Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 307: Đuổi giết

Đệ tử chân truyền, mỗi một người đều là hạt giống truyền thừa của tông môn, là tu sĩ Luyện khí viên mãn. Công pháp họ sở tu cũng đều bất phàm, pháp khí trên người không có cái nào không phải là thượng phẩm. Người kiểu này tu vi yếu hơn cũng có thể khiêu chiến vượt cấp, sau khi trở thành đệ tử chân truyền thì thực lực càng vượt lên kinh khủng. Bản thân bị trọng thương, dù chỉ còn một hơi thở, muốn giết đám đệ tử ngoại môn như bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.
Có điều quy củ của môn phái Thương Vũ vốn nghiêm ngặt, tình huống khẩn cấp mà đệ tử ngoại môn không tuân theo hiệu lệnh là điều tối kỵ. Lúc này nhìn Mục Tình râu tóc dựng ngược, cơn giẩn đã lên đến đỉnh điểm, sợ là không tìm thấy Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai thì tuyệt sẽ không từ bỏ.
A!
Mạc Cầu chỉ biết than thở trong lòng. Hiện giờ hắn còn cách đại thành Vạn Tượng Công một bước, hắn không phải là đối thủ của đệ tử nội môn, nói gì đến đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện. Ai ngờ được vừa ra khỏi Xích Hỏa Phong đã gặp phải tình cảnh này? Chỉ hy vọng đối phương bị thương nặng rồi mất mạng để hắn đỡ gặp phiền phức.
“Bên cạnh Huyết Long Tử có tứ đại tùy hầu, mỗi người đều là tu sĩ Luyện khí tầng mười trở lên.”
Mục Tình tiếp lời, sắc mặt hắn càng trầm xuống.
“Trong đó có hai người đã mất mạng, chỉ có Man Bá Triệu Long và Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí là may mắn đào thoát. Bọn họ cũng đều đang bị thương cả.”
“Các ngươi yên tâm.” Sau lưng Mục Tình có một nam tử ăn mặc như đệ tử nội môn tiếp lời. “Việc ứng phó với Huyết Long Tử cứ để cho chúng ta, các ngươi chỉ cần tìm thấy người sau đó cuốn lấy hai tên tùy hầu của hắn là được. Mặt khác chúng ta đã thông tin về cho tông môn, với tốc độ của tiền bối Đạo cơ thì chẳng bao lâu sẽ đuổi tới đây.”
Đối phương nói vậy mục đích chính cũng là để yên ổn nhân tâm. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Thương Vũ Phái, người ngoài tới thì bọn họ mới là bên phải lo lắng nhiều hơn.
“Mặt khác.” Mục Tình mở miệng. “Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai chính là người tông môn đã hạ sát lệnh, lần này chúng ta mà thành công thì các ngươi đều có đóng góp lớn. Đạo binh có thể thoát khỏi thân phận tôi tớ, đệ tử ngoại môn tấn thăng nội môn là việc hoàn toàn có thể.”
“Tê...”
Bốn phía chợt vang lên tiếng hít thở dồn dập. Ngàn lời vạn lời chẳng bằng một lợi ích trông thấy trước mắt, có không ít người đã mang tâm tư hy vọng.
“Sư tỷ.” Lúc này một vị nữ tử tay cầm khay ngọc dường như phát hiện ra điều gì vội vã lên tiếng. “Mấy vị đạo binh ở phía tây đột nhiên mất đi linh bàn cảm ứng, sợ là đã gặp nạn.”
“Phía Tây.” Đôi mắt đẹp của Mục Tình cau lại. “Tất cả mọi người truy tìm theo hướng đó.”
“Rõ.”
Mệnh lệnh đưa ra, mọi người đồng loạt thi triển thân pháp lao về phía Tây, dẫn đầu là mấy vị đệ tử nội môn. Mạc Cầu định nhãn nhìn lại, trong lòng hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.
Ở đây có tất cả bốn vị đệ tử nội môn, người nào trên thân cũng hiện linh quang giống như một đạo thiểm điện lao tới, loáng một cái là đã xuất hiện cách ngoài mười trượng. Lưu quang lấp lóe xuyên thẳng qua khu rừng, bọn họ xem cành lá như không có, tốc độ di chuyển không hề chậm lại.
Nhất là Mục Tình, người này bấm niệm pháp quyết, kiếm quang bao phủ toàn thân, trong chớp mắt là xuyên thủng trăm mét. Mạc Cầu thừa nhận phản ứng của mình có phần không theo kịp.
Đây chính là thực lực của đệ tử nội môn?
So sánh với tu Tiên giả ngoài núi, hạng người như gia chủ thế gia sợ là cũng còn cách họ rất xa. Khó trách tu Tiên giả bên ngoài đều hy vọng có thể gia nhập Tiên gia môn phái. Thực lực của đôi bên chênh nhau quá lớn. Khách quan mà nói, mấy vị đệ tử ngoại môn như Thẩm Tuyền thì rất bình thường.
“Mạc sư đệ.” Mạc Cầu đang chìm trong suy tư thì bên tai vang lên giọng của Thẩm Tuyền. “Thực lực ngươi không đủ, chờ sau này nếu gặp phải đối thủ thì không nên vọng động, nhớ bảo vệ bản thân là hơn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, hắn cũng truyền âm cho đối phương. “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
“Ta sợ sư đệ xông lên quá nhanh, lúc đó vi huynh không theo kịp, mà không theo thì không được vì sẽ bị tông môn trách phạt.” Thẩm Tuyền thở dài.
“Không phải vi huynh nhát gan, sự thực Triệu Vô Nhai là đệ tử nội môn đứng đầu ở Cửu Sát Điện, dù hắn bị thương chúng ta cũng chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Vi huynh đã trải qua không ít chém giết trong nhiều năm mà vẫn còn tồn tại được là bởi luôn chú ý cẩn thận.”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tại hạ hiểu rồi.”
Thẩm Tuyền ra vẻ vui mừng. Hắn sợ Mạc Cầu bị công lao mê hoặc, nhất thời xúc động làm liên lụy đến hắn. May mà Mạc Cầu không phải mấy tên đệ tử trẻ tuổi mới vào trong tông môn chưa biết nặng nhẹ, đối phương sẽ không ngông cuồng tự đại.
Tiến thêm một đoạn hắn lại lên tiếng.
“Sư đệ yên tâm, phái ta và Cửu Sát Điện tranh phong tương đối nhiều năm, chuyện thế này cũng hay xảy ra lắm. Chúng ta chỉ cần cẩn thận tránh né một chút, bình thường sẽ không...”
“Sư tỷ.”
Nữ tử cầm khay ngọc trên tay lên tiếng cắt ngang lời của Thầm Tuyền.
“Mặt bắc lại có hai người bị sát hại.”
“Bành!”
Nàng còn chưa dứt lời, chân trời phía Bắc đột nhiên có linh diễm bốc lên như một đầu tiên hạc bay lượn. Đó chính là dấu hiệu Thương Vũ Phái cầu cứu. Chớp mắt sau đó lại có thêm mấy nơi bốc hỏa diễm, xem ra không chỉ có người ở một chỗ gặp nạn.
“Hắn trốn theo hướng Bắc.”
“Không, có thể là kế điệu hổ ly sơn.” Một người lắc đầu. “Triệu Vô Nhai sử tu pháp môn cực kỳ tà dị, tùy hầu của hắn lại trung thành tuyệt đối, thậm chí không tiếc xả thân để kéo dài thời gian cho hắn.”
“Ta sẽ ở lại.” Thấy Mục Tình chần chừ, một đệ tử nội môn chủ động nêu ý kiến. “Nơi này giao cho ta, các ngươi đi mặt bắc, ví như Triệu Vô Nhai ở đây thì ta sẽ phát linh diễm thông tri cho các người.”
“Việc này...”, đôi mắt đẹp của Mục Tình chớp động, rồi nàng trang trọng gật đầu. “Lưu sư đệ, ngươi phải cẩn thận.”
“Yên tâm.” Lưu sư đệ cười khẽ. “Sư tỷ cũng hiểu, ta còn có thủ đoạn bảo mệnh trên người, huống hồ Triệu Vô Nhai còn đang bị trọng thương. Ít nhất giữ đến lúc sư tỷ chạy đến thì không vấn đề.”
“Tốt lắm.” Tình huống khẩn cấp, thời gian không có nhiều để mọi người do dự, Mục Tình vội gật đầu. “Để lại mấy đạo binh, còn những người khác đi theo ta.”
“Rõ.”
“Rõ.”
“Giết!”
Tiếng la hét từ bên cạnh truyền tới, một bị đạo binh Cửu Sát Điện cầm trường đao trong tay, người đao hợp nhất hóa thành một vòng đao mang lăng lệ chém ra. Cương khí Tiên thiên ngưng tụ như hóa thành thực chất, một kích có thể chém vỡ linh quang thuật pháp. Hai đạo binh của Thương Vũ Phái bị hắn chém ra thành mấy mảnh.
Người này duy trì thế tới, thân hình như gió táp cùng với đao quang cuồng loạn quét về phía trước. Nếu ở phủ Đông An, thực lực người này đủ để xếp trong ba võ giả phàm nhân đứng đầu.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, một tay hư nhấc, sát khí quanh thân trào lên, hắn hướng về người phía trước tung ra một chưởng.
“Hô...”
Hỏa Sát Chân Cương!
Cương khí Tiên thiên tiêu tán hư vô, Địa hỏa sát khí ầm ầm ngưng tụ, lần này chúng lại dung hợp hoàn mỹ với nhau. Hỏa Sát Chân Cương mới hình thành như khói đặc bao phủ lấy liệt hỏa, ở giữa trời hóa thành một cái cự chưởng hướng phía đao quang hung hăng bổ xuống.
“Bành!”
Đao quang bị phá vỡ trong nháy mắt, Hỏa sát chi lực vẫn quay cuồng bên trong. Chỉ hai ba hô hấp sau, đợi Hỏa Sát Chân Cương trở lại thì trên mặt đất chỉ còn lại một nửa bộ xương và một thanh trường đao. Vị đạo binh vừa mới hiển lộ thần uy Tiên thiên đỉnh phong đã mất mạng trong tay Mạc Cầu.
“Tốt lắm.”
Cách đó không xa, Thẩm Tuyền cong ngón tay búng ra, một dòng nước dạt dào tuôn trào hóa thành thủy long gào thét trùng kích về phía trước. Hắn nghiêng đầu xem diễn biến, ánh mắt nhìn Mạc Cầu đầy tán thưởng.
“Môn Luyện Sát chi thuật của sư đệ không tầm thường, uy lực không kém bao nhiêu so với pháp thuật của bọn ta.”
Hắn nhìn ra được, Hỏa Sát Chân Cương của Mạc Cầu hơi thiếu linh hoạt một chút nhưng lực sát thương thì không hề yếu. Là một chấp sự ngoại môn có kiến thức rộng rãi, Thẩm Tuyền cũng lần đầu mới được thấy công pháp Luyện sát mãnh liệt như vậy.
Không biết sư đệ của hắn dùng Sát khí cỡ nào?
Bản thân hắn cũng được thả lỏng, xem ra không cần quá lo đến an nguy của vị sư đệ này.
“Sư huynh quá khen rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Không thể so được với tiên pháp của sư huynh.”
“Cẩn thận một chút.” Một người lên tiếng nhắc nhở. “Triệu Vô Nhai xâm nhập tông môn đánh lén Vương sư tỷ không thể mang theo nhiều đạo binh như vậy, sợ là bọn hắn đã sớm mai phục tại nơi này hoặc là có hậu phương tiếp ứng.”
“Không sai.” Sắc mặt Thẩm Tuyền trở nên nghiêm trọng. “Cẩn thận là hơn, trước hết để cho đạo binh chia ra bốn phía điều tra xem có thấy tung tích Triệu Vô Nhai đâu không.”
Bọn họ đuổi tới nơi này nhưng không tìm thấy mục tiêu lại gặp phải mai phục, may mà chỉ là mấy tên đạo binh của đối phương. Những người này thực lực không yếu nhưng không thể uy hiếp đến đệ tử ngoại môn được. Ngay như Mạc Cầu cũng có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.
“Tìm thấy rồi.”
Ở phía xa có một người rống lên.
“A!” Ngay sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Đuổi theo.”
Hai mắt Mục Tình vừa mở đã gầm thét xông lên. Những người khác chia ra bốn phía vội vàng hóa thành một cái võng lớn hướng về mục tiêu.
“Bành!”
Đột ngột, mặt đất cách Mạc Cầu không xa đột nhiên chấn động. Sau đó một khắc là âm thanh “Ầm ầm..” nổ ra.
Mấy chục thân cây dài đến mấy trượng từ dưới mặt đất xuyên lên tứ phía, xuyên qua cả thân người mấy vị đạo binh. Một vị đệ tử ngoại môn chạy gấp nhưng may là vẫn phản ứng kịp, linh quang lóe sáng, vị này vừa kịp lùi lại mấy trượng tránh được khu vực nguy hiểm. Nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì hô hấp đã nén lại, chỉ thấy sau lưng vang lên tiếng nhắc nhở của đồng môn.
“Cẩn thận!”
“Hô...”
Hai mắt hắn tối sầm lại, phía trên cao như có màn trời úp xuống che kín tầm mắt, kèm theo là một cỗ uy áp vô tận làm hắn không di chuyển được.
“A!”
Hắn gầm lên giận dữ, trên thân hiện ra từng tầng linh quang, một tay nhấc lên rút phi kiếm trên thân bảo trảm. Một vòng kiếm quang thê lương nghịch thế giương lên. Vậy mà...
“Bành!”
Mặt đất rung chuyển, bụi mù nổi lên bốn phía. Chờ cho sương mù tán đi thì mặt đất phía trước hiện ra một cái hố to dài mấy trượng, ở giữa cái hố là vị đệ tử ngoại môn đã bị lực lượng to lớn nghiền thành một đống thịt nát.
Mọi người nhìn thấy một cái lá chắn to lớn đã xuất hiện. Tấm lá chắn như một bức tường màu đen chắn sau một người đang lao nhanh về phía trước.
“Hô...”
Hai mắt Thẩm Tuyền mở lớn, hắn vội hô to. “Huyền Linh Thuẫn, là Man Bá Triệu Long. Cẩn thận!”
Hắn vừa mới dứt lời, ở phía trước đã có mấy vị đạo binh bị tấm lá chắn đánh văng ra ngoài. Trên tấm lá chắn có lực lượng mạnh mẽ quỷ dị, đạo binh vừa mới chạm vào đã bị đứt đoạn gân cốt.
Mạc Cầu quay đầu nhìn thấy mấy vị đệ tử nội môn giống như vừa phát hiện ra cái gì, điên cuồng lao tới trước. Mặc cho người của Cửu Sát Điện liều mạng chặn lại bọn hắn cũng không quan tâm, lách mình tránh né rồi nhanh chóng lao đi.
Một người trong đó rống lên. “Cuốn lấy bọn hắn!”
“Hì hì...”
Tiếng cười ma mị chợt vang lên từ xa, một đạo lưu quang lặng lẽ xuyên qua người một vị đệ tử ngoại môn.
“Là Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí!”
Sắc mặt Thầm Tuyền đã trắng bệch. Hắn quan sát một lượt là nhận ra, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không có ai đến giúp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận