Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 332: Hiệp nghị

Ô Mộc trượng trong tay Hồng tiên sư làm từ trầm mộc ngàn năm ẩn chưa âm khí nồng đậm, dưới bí pháp luyện chế của hắn, âm khí hóa thành quỷ hoàn, có khả năng nhiếp hồn đoạt phách. Tu vi đối phương không đủ, đừng nói tới chuyện ngăn cản mà chỉ cần để cho khí tức bị ăn mòn thì hồn phách sẽ ly tán không chống đỡ được.
Lúc này Hồng tiên sư cũng vừa hành động vừa nghĩ như thế. Quỷ hoàn xuất ra tốc độ như thiểm điện rồi nổ tung giữa trời hóa thành cột khói đen cao mấy trượng bao phủ hết khu vực. Uy năng của nó tập trung hết lên người Mạc Cầu đang ở trung tâm.
Một kích xuất thủ, Hồng tiên sư không nhìn xem kết quả thế nào mà ôm Ô Mộc trượng chạy thẳng ra ngoài trướng, vẻ mặt không hết hốt hoảng.
Thương Vũ Phái là cái gì? Đó chính là Tiên tông!
Đừng nói đến thực lực của đệ tử đến từ nơi đó chưa chắc hắn đã hơn được, mà dù có hơn thì phía sau đối phương chắc chắn còn có người khác nữa. Đối phương chỉ có tu vi Luyện khí tầng sáu mà dám một mình xông vào trại địch, nói không có người để dựa vào thì ai tin?
Cho nên hắn lựa chọn giải pháp chạy trốn là thượng sách.
Pháp lực cuồng thúc, Ngự phong quyết được thi triển ra, Hồng tiên sư hóa thành một đạo hắc quang lao nhanh về phía sau. Nhảy ra khỏi đại trướng rồi hắn vẫn không dám buông lỏng. Một khắc sau hắn lại trừng mắt nhìn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trước mắt hắn mọi thứ đang tách biệt ra hai bên để lại một khoảng trống rỗng ở giữa. Tình cảnh không khỏi khiến hắn giật mình. Thì ra bản thân hắn đã bị người ta chia làm hai nửa.
Quá nhanh!
“Ba!”
Hai nửa thi thể rơi xuống đất làm bụi đất tung bay. Trong mắt mọi người hiện ra một vòng kiếm ảnh, vừa sáng lên thì ở mi tâm Hồng tiên sư đã hiện ra một vết nứt. Vết rách dần mở rộng thành một đường, cuối cùng chia đôi thân thể.
Rõ ràng thân thể đã bị phân ra hai nửa mà hắn vẫn còn chạy ra đến hơn mười trượng mới gục ngã. Tình huống ấy thật quá quỷ dị và đáng sợ.
Trong đại trướng, Mạc Cầu giữ vẻ lạnh nhạt đứng ở chỗ cũ, cương khí xoay tròn quanh người, vô số binh đao đang bám vào trong đó. Bốn vị Tiên thiên và hơn mười cao thủ nhất lưu đỉnh phong và rất nhiều ám tiễn, kình nỏ cùng bao nhiêu thế công lao tới đều bị Cửu Hỏa Thần Long ngăn lại mà không chịu thương tổn gì.
Đám người Tư Mã Tịch đầy tuyệt vọng.
Đây chính là thực lực của người khiến cho Hồng tiên sư phải sợ hãi đây sao?
“Đủ rồi.” Mạc Cầu chậm rãi mở miệng, bàn tay khẽ nắm lại.
“Oanh...”
Một cỗ kình lực cuồng bạo quét sạch toàn trường trong nháy mắt, quân trướng to lớn bị chia năm xẻ bảy, mấy chục người ngã nhào ra bên ngoài. Bất luận là cao thủ Tiên thiên hay là võ giả Hậu thiên, trước mặt hắn không ai chịu nổi một kích. Còn như cái gọi là quân trận sát khí có chút tác dụng tới pháp lực lại không thể áp chế được lực lượng của nhục thân.
Mạc Cầu lắc đầu, hắn giơ tay, đồ vật trên người Hồng tiên sư đều bay về phía hắn. Một cây Ô Mộc trượng, một cái hầu bao căng phồng. Trong này không có thứ gì đáng giá ngoài mười mấy khối linh thạch và một bản thư tịch viết tay, thêm một ít tạp vật khác.
Phải thừa nhận tu Tiên giả ở bên ngoài không giàu có gì, Hồng tiên sư đã từng ấy tuổi mà tích lũy chẳng được bao nhiêu.
“Lên... thượng tiên xin tha mạng!”
“Thượng tiên tha mạng!”
Một kích chém chết Hồng tiên sư, tiện tay đã đánh bay mấy chục người khác, quân tướng ở đây đã không còn đấu chí gì nữa. Cả đám quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không ngừng.
Quét mắt nhìn mọi người, Mạc Cầu không để ý đến kế hoạch hay tính toán của bọn họ, hắn thu đồ vật rồi cất bước ra ngoài doanh trại.
“Thượng tiên xin dừng bước.” Tư Mã Tịch thấy thế thì chớp mắt, đột nhiên lên tiếng.
“Thượng tiên, chúng ta vốn là bách tính của triều đình, lại không có tâm làm phản. Nhưng Lôi gia làm việc hà khắc, mỗi năm đều tăng sưu cao thuế nặng khiến chúng ta không sống nổi mới liều mạng một phen. Thượng tin có lòng từ bi xin ra tay tương trợ cho mấy vạn dân chúng vô tội ở chốn này.”
“A...”, Mạc Cầu thở ra một hơi rồi nhanh chóng độn ra ngoài.
“Thượng tiên!” Ở phía sau, Tư Mã Tịch rống lớn. “Chúng ta nguyện ý toàn lực cung phụng, nếu có gì cần Tề vương cũng sẽ vì ngài mà dốc toàn lực.”
Bóng người rời đi ngày một xa, một lúc sau thì biến mất không thấy đâu nữa.
“Tướng quân.” Một người cười khổ. “Nhân vật thần tiên bậc này sẽ chẳng quan tâm đến người phàm chúng ta đâu.”
“Đúng vậy đấy.”
“Ngay cả việc giết chúng ta hắn còn chẳng có hứng thú nữa là. Rốt cuộc thì thân phận thượng sứ của Thương Vũ Phái là thế nào?”
“Tướng quân.” Một người từ cửa doanh vội vàng chạy về báo. “Đại quân Lôi gia đột kích đã tới cách trại mười dặm. Tướng quân, chúng ta phải gì bây giờ?”
Không gian trở nên yên tĩnh. Tư Mã Tịch ra vẻ buồn bã, hắn từ từ nhặt trường kiếm từ dưới đất lên rồi hít sâu một hơi. “Các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng.”
“Liều mạng!”
“Đánh trống đi.”
“Đông! Đông! Đông!”
Rời khỏi đại doanh, Mạc Cầu thả mái tóc dài ra, vận kình khiến cho sắc mặt trở nên trắng bệch rồi mới chạy vội về nơi ước định.
Trên sườn núi, đám người Tần Vũ, Lôi Xương Dịch đang chờ sẵn ở đây.
“Sư đệ, tình hình thế nào rồi?”
Tần Vũ vội ra nghênh đón.
“Chúng ta không gặp đám tà đạo trốn tới, ngươi làm sao, có bị thương không?”
“Không có gì đáng ngại.” Mạc Cầu ra vẻ hư nhược khoát tay nói. “Không ngờ, người kia nghe thấy thanh danh Thương Vũ Phái tuy có sợ hãi nhưng lại như chó cùng dứt dậu ra tay với ta. May mà Mạc mỗ có mấy phần thực lực, may mắn chém giết được hắn, bản thân cũng bị thương nhẹ.”
“Hô...”, hắn hô hấp mấy hơi rồi nói tiếp. “Xem ra ta cần tu dưỡng một thời gian mới có thể làm tiếp nhiệm vụ dò xét sư huynh giao cho được.”
“A!” Tần Vũ sững người, ánh mắt đảo qua đối phương không giấu được một tia nghi vấn.
Hắn không phải kẻ ngốc. Lúc đầu Mạc Cầu lấy lý do an toàn để một mình lại gần quân doanh, hiện giờ tình huống lại thành ra thế này. Điều này khiến hắn hoài nghi đối phương cố tình gây chuyện để thoát khỏi công việc được giao phó.
“Mạc tiên sư quả thật tài giỏi.” Lôi Xương Dịch ở bên cạnh mở miệng tán thưởng.
“Ta nhớ Hồng tiên sư ở bên đó có tu vi Luyện khí tầng bảy, Ô Long Đoạt Phách của hắn rất lợi hại, thế mà ngài có thể ở giữa trận doanh của quân địch chém giết đối phương, Lôi mỗ bội phục!”
Quả thật là hắn cũng có tu vi Luyện khí tầng tám nhưng không dám một mình đơn độc xâm nhập vào trại địch như thế. Đối phương đúng là đệ tử của tiên tông có khác. Tu vi có thể không cao nhưng thực lực lại mạnh đến đáng sợ, các tán tu bình thường không thể so sánh được.
Mấy lời này cũng làm thay đổi dần thái độ của Tần Vũ. Hoàn cảnh hung hiểm như thế, Mạc Cầu có bị thương cũng là việc rất bình thường. Nếu bình an vô sự không tổn hao gì mới thực sự là việc kỳ quái.
“Lung Nguyệt.” Lôi Xương Dịch khoát tay. “Để bọn họ động thủ đi.”
“Vâng.” Ở phía sau, một nữ tử có gương mặt kiều mị bước lên, rung tay ném ra một mảnh linh quang.
Một khắc sau.
“Oanh...”
ở phía xa xa, tiếng vó ngựa vội vã, bụi mù nổi lên tứ phía, mấy ngàn tinh binh nhằm thẳng vào doanh địa của phản phỉ.
“Giết!”
“Một tên cũng không chừa lại.”
Những binh sĩ Lôi gia này đã mai phục ở đây từ lâu, lần này Hồng tiên sư vừa chết, phản quân thiếu đi chiếc cột chống trời, bọn người Tư Mã Tịch không khỏi hoang mang lo sợ, đây chính là thời cơ diệt địch tốt nhất.
“Oanh!”
Cửa doanh không chịu nổi một kíc của binh sĩ tinh nhuệ Lôi gia, máy ngàn tinh binh xông vào doanh địa giục ngựa tung hoành, vừa gào thét vừa chém giết. Không bao lâu lửa cháy khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Thủ ạ của Tư Mã Tịch phần lớn đều là lưu dân, số lượng có binh khí cùng lắm chỉ được một phần, lại không có tiên sư tọa trấn thì sao có thể là đối thủ của đám binh sĩ như sói như hổ kia được.
Chẳng bao lâu sau, mấy vạn binh sĩ trong doanh địa hoàn toàn sụp đổ, người bỏ chạy như ong vỡ tổ. Sau lưng bọn họ là binh lính Lôi gia kêu to giục ngựa đuổi giết, dễ dàng lấy tính mạng đối thủ.
Tư Mã Tịch chết. Các vị đại tướng khác cũng lần lượt bỏ mạng. Binh lính có già có trẻ, tốc độ chạy trốn quá chậm không chịu nổi sự chà đạp của móng ngựa nên đổ rạp như lúa gặp bão. Đám lưu dân gầy gò không khác gì bầy dê bị làm thịt, lần lượt từng người đổ gục trong vũng máu.
“Cẩu nương dưỡng Lôi gia, các ngươi chết không an lành!”
“Ta liều mạng với các ngươi!”
“Phốc!”
Bọn họ rống lên không ngừng nhưng chỉ là nổi tức giận của sự bất lực. Phần lớn họ là phàm nhân chưa từng luyện tập võ công, đối mặt với huyết đao lạnh lẽo không thể phản ứng được gì.
“Ba ba!”
Trên sườn núi, Tần Vũ vỗ nhẹ hai tay, vẻ mặt ra chiều tán thưởng. “Thủ hạ của Lôi đạo hữu quả thật bất phàm. Trấn áp phản loạn sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Không dám.” Lôi Xương Dịch vội đỡ lời. “Một chút phàm nhân chúng ta có thể tùy ý đánh giết, nhưng sợ là sợ bọn tà đạo cấu kết với bọn chúng mới gây họa một phương.”
Nói xong hắn than nhẹ. “Đám tà đạo ấy thật ghê tởm. Để thu thập công pháp cần thiết, chúng cố ý dẫn động bách tính đối đầu với bọn ta. Bách tính cũng vậy, cứ chịu khó sinh hoạt sống cuộc sống bình thường không phải là tốt hay sao?”
Mạc Cầu đưa mắt nhìn hắn một cái nhưng không nói gì.
Mấy ngày sau, dưới sự dẫn đường của một vị tỳ nữ, Mạc Cầu đi tới một vườn hoa được chăm tỉa cẩn thận. Bên trong vườn, Chu Nam chắp tay đứng cách đó không xa. Ở nơi đó còn có một đứa bé được nhũ mẫu ôm vào trong ngực đang cười đùa rất thoải mái.
Mạc Cầu dừng chân, chắp tay mở miệng. “Sư tỷ, ngươi tìm ta?”
“Ừm.” Chu Nham gật đầu. “Tiến độ tu hành thế nào rồi?”
“Hơi có thành quả, tiếc là chưa thể đột phá được.” Mạc Cầu lắc đầu. Trước lúc tới Kiếm Nam Đạo hắn đã có cảm giác Luyện khí tầng sáu sắp đạt tới viên mãn, thế mà cho đến tận hôm nay vẫn chưa thể đột phá đạt tới tầng bảy.
Mặc dù... tốc độ tu hành như hắn đã là nhanh hơn người bình thường rồi.
“Việc tu hành không thể nóng vội, chậm rãi một chút có khi lại tốt hơn.” Chu nam an ủi hắn một câu rồi chỉ tay vào đứa bé. “đứa bé ngươi mang về đó.”
“Làm phiền sư tỷ chiếu cố. Kỳ thực cứ giao cho Lôi gia chăm nom cũng tốt. Dù sao nó cũng không có thiên phú tu hành.” Mạc Cầu nói.
Đứa bé này được nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông bế lúc trước, cũng không biết là con cái nhà ai.
“Không có thiên phú...”, Chu Nam chớp mắt. “Sư đệ cũng không có thiên phú. Hiện giờ không thể tu thành pháp lực, nhưng ai biết tương lai thành tựu sẽ như thế nào?”
“A...”, Mạc Cầu nhìn nàng bằng vẻ kỳ quái.
“À,” Chu Nam mỉm cười. “Sư đệ không biết ta cũng có một đứa bé.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Ta chưa từng nghe nói tới chuyện đó.”
“Nó cũng không có thiên phú tu hành, hơn nữa nhìn bộ dạng thì cả đời này cũng khó có thể tu ra pháp lực được.” Chu Nam than nhẹ. “Hiện giờ ta không mong cầu điều gì khác, chỉ mong nó bình an sống một cuộc sống bình thường là được rồi.”
Mạc Cầu hiểu, vì đời sau của tu Tiên giả cũng chưa chắc đã có thiên phú tu hành. Chả trách nàng lại để tâm tới đứa trẻ này như vậy, thì ra là nghĩ tới huyết mạch của mình.
“Nói vào chính sự đi.” Ổn định tinh thần rồi Chu Nam mới tiếp tục. “Phủ Vân Lan rất lớn, ngoài phản phỉ còn có không ít tán tu, trong đó một số có thể có liên hệ với Hợp Hoan Tông. Những năm qua Lôi gia quản lý phủ Vân Lan có nhiều thiếu khuyết, cho nên họ muốn chúng ta hỗ trợ.”
“HỖ trợ?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Không sai.” Chu Nam gật đầu. “Chúng ta giúp đỡ Lôi gia quản lý phủ Vân Lan, bọn hắn thu được chỗ tốt, chúng ta cũng dễ dàng làm việc. Đôi bên đều vui vẻ cả.”
“Việc này Vạn sư huynh đã đáp ứng. Cho nên nếu thương thế của ngươi không có gì đáng ngại thì đừng tiếp tục bế quan nữa, Vạn sư huynh không vui đâu.”
Nói rồi nàng nhún vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận