao vây phi kiếm lại. Thần hồn Mạc Cầu cường đại, ngự sử phi kiếm có thể giết địch trong phạm vi rất lớn, thậm chí vượt qua cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Nếu không do pháp lực trong cơ thể đang suy yếu, thậm chí hắn không cần phiền phức như vậy vẫn có thể giết chết đối phương.
“Ba ba…”
Lúc này một tràng vỗ tay từ xa vang lên, sau đó là tiếng người truyền tới.
“Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá, chỉ là tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ mà lại có thủ đoạn như thế? Thật là khiến người ta nhìn thấy phải e thẹn.”
Mạc Cầu quay người nhìn về phía đối phương. Vẫn là người áo đen lúc trước bây giờ đã dừng độn quang lại, hắc bào sau lưng tung bay thả ra một mảnh mây đen không ngừng vần vũ.
Nữ tử Ôn Thiến… đã hoá thành một bộ xương khô.
“Nữ nhân?”
“Không sai.” Hắc y nhân đưa tay gỡ mạng che gò má xuống, để lộ ra một vẻ mặt cười cười và mái tóc dài. “Thế nào, các hạ xem thường nữ nhân sao?”
“Không phải.” Mạc Cầu lắc đầu, chớp mắt, tựa như đang tìm cơ hội để đào tẩu.
“Đạo hữu thực lực bất phàm, đầu tiên là có thể nhìn thấy Già Phong bào của ta, sau đó lại liên tiếp xuất ra Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá hai đạo tuyệt kỹ.” Nữ nhân mặc hắc bào cất giọng ôn hoà nhưng ẩn chứa sát ý. “Thiên phú như vậy mà chết đi thì thật đáng tiếc. Không biết…, các hạ có nguyện ý gia nhập Thiên Tà Minh chúng ta hay không? Với thực lực của các hạ, chắc chắn có thể bái một vị tiền bối là sư phụ, thành tựu sau này bất khả hạn lượng.”
Hai mắt nữ tử nhìn thẳng Mạc Cầu, vẻ mặt rất chân thành.
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu bình thản đáp. “Đáng tiếc là ta lại không có ý định đó.”
Nói xong kiếm quang khẽ quấn rồi nghiêng người bay đi.
“Thật là đáng tiếc.” Nữ nhân mặc hắc bào than nhẹ, hai con ngươi trở nên lạnh lẽo, từ trên người thả ra một làn khói đen. “Đã không chịu thì đi chết đi.”
Chưa dứt lời, một bàn tay đen thui đã cách không chụp tới.
Âm Ma Đại Cầm Nã!
Giống với công pháp Cầm Nã Thủ mà Mạc Cầu thông hiểu, hắn không khỏi nghiêm sắc mặt lại. Chỗ nữ nhân kia đứng thiên địa nguyên khí đều như bị giam cầm, khí cơ xoay vòng hướng vào lòng bàn tay kia. Ngay cả độn quang của hắn cũng bị ảnh hưởng.
“Hừ.”
Tiếng hừ vang lên lạnh lùng, Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ bên cạnh Mạc Cầu vỗ cánh ầm ầm đánh vỡ hư không.
“Rầm rầm…”
Tiếng nổ vang lên liên tiếp như tiếng sấm rền, Mạc Cầu mang theo cổ trùng bổ nhào về phương xa.
“Ngươi trốn không được đâu.”
Nữ tử mặc hắc bào lạnh lùng thốt lên, đại thủ kết ấn giữ trời, một mảnh lân hoả chụp tới đám cổ trùng, đồng thời một thanh phi kiếm đen nhánh lao đi như thiểm điện.
Phi kiếm để lại trong hư không một vòng huyễn ảnh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng hiện ra nhiều màu sắc. Thần niệm đảo qua sẽ thấy trên đó có đủ ác quỷ dữ tợn gầm gào.
“Ừm.”
Mạc Cầu khẽ kêu một tiếng, trong lòng cảm thấy không yên, hắn nhanh chóng thu hồi thần niệm không dám nhìn nữa.
Kiếm pháp của nữ tử này nhất định là pháp môn đỉnh tiêm của ma đạo, ngay cả thần niệm của hắn cũng chịu ảnh hưởng.
“A!” Phản ứng của Mạc Cầu lại khiến nữ tử kia thêm một lần kinh ngạc.
U Ma Hoặc Tâm Kiếm của nàng chính là một trong tứ đại kiếm pháp của Thiên Tà Minh, chỉ đứng sau Phá Thiên Kiếm Quyết và Đại Thiên Ma Luân Hồi Kiếm. Kiếm xuất ra có thể mê hoặc tâm thần chúng sinh, ngay cả tu sĩ Dạo cơ cũng phải chịu ảnh hưởng, thế mà đối phương lại chỉ có biểu hiện hơi khó chịu mà thôi, ngay cả độn quang cũng không bị ảnh hưởng mấy.
“Thú vị.” Nàng nheo mắt, sát cơ trên mặt càng đậm. “Không thể để ngươi sống được.”
Người này mang kiếm kỹ cao thâm, ý chí kiên định, thiên phú không tầm thường, sợ là không hề thua kém Phá Thiên Kiếm Tử. Bây giờ là địch thủ, hôm nay nếu nàng không diệt được thì một thời gian nữa đối phương chắc chắn sẽ trở thành đại địch của Thiên Tà Minh.
Ý niệm vừa ra, sát ý càng đậm.
“Lưu lại cho ta.”
Nàng quát lên một tiếng, kiếm quang đen nhánh lấp loé bay thẳng vào đám cổ trùng.
“Lốp bốp…”
Cổ trùng vừa chạm vào kiếm quang đã ngã trái ngã phải như say rượu, sau đó theo nhau rơi xuống đất. Trong nhất thời cổ trùng rớt xuống như mưa.
“Đinh…”
Tiếng va chạm vang lên, thân thể Mạc Cầu run rẩy, cơ thể hắn nhanh chóng hoá thành hư ảnh lao xuống phía dưới.
“Thủ đoạn không ít.”
Nữ tử kia hừ lạnh rồi lao tới như thiểm điện, đang muốn xuất thêm một kiếm giải quyết đối thủ thì sắc mặt nàng bỗng nhiên đình trệ.
Hắc ám!
Hắc ám vô biên vô tận.
Nàng có cảm giác đang xuyên qua một tấm bình chướng như một vòng xoáy nối tới một không gian không biết là nơi nào. Dùng thần niệm quét qua nhưng chỉ thấy mười đỉnh hắc sơn hiện ra bốn phía.
Trận pháp!
Nữ tử kia biến sắc liền muốn quay người chạy trốn nhưng…
“Muộn rồi!”
Tiếng của Mạc Cầu ung dung truyền tới, sau đó vô số làn khói đen xuyên qua thân thể nữ tử, lại có thêm một thanh phi kiếm màu ám trầm lặng yên phá toái hư không điểm lên trán nàng.
“Phốc!”
Phi kiếm đâm vào da thịt được hơn một tấc, thân thể nữ tử cứng đờ, hắc bào phía sau mở rộng, thân thể đình trệ giữa không trung, thần niệm điên cuồng giãy giụa.
“Đừng giết ta, ta có bí mật muốn nói.”
“Thật vậy sao?”
Mạc Cầu khẽ chớp mắt, thần niệm hoá thành hư ảnh Phù Đồ cầm Lục Nhâm Thần Binh trong tay tiến vào thức hải của nữ tử.
“Không cần làm phiền các hạ, ta tự mình tới xem là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận