Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 83: Khinh công

Mấy ngày sau đó, Mạc Cầu bận rộn đến không có thời gian để nghỉ ngơi. Những người bị thương cần hắn chữa trị quá nhiều. Không chỉ có bang chúng phổ thông, ngay cả những người có chút địa vị trong bang cũng phải xếp hàng chờ đợi.
Đường chủ Chung Sơn bề ngoài ra vẻ không vấn đề gì, kỳ thực bên trong cũng bị nội thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian mới trở lại bình thường được.
Tình trạng của nhị đương đầu Dương Hồng càng tồi tệ hơn. Lúc phát hiện ra hắn đang nằm gục trong rảnh nước bẩn, không rõ sống chết. Trên người hắn tỏa ra toàn trọc khí, khí tức toàn thân bế tắc, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi được Mạc Cầu khám chữa, tính mạng hắn tạm thời giữ được nhưng có thể tỉnh hay không và sau khi tỉnh sẽ thế nào thì không ai biết được.
Mạc Cầu sợ là cho dù có hồi phục, thực lực hắn giữ được tối đa còn có ba thành mà thôi, quãng đời còn lại sức khỏe sẽ gặp nhiều vấn đề. Cả người hắn đã không khác gì bị phế rồi.
Tứ đương đầu Phùng Di vốn có khuôn mặt kiều diễm, dáng người thướt tha được rất nhiều bang chúng hâm mộ, sau đại nạn bị người ta chém mất một tay, dung nhan tiều tụy khiến không ít người cảm thán.
Liêu Thị Tam Hùng đã mất hai vị, chỉ còn lão út mang đầy lòng thù hận với Bạch Mã Phỉ.
Điều ngoài dự liệu của Mạc Cầu là Thôi Hồng Anh. Hiện giờ nàng đã tỉnh, sức khỏe khôi phục đến bảy tám phần.
Nghe nói lúc Thôi Xuyên Bách đào tẩu đã giấu nàng dưới gậm giường, may mắn trốn được một kiếp.
Cái người bí ẩn chém giết cùng Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng mà Mạc Cầu thấy lúc trước đã biến mất không thấy tung tích gì, không biết tình huống ra sao.
Nói tóm lại, qua đợt tập kích vừa rồi, Hắc Hổ Đường đã bị tổn thất nặng nề.
Ngoài mấy người Chung Vân Triệu, Quách Tiêu... ra ngoài, đám cao thủ ở lại gần như bị Bạch Mã Phỉ quét sạch.
Trước tình hình này, thái độ biểu hiện của nha môn lại khá yên ắng khiến người ta đau đầu. Nhưng dù sao những việc ấy cũng không phải vấn đề Mạc Cầu quan tâm.
Nội tình Hắc Hổ Đường tổn thất rối ren, với Mạc Cầu lại là chuyện tốt. Ít nhất địa vị hắn được nâng cao, từ đó thu được nhiều lợi ích.
Lúc hắn rời đi cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Hơn mười ngày sao.
“Ư... ư...”
Đi bên trong hành lang, Mạc Cầu vươn tay duỗi người, miệng khẽ rên lên. Không lâu sau hắn đi tới một thiền điện được bố trí rất kín đáo. Nơi này là nội khố của Hắc Hổ Đường.
Hắn nghe nói nơi này cất giấu nhiều trân bảo, vàng bạc và những giấy tờ quan trọng. Tất nhiên, còn có cả công pháp bí tịch nữa.
“Mạc đại phu.”
“Uông huynh.”
Người trông coi nội khố là Uông lão nhị.
Lúc nhìn thấy hắn, Mạc Cầu hơi ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện đương nhiên. Lần này nhân lực của Hắc Hổ Đường bị thương gần hết, cả đám cao thủ tầng trên cũng không thoát được. Mấy người như Quách Tiêu, Uông lão nhị lại bất ngờ trở thành trụ cột quan trọng.
Bọn hắn đi theo Chung Vân Triệu, rất được tam đương đầu tín nhiệm nên thường được phân cho những việc trọng yếu. Lúc này hai người gặp nhau đều biểu hiện vui vẻ, mỉm cười.
“Mạc đại phu tới nhanh vậy?” Uông lão nhị cầm chìa khóa mở cửa điện, vừa mở vừa nói. “Ta cứ nghĩ đại phu sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày cơ đấy.”
“Ta tiện đường đi nên ghé qua đây một chuyến.” Mạc Cầu đưa tờ giấy Đường chủ viết tay cho đối phương, đồng thời lựa lúc nhét vào tay hắn một ít bạc vụn nói. “Làm phiền Uông huynh.”
“Có gì đâu.” Uông lão nhị lắc đầu nhưng không từ chối, tiện tay cất vào người. “Nhân sâm ba cây, Ngưu hoàng một cân, cam hồng sáu lượng, thược dược.... bí tịch chọn mấy quyển đều có ghi chép. Mạc đại phu.” Hắn mở tờ giấy ra cười bảo. “Ngươi rất có hứng thú với võ học đấy.”
Thân là đại phu, dược liệu là những thứ hết sức quen thuộc với hắn. Còn niềm yêu thích với võ học thì ở Hắc Hổ Đường này có rất nhiều người biết.
“Bởi vì không phân biệt y thuật và võ học nên ta cũng muốn xem và biết rộng một chút, đối với việc chẩn trị và chữa bệnh cũng có nhiều tác dụng.” Mạc Cầu cười nhạt, sau đó thở dài. “Hai năm nay đạo phỉ vào thành tới hai lần, học chút võ kỹ phòng thân là việc nên làm mà.”
“Đúng vậy.” Uông lão nhị gật đầu. “Lần này cả Đinh lão và Mục lão đều gặp chuyện. Xem ra ngay cả thân phận đại phu cũng không đảm bảo được hết thảy đều bình an. Biết chút võ nghệ cũng tốt. Chỉ là...” Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Mạc Cầu. “Tập võ để đạt được thành tựu thì không phải là việc trong một sớm một chiều, Mạc đại phu cũng đừng đặt kỳ vọng quá lớn. Võ học quý ở tinh diệu chứ không phải ở số lượng, tìm được một thứ phù hợp phòng thân là tốt nhất, ham hố quá sẽ không thu hoạch được gì.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu đáp.
Uông lão nhị nói không sai, đạo lý này rất đúng với người bình thường, nhưng hắn không hẳn giống người bình thường. Chỉ cần Hệ thống đủ lớn, Mạc Cầu có thể lĩnh ngộ võ kỹ vô cùng nhanh chóng, càng học nhiều lại càng tiết kiệm thời gian so với mọi người.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là đủ các loại rương, hộp.
“Dược liệu sẽ có người đi lấy, Mạc đại phu chọn võ kỹ trước đi.” Uông lão nhị đưa tay chỉ sang bên cạnh. “Trên giá sách kia cũng có, ngươi muốn học cái gì?”
Giá sách cao chừng tám thước, có chín tầng. Phía trên các tầng đều bày thư tịch hoặc dày hoặc mỏng, số lượng phải trên trăm bản. Xem ra Hắc Hổ Đường cũng thu thập được không ít các loại võ công.
“Khinh công.” Mạc Cầu đã có dự định trong lòng liền nói ngay. “Tại hạ không hy vọng có thể đả thương người khác, chỉ mong giữ mình. Nghe nói khinh công có thể làm cho con người ta linh hoạt, di chuyển với tốc độ kinh người. Ta muốn trước hết tu luyện một môn khinh công đã.”
“Cái này...” Uông lão nhị há miệng ngạc nhiên rồi lắc đầu. “Sợ là sẽ khiến Mạc đại phu thất vọng.”
“Sao vậy?” Mạc Cầu nhíu mày, thầm kêu không ổn trong lòng. “Ở đây không có sao?”
“Đúng là không có.” Uông lão nhị buông tay đáp. “Mạc đại phu không biết chứ khinh công chân chính chỉ khi đạt tới cảnh giới Hậu thiên mới có thể thi triển ra được. Còn như vì sao nó có quan hệ với chân khí thì Uông mỗ không rõ. Với người Luyện thể như chúng ta thì chỉ gọi là bộ pháp, dựa vào khí huyết, cốt nhục phát lực chứ không hẳn là khinh công.”
Còn có một điều mà hắn chưa nói, các võ kỹ trong nội khố này cũng là những võ kỹ thông thường mà thôi, những bí tịch giá trị hơn để ở nơi khác. Có lẽ ở Chung gia có bí tịch về khinh công nhưng ở đây chắc chắn không có.
Mạc Cầu im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy chọn bí tịch về bộ pháp đi. Không biết ở đây có những loại nào?”
Uông lão nhị đi tìm mấy quyển rồi mang tới.
“Chuồn chuồn lướt nước, Yến Tử Tam Sao Thủy, Thảo Thượng Phi,... đều có ở đây cả.”
Mạc Cầu cầm lấy bản Thảo Thượng Phi rồi mở ra xem, sắc mặt không nén được vui mừng. Hiện giờ đối với võ học thì hắn không còn là một kẻ học việc nữa rồi, thậm chí trong đám võ giả ở cảnh giới Luyện Thể, hắn đã đứng trong tốp đầu. Thất Tinh Bộ hắn tinh thông cũng là bộ pháp thành danh của Bạch gia.
Hắn nhìn một lượt những bí tịch này, hầu hết đều rất đơn giản, kém xa Thất Tinh Bộ.
“Uông huynh.” Mạc Cầu ngẩng đầu lên hỏi. “Còn có loại nào... tốt hơn một chút không?”
Uông lão nhị chậm rãi lắc đầu, lấy từ trên giá sách ra một bản.
“Môn này xem như tốt hơn một chút.”
Mạc Cầu nhận lấy, cúi xuống nhìn.
“Nhất Tuyến Thiên.”
Hắn mở ra, bên trong là một bộ pháp không có nhiều biến hóa, chủ yếu để chạy trốn trong hoàn cảnh khá thuận lợi. Thời điểm chạy trốn và tốc độ xem như không sai. Hai mắt Mạc Cầu biến đổi, yên lặng bỏ qua bộ bí tịch này.
“Khụ... khụ...”, Lấy bạc mà không giúp được đối phương, Uông lão nhị có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng.
“Mạc đại phu, những bí tịch trong nội khố này đều là bản sao, nếu ngươi muốn xem thì có thể mang về để chép lại, không nhất thiết chỉ được xem ở đây.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Tất cả... đều có thể mang về?”
“Ngươi cần nhiều vậy sao?” Uông lão nhị sững người.
Chất lượng không đạt, vậy phải lấy số lượng bù lại.
Có hệ thống trợ giúp, dù chỉ là đống bí tịch rác rưởi cũng có thể từ đó thu được chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận