Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 173: Hành thi

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có mấy biến cố phát sinh khiến người ta khó mà bình tĩnh lại ngay được.
Lúc trước gặp bốn người kia, Mạc Cầu muốn giải quyết không khó. Còn tán nhân Đỗ Thất lại không phải kẻ tầm thường. Mười mấy năm trước, thanh danh hắn đã vang dội một phương. Võ nghệ hắn quả thực bất phàm. Thế mà hắn còn chưa kịp động thủ đã bị người ta một chiêu giết chết, không kịp cả né tránh.
Người vừa xuất hiện tốc độ rất nhanh, khí tức bí ẩn, ra tay quyết tuyệt khiến người ta trông thấy mà run. Đổi lại là Mạc Cầu, hắn cũng chưa chắc thoát được một kiếp.
Nếu không tự mình mắt thấy tai nghe, hắn không biết thế gian còn có loại thuật pháp ẩn thân cao minh đến vậy. Đối phương xuất hiện đúng là vô thanh vô tức.
“Các hạ là ai?”
Mạc Cầu lui về sau nửa bước, nhún vai để cái hòm gỗ xuống, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đối phương. Cả người đối phương mặc áo bào màu đen, từ trên xuống dưới không hề lộ ra một chút khí tức nào. Trên người hắn toát ra một loại cảm giác quỷ dị âm lãnh khác thường.
“Hắc hắc...”, người áo đen cười gằn. “Tiểu bối, ngươi vừa mới hủy một con mắt của hắc tinh của ta, không ngờ lại bị ta tìm đến nhanh như vậy nhỉ?”
“Hắc tinh?” Mạc Cầu nhíu mày, nhưng hắn rất nhanh hiểu ra.
“Ngao!”
Sau một tiếng rít, cây rừng rung lắc, một đầu cự viên vừa gào thét vừa xông ra.
“Đông!”
Cự viên đáp xuống mặt đất khiến mặt đất rung lên, hai tay nó đấm vào núi đá, nó nhìn Mạc Cầu rồi gào thét liên tục. Một cánh tay của nó đã trụi lủi, là dấu vết bị đốt lúc trước, một con mắt cũng đã bị hủy.
Nhưng hình như, vì có chủ nhân ở đây, chưa được lệnh nên nó chưa dám động thủ.
“Tán nhân ngự thú.” Mạc Cầu lui thêm một bước về sau, ánh mắt nhìn về phía sau một người một thú trước mắt. Cũng may, con cự mãng kia còn không thấy xuất hiện. Có lẽ do tốc độ của nó không đủ.
Mạc Cầu thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu bối.” Tán nhân ngự thú giơ cánh tay lên, con dị thú bên cạnh như nhận được chỉ thị liền bước tới gần. “Sao ngươi tìm được bí địa của bản giáo?”
Dưới hắc bào, hắn để lộ ánh mắt hoài nghi.
“Không, nói đúng hơn là vì sao ngươi lại có địa đồ trên người thánh tử? Thánh tử đã bị sát hại rồi?”
Mạc Cầu liên tiếp lùi về sau mấy bước nữa, vừa lùi vừa nói.
“Nếu ta nói, tiền bối sẽ tha cho ta một con đường sống chứ?”
“Nói hay không nói, ngươi đều phải chết không thể nghi ngờ.” Tán nhân ngự thú đáp lạnh lẽo. “Nhưng nếu ngươi nói ra, ta có thể cho ngươi một cái chết thống khoái, không phải chịu đau khổ của tra tấn.”
“A...”, Mạc Cầu than nhẹ. “Xem ra tiền bối cũng giống tên Đỗ Thất kia, đều muốn lấy mạng của vãn bối. Tiếc là ta đây còn chưa muốn chết.”
“Không muốn chết?” Tán nhân ngự thú cười lạnh. “Ngươi nghĩ ngươi được lựa chọn sao?”
“Sao lại không có?” Mạc Cầu dẫm chân xuống đất, vẻ mặt như cười mà không phải cười. “Muốn lấy tính mạng của Mạc mỗ đây, các hạ còn chưa đủ bản lĩnh.”
“Khoác lác.” Tán nhân ngự thú lắc đầu, không hứng thú nói tiếp. Hắn vung tay lên, hung vượn đã gào thét xông lên.
“Ngao...”
“Ra đi.” Mạc Cầu đột nhiên rống lớn.
“Phốc!”
Trên mặt đất đột nhiên có hai bàn tay bóp chặt lấy bàn chân của con dị thú rồi kéo nó ngã nhào xuống đất.
“Bành!”
Mặt đất đột nhiên nổ tung, bùn đất và cây cỏ bay tán loạn. Một đạo hắc ảnh nhảy vọt lên không trung.
“Ô...”
Ở giữa không trung, hắc ảnh ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng kêu quỷ dị chấn động tứ phương khiến cho người ta phải run rẩy kinh sợ.
Cả tán nhân ngự thú cho đến hung vượn khổng lồ đều phát lạnh cả người.
“Thứ quái quỷ gì vậy?”
Tán nhân ngự thú trợn mắt, hắn cảm giác có điều gì đó không ổn. “Hắc tinh, bắt lấy nó.”
“Ngao!”
Hung vượn vừa chạm xuống mặt đất, nó đột nhiên lộn vòng, bàn tay to lớn chụp về phía hắc ảnh. Lực lượng to lớn khiến cho bàn tay của nó chưa chạm đến mà gió đã thét gào. Hắc ảnh nghe tiếng thét của nó thì quay đầu lại, hai cánh tay chạm mạnh vào nhau.
“Bành!”
Kình khí bạo phát, khí lãng cuồn cuộn tản ra bốn phía. Con hung thú cao hơn một trượng ngã lộn ra sau. Hắc ảnh đắc thủ không dừng lại mà lao nhanh tới, hai tay nó duỗi thẳng về phía trước, hung hăng đánh vào ngực bụng con vượn.
“Đông!”
Con vượn nặng đến mấy ngàn cân bị hắc ảnh đánh trúng, toàn thân nó bay lên, lướt ngang đám cây cối phía sau. Nó còn chưa rơi chạm đất hắc ảnh đã lại xông đến, hai tay khẽ chụp bắt lấy đùi.
“Xì...”
Mười ngón tay hắc ảnh giống như thần binh lợi khí, da con hung vượn dầy là thế mà bị nó dễ dàng cắm sâu vào. Từ miệng vết thương có khói trắng bay ra, kèm theo cả chất lỏng màu đen đang nhanh chóng lan tràn.
“Ngao!”
Hung vượn bị đau không chịu nổi, nó ngửa mặt lên trời gầm rú, ra sức giẫy giụa chống cự. Từ xa nhìn lại, khu vực này giống như đang có hai con hung thú không ngừng chém giết khiến cây rừng lắc lư, mặt đất rung động, âm thanh gào rú không ngừng vang lên.
Tình hình chiến đấu giữa hắc ảnh và con dị thú cũng nhanh chóng ngã ngũ. Con vượn to lớn, thân hình cường tráng nhưng đối diện với hắc ảnh nó lại không chiếm được chút lợi thế nào. Hai tay hắc ảnh nhấn một cái, con vượn đã bị ấn xuống đất, liều mạng giãy giụa mà không sao thoát được.
“Hảo tiểu tử.”
Tán nhân ngự thú thấy vậy thì cắn răng, thân hình lóe lên như quỷ mị hướng về phía hắc ảnh. Tốc độ của hắn kinh người, hành động lại lạnh lùng không phát ra chút khí tức nào, chỉ hàn mang nở rộ trong lòng bàn tay.
“Đinh...”
Binh khí của Đỗ thất bị cuốn lấy va chạm với thân thể hắc ảnh. Tiếng va chạm như tiếng sắt thép vang lên. Hai mắt tán nhân ngự thú co lại. Bàn tay hắc ảnh quét ngang.
“Bành!”
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó là thân ảnh của tán nhân ngự thú bị đánh bay về sau hơn mười mét, đâm vào một cái cây lớn mới dừng lại, ngã nhào trên mặt đất.
“Khục... khục...”
Hắn xoa ngực ho lên mấy tiếng, tiếng nói run rẩy. “Da cứng như sắt, thân tựa kim cương, làm sao có thể như thế được!”
Cường độ nhục thân mạnh mẽ như thế này đã có thể so với chi thể của Tiên thiên, sao lại xuất hiện trên người một tên điên thế này?
Hắn không nhầm!
Lúc giao thủ hắn chỉ liếc thấy tóc tai hắc ảnh lộn xộn, hai mắt vô thần, không nghĩ rằng đối phương lại là một người đã chết.
“Không đúng!”
Dưới hắc bào, tán nhân ngự thú chớp mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu đang bất động ở xa xa. Trong tay Mạc Cầu có một tấm lệnh bài, theo sự chuyển động của tấm lệnh bài ấy, hắc ảnh kia cũng di động theo, nó điên cuồng tấn công con dị thú.
Tấm lệnh bài... có vấn đề!
Lúc này, Mạc Cầu vô cùng vui mừng. Không hổ là vùng đất tam âm hội tụ, chỉ mới có hơn ba năm mà hành thi đã trở nên cường hãn như vậy. Ngoài tốc độ di chuyển hơi có phần chậm chạp ra, tất cả những khía cạnh khác của nó chẳng hề thua kém cao thủ nhất lưu.
Cả tán nhân ngự thú và con hung vượn to lớn đều không phải là đối thủ của nó.
Mạc Cầu không biết, nơi này có địa thế đặc thù, cũng là nơi Hắc Sát Giáo xử lý phản đồ, là nơi chôn xác không ít người. Hành thi được âm khí tẩm bổ nên mới trưởng thành nhanh như vậy.
“Tiểu bối.”
Lấy lại tinh thần, tán nhân quát khẽ, hai tay vung lên, cả người bổ nhào về phía Mạc Cầu. “Chịu chết đi.”
Hắn đoán chắc tấm lệnh bài và tên điên kia có quan hệ với nhau, cho nên Mạc Cầu mới là mấy chốt của vấn đề. Nếu không xử lý được vấn đề này, hắn không có phần thắng.
“Ừm...”, Mạc Cầu thu lại tâm tình, cũng thu lại tấm lệnh bài, đao kiếm trong tay vung lên tạo thành quang ảnh trùng điệp bao che trước người.
“Đinh đinh... đương...”
Tán nhân ngự thú thân như mị ảnh, trong chốc lát đã chém ra mười mấy đao làm Mạc Cầu phải lùi về sau liên tục mấy bước. Chân khí trào lên lẫn trong đao ảnh, từng nhát từng nhát giáng xuống không khác gì trọng chùy.
“Đát...”
Mạc Cầu giẫm chân xuống, thân thể ngửa ra sau, dù rơi vào thế hạ phong nhưng khuôn mặt lại hiện lên một nụ cười nhạt.
“Chân khí ngoại phóng, cao thủ nhị lưu thì ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
“Cái gì?” Tán nhân ngự thú nhíu mày, vẻ kinh ngạc. “Quá đủ để giết ngươi rồi!”
“Chưa chắc.” Mạc Cầu vặn người ổn định thân hình, khí tức trong thể nội đột nhiên tăng vọt.
Chính Dương Công.
Viêm Dương chi lực!
Oanh!...
Một cố chi khí chí dương chí cương ầm ầm bộc phát khiến cây cỏ quang hắn hơn một trượng ngả rạp, tán nhân ngự thú cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Băng!”
Da thịt Mạc Cầu run lên, lực lượng bừng bừng phát ra.
Tu La Thân đệ tứ trọng!
Nhiên Huyết!
“Hây!” Hắn hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát, đao kiếm trong tay như bão táp mưa sa chém tới.
“Đương...”
Lần giao thủ này hai người không phân cao thấp. Tán nhân ngự thú là cao thủ nhị lưu hàng thật giá thật, thành danh đã mấy chục năm, thực lực của đối phương cường hãn, tuyệt đối không phải một kẻ vô danh. Lúc trước hắn một chiêu kích sát Đỗ Thất cũng khiến Mạc Cầu chột dạ. Nhưng lần này chính thức giao thủ, hắn đã nắm được tương đối độ nông sâu của đối phương.
Người này khinh công tinh diệu, tốc độ rất nhanh nhưng nguyên nhân chính khiến hắn dễ dàng giết chết Đỗ Thất là nhờ khả năng ẩn giấu khí tức đặc thù. Nhờ đó hắn có thể bất ngờ ra tay mà đối phương không kịp phát giác.
Nếu giao thủ chính diện, hắn mạnh hơn Đỗ Thất thật nhưng không có khả năng chỉ một chiêu đã lấy mạng đối phương như lúc nãy.
Mạc Cầu dùng toàn lực ứng phó, tuy không thể chiếm thế thượng phong nhưng cũng giằng co với đối phương nhất thời chưa phân ra cao thấp.
“Đón thêm một chiêu của ta.”
“Âm Dương Hợp!”
Giữa trời, đao kiếm tụ hợp, âm dương giao hội như một vòng xoáy ánh sáng, trong chớp mắt đã vượt xa hơn hai trượng.
“Đến hay lắm!”
Tán nhân ngự thú khẽ gầm lên, thân hình xoay tròn như con quay nghênh tiếp.
“Đương...”
Kình khí bạo phát, đao kiếm va chạm, cả hai người đều bị bắn ngược ra sau.
Một đạo hắc ảnh phóng tới nhanh như thiểm điện, mười ngón tay mở rộng chụp về phía tán nhân ngự thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận