Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 357: Thù hận (2)

Vị sư đệ họ Mạc này tính tình thật cổ quái, chuyện tốt như thế lại không cần, nàng có nói thêm cũng vô dụng.
“Lần này ta tới tìm sư đệ một là để ôn chuyện cũ, hai là cũng vì nhiệm vụ của tông môn.”
“Nhiệm vụ của tông môn?” Mạc Cầu ngẩng đầu.
“Không sai.” Chu Nam gật đầu, bàn tay vung lên, lòng bàn tay xuất hiện một tấm lệnh bài trong suốt. “Ngọc Phù Lệnh cấp riêng cho ngươi.”
Nói xong khuôn mặt nàng không giấu được vẻ hiếu kỳ. Thương Vũ Phái ban lệnh cho mỗi người không giống nhau, lệnh bài cũng được chia theo cấp độ, trong đó Ngọc Phù Lệnh là lệnh bài dùng cho những thông tin và nhiệm vụ tuyệt mật. Bình thường nó chỉ được dùng cho các đệ tử chân truyền hoặc đệ tử nội môn hạch tâm, vậy mà lần này lại được dùng cho Mạc Cầu.
“Cho ta?” Mạc Cầu kinh ngạc. Hắn đưa tay nhận lấy, dùng pháp lực một chút là khí tức trong thể nội tràn vào lệnh bài. Một khắc sau, một luồng tin tức tràn vào trong thức hải. Hắn nhíu mày, ánh mắt vừa như nhận ra điều gì đó lại vừa như không hiểu.
“Sư đệ, có chuyện gì vậy?” Chu Nam lên tiếng hỏi rồi nhanh chóng khoát tay. “Ngọc Phù Lệnh là tuyệt mật, ngươi đùng nói.”
“Ừ.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Cũng không phải việc đại sự gì cả, chỉ là Mạc mỗ có điểm phù hợp mà thôi, xem như là cơ duyên.”
“Thật vậy sao?” Chu Nam ra chiều suy nghĩ. “Xem ra, trong tông môn sư đệ không phải là không có điểm tựa, sư tỷ thật mong chờ được thấy.”
Nàng nhập môn nhiều năm nhưng đây mới là lần đầu tiên thấy Ngọc Phù Lệnh giao cho một đệ tử ngoại môn. Mà nàng nghe nói Mạc sư đệ này lại đến từ Tiên đảo…
Với thân phận là một võ giả Tiên thiên mà khiến tông môn phải phá lệ thu làm môn hạ, trở thành đệ tử ngoại môn. Chẳng lẽ phía sau hắn còn có bối cảnh gì? Nếu nói là không thì thật khó tin!
Nàng suy nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, nhiệm vụ lần này của tông môn đúng là tương đối phù hợp với Mạc Cầu. Việc đi bảo hộ một gia tộc phàm nhân với một người dùng võ nhập đạo như Mạc Cầu quả rất thích hợp. Chỉ là…
Thương Vũ Phái phát Ngọc Phù Lệnh, sự việc này làm Mạc Cầu không khỏi nghi hoặc.
“Sư đệ định khi nào xuất phát?”
“Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi.” Mạc Cầu hơi trầm ngâm. “Nghe Lôi huynh nói, phủ Thiên Uyên một thời gian nữa sẽ tổ chức một phường thị tu Tiên, lúc đó sẽ rất náo nhiệt. Ta định trước khi đi thực hiện nhiệm vụ sẽ dạo qua phường thị.”
“Sư đệ nói đến loại chợ đen trong truyền thuyết kia á?” Chu Nam nghe xong thì hơi biến sắc. “Việc đó không được an toàn, ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta hiểu.”
Gia tộc phàm nhân kia ở thành Minh Đình, hình như có giáp với quê quán của Tề Giáp, trước lúc đi hắn sẽ hỏi đối phương xem sao.
Dưới núi, Đinh Tạ ra vẻ căng thẳng, hắn bước nhanh đi.
“Đinh huynh, Đinh huynh.” Tề Giáp hối hả đuổi theo phía sau. “Sự tình ta đã làm hết khả năng, nếu không còn việc gì nữa thì ta quay lại hiệu thuốc chứ?”
“Thoả đáng?” Đinh Tạ dừng chân, hắn cắn răng. “Ta cho ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi để ta tay không quay về sao?”
“Đinh huynh.” Tề Giáp biến sắc. “Đâu có gì lạ chứ. Lúc đầu ngươi nói chỉ cần ta giới thiệu cho biết vị tiên sư kia là được. Yêu cầu của ngươi tiên sư có đáp ứng hay không thì có liên quan gì đến ta.”
“Ngươi…”, Đinh Tạ xiết chặt hai tay.
“Ngươi đừng quên.” Tề Giáp lui lại một bước. “Nơi này ở gần phủ đệ của tiên sư, đầu tiên cầm kia vẫn bay lơ lửng trên không đó.”
“Yên tâm.” Đinh Tạ hừ lạnh. “Đinh mỗ là người ân oán rõ ràng, sẽ không làm gì ngươi.”
“Đinh huynh giữ chữ tín, ta tin. Nếu không vì thế ta cũng sẽ không mang ngươi đến đây.” Tề Giáp vội cười rồi nói tiếp. “Kỳ thực sao Đinh huynh không trực tiếp đi tìm Lôi gia, theo lời Mạc tiên sư nói vật của huynh không tầm thường đâu.”
“Đã không tầm thường sao hắn lại không lấy?” Đinh Tạ trừng mắt. “Chỉ là tiện tay viết một phong thư thôi hắn cũng không chịu, ngươi nghĩ thứ này là bảo vật sao?”
“A…”, Tề Giáp lộ vẻ mặt xấu hổ. “Có lẽ Mạc tiên sư không giống với những người khác, ông ấy không tham bảo vật, càng không vì nó mà lạm sát người vô tội.”
“Vô tội?” Đinh Tạ trợn mắt lên. “Ai vô tội? Nếu là vô tội thì chỉ có thể là hai mươi chín người của Đinh gia chúng ta.”
“Hơn nữa Lôi gia…”, hai mắt Đinh Tạ chớp động, “Lý gia có quan hệ với Lôi gia, ta qua đó có khả năng có đi mà không có về.”
“Rầm rầm…”
Hắn vừa dứt lời thì từ trong khu rừng bên cạnh có tiếng động ầm vang, có hai thân ảnh nhanh chóng lao vọt tới.
“Đinh Tạ phải không?”
Hai người vừa đến có một nam một nữ. Nam tử anh tuấn nữ tử diễm lệ, hai người này cùng nhìn về phía Đinh Tạ.
“Các ngươi là ai?” Đinh Tạ ngưng trọng, hắn vô thức lùi lại.
“Chúng ta phụng lệnh Chu tiên tử dùng vật này để đổi lấy Huyết Phật Lưu trong tay ngươi.” Nam tử mở miệng rồi ném ra ngoài một vật. Đồng thời một tay hắn đưa lên, cái túi trong người Đinh Tạ tự động bay về phía hắn. Tình huống diễn ra khiến hai người Đinh Tạ không khỏi biến sắc.
Tiên thiên?
“Chu tiên tử?”
“Chính là người mà các ngươi đã nhìn thấy khi còn ở trên núi.” Nam tử mở cái túi ra kiểm tra đồ vật ở bên trong rồi gật đầu hài lòng.
“Đồ vật vừa đưa cho ngươi, ngươi có thể mang đến Lôi gia, dù ngươi muốn làm gì cũng sẽ có người giúp ngươi đi làm.”
“A!” Đinh Tạ sững lại rồi nhanh chóng vui mừng.
Có một số việc người này không muốn làm, nhưng người khác thì lại không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận