Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 397: Phật bảo

Phường thị Vân Đào Sơn.
Lưu Luy chắp tay sau lưng đi dạo bên đường, đảo mắt qua quầy hàng hai bên, dáng vẻ hầu hết là không thèm để ý.
Một thời gian sau, hắn dừng bước, trong mắt loé lên một tia sáng nhưng chỉ chớp mắt sau đó tia sáng ấy đã biến mất không thấy đâu, vẻ mặt trở lại bình thản như thường.
Đi dạo, tản bộ, đi vào một quầy hàng trước mặt, Lưu Luy nhíu mày nhìn hàng hoá trên quầy. “Đạo hữu, mấy thứ này tạp nham quá.”
Trên mặt quầy hàng có pháp khí, linh phù, đan dược, còn thêm mấy bức tranh nữa.
“Đúng vậy thật.” Chủ quán là một tán tu từ Nguỵ triều cũng gật đầu đồng tình. “Chỗ này của ta chỉ là tạp điếm nhưng đều là đồ tốt, đạo hữu có nhìn được thứ gì không?”
Hai người trao đổi qua lại, không tạo cho người khác cảm giác khẩn trương là bởi chủ phường thị đều là người của Thương Vũ Phái hay triều đình, dù không khoa trương về thân phận của bọn họ thì bọn họ cũng tin ở đây không có ai dám gây chuyện bát nháo.
“Ta xem xét một chút.” Lưu Ly ngồi xổm xuống, xoay người cầm lấy một cái mõ cổ màu vàng. “Pháp khí phật môn rất hiếm gặp.”
Nhìn kỹ sẽ thấy trên cái mõ có khắc văn tự, kể câu chuyện tương đối kinh điển. Cái mõ không lớn nhưng trọng lượng không thấp hơn ba ngàn cân.
“Quả thực hiếm thấy.” Chủ quán sờ lên ria mép rồi nói. “Nếu đạo hữu muốn ta có thể để lại cho với giá ưu đãi. Thứ này đến từ một nơi gọi là Khổ Cụ Tự.”
“Khổ Cụ.” Lưu Luy nghe xong thì hơi nhíu mày. “Hai chữ này trong phật môn phần lớn dùng để chỉ Địa Ngục, nơi đó lấy tên như vậy…”
Hắn khẽ lắc đầu ra vẻ không hiểu.
“Ồ!” Chủ quầy kia chớp mắt. “Xem ra đao hữu rất có nghiên cứu về Phật môn.”
“Không dám.” Lưu Luy hơi biến sắc, biết mình thất ngôn vội xua tay phủ nhận. “Chỉ nghe thấy qua loa mà thôi.”
“Thật vậy sao.” Trên mặt chủ quầy nở một nụ cười kín đáo, trong lòng đã nghĩ đến việc nâng cao giá của pháp khí này lên.
Lưu Luy chép miệng rồi thở dài bất đắc dĩ, hắn với tay cầm mấy kiện pháp khí Kim Cương Hàng Ma bên cạnh. “Đạo hữu, pháp khí này bán thế nào?”
“Cái này.” Chủ quầy ngả người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc. “Vật này tuy là pháp khí hạ phẩm nhưng kinh văn trên đó đều là Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh. Kinh này là kinh điển vô thượng của Phật môn, nội tàng diệu pháp không thua gì Đạo môn Tam Thanh…”
Lưu Luy ngẩn ngơ nhìn đối phương.
“A…”
Chủ quầy sững lại, sau đó ngồi xuống bình thản duỗi ra một ngón tay. “Một trăm linh thạch.”
“Cái gì.” Lưu Luy đứng vụt dậy, thả đồ trong tay ra, vẻ mặt lạnh lùng. “Đạo hữu không có thiện chí như thế thà đừng nói còn hơn.”
Pháp khí hạ phẩm giá trị thường chỉ vài chục linh thạch, một tăm linh thạch đã rất khoa trương, chưa kể đây chỉ là một pháp khí Phật môn không quá tốt.
Chủ quầy nghe xong cũng hơi biến sắc, vội đưa tay ra. “Thuận mua vừa bán, đạo hữu cứ việc ra giá, chỉ cần phù hợp là có thể thành giao.”
“Ừm…”, Lưu Luy trầm ngâm một lát rồi nói. “Ba mươi linh thạch.”
Lần này đến lượt chủ quầy sa sầm nét mặt. “Đạo hữu, ngươi nói đùa phải không? Kim Cương Hàng Ma này không phải là pháp khí hạ phẩm bình thường, giá thấp nhất cũng phải tám mươi linh thạch.”
“Phẩm chất pháp khí không đủ tốt.” Lưu Luy lắc đầu. “Hơn nữa pháp khí Phật môn do chúng ta thi triển uy lực bị hạn chế không thể phát huy ra hết uy năng được. Do đó ta trả thêm thành năm mươi linh thạch, nếu đồng ý thì chúng ta giao dịch.”
“Năm mươi?” Hai gò má chủ quầy run lên. “Đạo hữu không biết chứ, Khổ Cụ Tự tuy thanh danh không quá hiển hách nhưng đã xuất hiện cao tăng đại đức mang xá lợi, vì tự quy mà mỗi đời số lượng đệ tử không nhiều, sau đó dần xuống dốc mà thôi. Đồ vật nơi đó tuyệt đối không tệ.”
Xá Lợi Tử trong đạo môn chính là Kim Đan tu sĩ, người sáng lập Thương Vũ Phái cũng không đạt tới cấp độ đó. Tuy nhiên Lưu Luy nghe xong thông tin ấy lại chỉ cười nhạt.
“Mấy chuyện xưa như vậy đôi khi có thể làm tăng giá trị, nhưng lời đó các hạ cũng tin được sao?”
“Ta tin.”
“Đừng có nói nhảm.” Lưu Luy im lặng lắc đầu. “Cho thêm cái mõ này tất cả là sáu mươi linh thạch, mặt khác ta lại lấy thêm ba lượng Hư Nê Linh trùng nữa.”
“A…”, chủ quầy làm ra vẻ chần chừ, thấy Lưu Luy dần mất kiên nhẫn thì nhẹ gật đầu. “Thành giao.”
Không lâu sau, trong tay Lưu Luy đã có thêm hai kiện pháp khí, vẻ mặt rất hài lòng cất vào trong túi trữ vật.
Hai thứ đồ này kỳ thực hắn chưa nhìn ra cái gì, chỉ biết nó chắc chắn ẩn giấu huyền cơ, số lượng linh thạch bỏ ra không quá lớn, nếu có thể sử dụng được thì tất nhiên là quá tốt.
“Lưu tam ca.” Vừa hay ở phía trước vang lên tiếng gọi mừng rỡ. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hai người sóng vai mà tới. Một người trẻ tuổi trong đó giơ tay lên liên tục vẫy vẫy.
“Lý huynh, Nhạc huynh đệ.” Hai mắt Lưu Luy sáng lên, vội nghênh đón. “Từ biệt đã mấy năm, hai người vẫn tốt chứ?”
“Không thể so với ngươi được.” Lý huynh ăn vận giống nho sinh cười nhạt nhìn kỹ Lưu Luy. “Không hổ là gia nhập đại môn Tiên tông, khí độ đã không còn giống xưa kia nữa.”
“Lý huynh nói đùa rồi.” Lưu Luy vội khoát tay. “Tiên tông có chỗ tốt nhưng tán tu cũng có lợi thế của tán tu, ta không thể tiêu diêu tự tại như hai vị được.”
“Không tệ.” Người kia lắc đầu. “Nếu ta trẻ hơn mười tuổi, nhất định sẽ thử xông vào Tiên tông một lần, tìm kiếm hy vọng có Trúc Cơ Đan, tiếc là hiện giờ đạo đồ đã tắt, chẳng khác nào một phế nhân mà thôi.”
“Nếu người tiếu ngạo như thế còn bị gọi là phế nhân thì người trong thiên hạ thế nào mới được xưng là anh hào đây?” Lưu Luy nói. “Với bản sự của Lý huynh, năm đó chịu hạ mình thì tiên tông nào cũng muốn tuyển. Còn Nhạc huynh đệ nữa, chỗ khác không nói, nhưng muốn vào Thương Vũ Phái chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Ha ha…”, người trẻ tuổi cười lớn. “Sau này ta còn phải dựa vào vị sư huynh này nhiều.”
Mấy người cười nói rôm ra suốt một quãng đường đi cùng nhau. Trước khi bái nhập Thương Vũ Phái, Lưu Luy cũng là một tán tu, hai người này chính là bằng hữu của hắn, lần này gặp được ba người không thiếu chuyện để hàn huyên. Đợi tới lúc trở lại động phủ, ăn qua một vài món, uống qua ba tuần rượu Lưu Luy mới nghiên sắc mặt.
“Hai vị huynh đệ, ta có một việc mua bán ở chỗ này, hai người các ngươi có muốn tham gia không?”
“Mua bán?” Hai người kia liếc nhìn nhau. “Nơi này là bí cảnh không giống bên ngoài, cúi đầu chẳng thấy trời cúi xuống không thấy đất, sợ là không dễ làm việc đâu.”
“Sợ cái gì chứ.” Lưu Luy trừng mắt. “Cũng vì là ở trong bí cảnh nên tiền bối Đạo cơ không thể vào được, thủ đoạn của hai huynh đệ ngươi quỷ không biết thần không hay thì có gì phải sợ, việc dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Nói xong hắn đè thấp giọng xuống.
“Việc này chúng ta chưa phải không từng làm qua, mà lần này lại còn là một vụ mua bán lớn.”
“Vậy sao?” Lý huynh kia chớp mắt.
“Với tầm mắt của Lưu mỗ thì trên người kẻ kia có rất nhiều chỗ tốt, không thua gì lần chúng ta tầm bảo năm đó.”
“A…” Hai người kia quay ra nhìn nhau, mỗi người đều đã động tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận