Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 518: Lưỡng phương

Âm Sơn quân Tô Hồ có dàng người cao gầy, tướng mạo gầy gò mặc trường bào màu đen nhìn như nho sinh trung tuổi. Nhìn vào toát ra khí chất nho nhã nhưng xuất thân đúng thực là quân nhân. Trải nghiệm của hắn cũng có chút truyền kỳ.
Đầu tiên là tập võ, sau gặp nhân duyên thì chuyển tu thuật pháp, pháp võ song tu đều bất phàm, qua thi cử triều đình mà được phong Huyện uý. Bốn mươi tuổi mới nhận được truyền thừa Âm Sơn, bỏ qua nhục thân chuyển tu Quỷ đạo, tấn thăng chân nhân. Mấy chục năm chiếm cứ Tề châu, hắn chính là một trong thập đại tán nhân. Mặc dù xếp hạng trong tốp mười này không cao, không dùng đấu pháp để xưng hùng nhưng cũng là một tồn tại uy chấn một phương.
“Đi đi.” Âm Sơn quân quét mắt nhìn mấy người rồi than nhẹ. “Ta xem như cũng có tương giao với Thiên Sơn lão mẫu là sư tôn của các ngươi, chớ có bức Tô mỗ phải hạ thủ.”
Hắn vừa dứt lời, trường bào trên người run run như một mảnh mây đen từ phía sau khuếch tán, uy áp kinh khủng bao phủ một khoảng không rộng đến gần một mẫu.
Trong mắt mấy người, Âm Sơn quân Tô Hồ như thể biến thành hung hồn lệ quỷ uy thế nhập trời, có thể so với Quỷ vương hùng cứ một phương trong truyền thuyết.
Người này đúng là danh xứng với thực! Mỗi người trong thập đại tán nhân ở Tề châu đều có thể xưng làm Quỷ vương.
“Hừ.” Bạch y Kiếm khách Hạ Hầu Nhân hừ lạnh một tiếng, lấy uy áp nộ trừng nhìn đối phương. “Họ Tô kia, ngươi vốn là người lại xả thân hoá quỷ, lấy người thường làm thức ăn. Lúc còn sống được triều đình phong tước, thụ bổng lộc của bách tính mà nay lại cấu kết với La giáo mưu hoạ loạn triều cương. Bất trung bất hiếu bất nghĩa như thế đáng giết.”
Mỗi lời Hạ Hầu Nhân nói ra đều đâm thẳng vào tim gan khiến Âm Sơn quân sa sầm nét mặt, trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận vô biên. Hắn niệm mặt mũi cố nhân mà không để ý đến mấy tiểu bối trước mặt nhưng cũng không dễ để cho người khác khi nhục bản thân mình. Uy danh huyện uý Âm Sơn huyên mấy chục năm đâu phải tự dưng mà có?
“Thật can đảm.” Tô Hổ trợn trừng hai mắt, tiếng quát ra rung động đất trời. Sóng âm vang xa như biến thành thực chất xen với uy lực chân nhân chẳng khác nào trọng chuỳ giáng xuống, không khí hiện ra gợn sóng, bốn người Thiên Sơn kiếm hiệp cùng rên lên một tiếng.
“Đám tiểu bối muốn chết.”
Âm còn chưa dứt, một bàn tay đen thui đã từ hư không thoát ra ngang nhiên chụp về phía bốn người.
Âm Phong Chưởng!
Chưởng này chính là bí pháp truyền thừa Âm Sơn, lại được Tô Hồ tập hợp võ kỹ từ trước bổ khuyết nên tinh diệu bất phàm.
Chưởng vừa ra đã cầm nã tứ phương.
“Hây.”
Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng cầm kiếm tiến lên, nàng mở miệng quát khẽ, trường kiếm trong lòng bàn tay đâm ra như thiểm điện. Kiếm quang như một đoá nguyệt hoa loé lên rồi biến mất. Bàn tay đen thui kia đột nhiên sựng lại, một vết rách dài hẹp thình lình xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Âm Phong chưởng lặng lẽ tiêu tán.
“Thiên Sơn Tam Thần Kiếm.” Sắc mặt Âm Sơn quân trầm xuống, hắn nheo mắt. “Không ngờ ngươi chỉ là một hậu bối lại có thể nắm giữ kiếm pháp như thế, quả thực cao minh. Chả trách lại dám tới tận đây khiêu khích ta. Đáng tiếc… Chịu chết đi.”
Dứt lời, thân ảnh của hắn đã xuất hiện tại phía trước bốn người, tốc độ nhanh đến quỷ dị.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm không phải kiếm pháp thông thường, nó được dung nhập thuật pháp, võ kỹ, thậm chí cả thiên thiên thuật số đặc hữu của Thiên Sơn phái mà thành tuyệt học. Một khi nắm giữ trọn vẹn, lúc thi triển đã có lý giải với thiên địa chi đạo. Thực lực đối phương biểu hiện ra đã nằm ngoài dự tính của Âm Sơn quân, sau này nếu không gặp bất trắc thì khẳng định sẽ lại có thêm một chân nhân mới xuất hiện.
Lúc bắt dầu Âm Sơn quân vốn chỉ muốn nể mặt cố nhân giáo huấn mấy người một phen rồi đuổi đi, nhưng sau đó bị Hạ Hầu Nhân kích động tâm hoả, lại thấy thực lực của Từ Vân Phượng thì sát cơ nổi lên trong lòng.
Bốn người này tuyệt không thể lưu lại được. Nếu không sau này chắc chắn sẽ thành mầm hoạ!
Âm hồn quỷ vật không giống nhục thân, nó không có thực thể nên hành động khó mà đoán trước. Âm Phong Độn càng ẩn chưa diệu pháp. Hắn thúc giục pháp lực, thân hình loé lên đã vượt qua mấy trượng, năm ngón tay xoè ra, U Minh Trảo bao phủ tứ phương. Trảo ảnh liên tiếp bổ tới, trong nháy mắt đã vây chặt lấy bốn người.
“Kiếm trận.”
“Lên.”
Bốn người cùng quát lên một tiếng, bốn đạo kiếm quang nghịch thế mà lên, đứng vững như tuyết sơn giữa thiên địa ngạo nghễ không đổ. Kiếm quang phá vỡ trảo quỷ, quét ngang giữa trời, khí lưu cuốn lên quét sạch một khoảng hơn mười trượng mặt đất.
“Khá lắm.” Âm Sơn quân quát khẽ, thân hình không né tránh mà vỗ ra một chưởng ở giữa không trung.
Chưởng xuất ra, âm phong loé sáng. Một cỗ tật phong từ lòng bàn tay hắn tuôn ra xé rách đại địa, ngang nhiên ngạnh kháng cùng kiếm quang.
“Oanh…”
Hai cỗ kình lực va chạm, không khí như nước bị đun sôi kéo theo kình khí bắn ra tứ tung. Chỉ một thoáng, mặt đất điên đảo, phòng ốc xung quanh đổ sập, đám người Thẩm Thu ngã lăn lộn bay ngược ra ngoài. Tiếng nổ đinh tai nhức óc còn vang vọng một lúc.
“Soạt.”
Âm Sơn quân đạp chân xuống mặt đất, mặt đất ầm ầm vỡ ra, cả người hắn xông vào trong kiếm trận. Hắn vung tay áo, quyền, chưởng, trảo cùng xuất, chỉ trong chốc lát đã tung ra ba mươi sáu công kích về phía bốn người. Võ kỹ và thuật pháp hoà quyện trong tay hắn, kình khí kinh khủng như hắc long bão táp, uy lực của chân nhân đã hiện thị rõ.
Kiếm trận nhanh chóng hiện ra vẻ không chống đỡ nổi.
“Tranh…”
Đột nhiên, có tiếng kiếm ngân vang lên.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm!
Từ Vân Phượng nghiêm sắc mặt, trường kiếm trong lòng bàn tay như thiên ngoại phi tiên nhẹ nhàng lướt qua đột kích kình lực.
Kiếm xuất, vạn pháp tịch diệt.
Thiên Vũ Kỳ Kiếm!
Hai mắt Hạ Hầu Nhân ngưng trọng, kiếm trong tay như tiên cầm vỗ cánh, lông vũ giương cao, mỗi chiêu đều nhằm vào sơ hở của đối phương.
Tuyết Sơn Phi Long Chú!
Không giống với những người khác, Mã Đình Đình võ nghệ không nổi bật nhưng lại là người có thuật pháp mạnh nhất trong bốn người. Nàng bấm niệm pháp quyết, linh quang chợt hiện quanh thân dệt thành một tấm lưỡi đem kình khí của bốn người hoà làm một thể, tương hỗ bổ sung lẫn nhau.
Nhật Nguyệt Luân!
Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương thiên phú cực cao, sở học võ kỹ, hắn chính là người đầu tiên trong gần trăm năm qua của Thiên Sơn Phái tu thành Nhật Nguyệt Kiếm Luân, kiếm xuất thành vòng trùng trùng điệp điệp. Bốn người dốc toàn lực ứng phó kết thành Thiên Sơn kiếm trận đem đối phương ép xuống.
“Hảo tiểu bối.”
Sắc mặt Âm Sơn quân lạnh như băng, sát cơ trong lòng càng đậm. Mấy tên tiểu bối này không yếu, nhưng danh hào Tô Hồ lớn như thế cũng không phải tự nhiên mà có. Thân hình hắn chớp động, bấm tay làm đao vung về phía trước, tay áo đón gió tung bay, âm phong đạo mạnh mẽ chém xuống.
Âm Phong Đao tung hoành ngang ngược, ngưng tụ không tán. Thời gian chỉ trong nháy mắt, ở trong kiếm trận đã có hơn mười đạo Âm Phong Đao không ngừng hướng ra ngoài khuếch trương. Đao khí tung hoành đột nhiên đại thịnh.
“Phá cho ta!”
“Bành!”
Kiếm quang băng tán, đao khí rực rỡ, mặt đất ầm vang, bùn đất từ trung tâm bay ra đầy trời. Thiên Sơn tứ kiếm hiệp kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhanh chóng lùi lại. Âm Sơn quân cười lạnh, vừa muốn thừa thắng xông lên thì nét mặt bỗng nhiên đại biến, trong lòng chợt nảy ra cảnh báo. Một cỗ hàn ý nổi lên trong lòng.
Không ổn!
“Bạch!”
“Ầm ầm…”
Hai cỗ kình khí thừa cương dương đột nhiên toát ra, một trái một phải giáp công về phía Tô Hồ. Chưởng thế còn chưa đến, tiếng nổ đã vang lên. Chân kình thuần dương bao trùm tứ phương, phong toả hết mọi khả năng né tránh của hắn, có thêm cả uy năng khắc chế âm hồn, uy lực mạnh mẽ vượt qua Thiên Sơn tứ kiếm hiệp liên thủ.
Tiên Thiên chưởng!
Là Vân Sơn nhị lão.
“Hèn hạ.” Âm Sơn quân ngửa mặt lên trời gào thét, âm phong vô tận như địa lôi nổ tung hướng về hai bên. Vân Sơn nhị lão đều là chân nhân, nổi danh cùng với hắn, mặc dù đơn đả độc đấu thì không ai bằng Âm Sơn quân nhưng hai người liên thủ thì chắc chắn không rơi vào hạ phong. Hiện giờ hai người lại còn thừa dịp mà tập kích. Hai lão đầu tử sống gần trăm tuổi vì giết Âm Sơn quân hắn mà đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi.
“Hèn hạ?” Một lão giả tóc trắng không biết xuất hiện từ khi nào, song quyền liên hoàn đánh ra. “Âm Sơn quân, đối với loại người như ngươi, chúng ta ra tay là thay trời hành đạo, dùng thủ đoạn nào thì có quan trọng gì. Hôm nay ngươi hãy chịu chết đi.”
Sau tiếng quát, hai người ngang nhiên xông phá đao khí trước người, hướng về Âm Sơn quân đẩy ngang một chưởng.
“Oanh!”
Phương viên mười trượng mặt đất cùng nhau rung lên. Chớp mắt sau đó vô số bùn đất phóng lên tận trời, bão táp kình khí đẩy bọn chúng tản ra bốn phía.
“Các ngươi đi mau.”
Mã Đình Đình khẽ quát lên mấy tiếng, nàng run tay cuốn lên Tử Tước Chu lăng đưa đám người Thẩm Thu bay về phía xa, còn lại bốn người thì chăm chú theo dõi trận chiến. Âm Sơn quân thật khó chơi, thực lực đối phương rõ ràng nằm ngoài dự liệu của bọn họ. May có Vân Sơn nhị lão xuất thủ, lại đột nhiên tập kích, trận chiến này khó mà phát sinh biến cố được.
Quả nhiên, từ trận chiến vang lên tiếng kêu, Âm Sơn quân như một khối vải rách bị Tiên Thiên Chưởng đánh bay ra ngoài, quỷ thể cũng hiện ra bất ổn.
Trong hậu viện huyện nha, Nam Tùng thành nữ cùng Cơ thị Thanh Tuyền đi trong hành lang, thưởng thức cảnh trí với trăm hoa đua nở.
“Thanh Tuyền tỷ thật có nhã hứng.” nam Tùng xoay người khẽ vuốt một đoá hoa rồi mỉm cười. “Hậu viện này bốn mùa đều như mùa xuất, trăm hoa đua nở, cảnh đẹp như thế thật khiến người ta không muốn rời đi.”
“Cũng chỉ là xương khô trong bức hoạ thôi.” Thanh Tuyền lắc đầu, vẻ mặt buồn sầu. “Những thứ này đều là pháp thuật huyễn hoá mà thành, lừa gạt người khác thì được, muốn lừa gạt mình sao đây.”
“A…”, Nam Tùng ngồi dậy mỉm cười. “Hình như Thanh Tuyền tỷ có nhiều điều cất giấu trong lòng khó nói ra được? Ta có bí pháp có thể hoá giải buồn khổ, xua đi trăm ưu phiền, không biết tỷ tỷ có cảm thấy hứng thú?”
“Miễn cho.” Thanh Tuyền ngồi xuống thạch đình, bàn tay khẽ vung, mặt bàn đá đã hiện ra trà nước. “Bí pháp của La giáo ta cũng có nghe thấy, có điều sầu tư là vì người mà có, chứ hoa cỏ nào có tội gì.”
Nói xong nàng lắc đầu. “Hiện tại sợ là ta không có tư cách nói những lời này.”
“Tỷ tỷ không cần buồn rầu.” Nam Tùng ở bên cạnh chậm rãi phụ hoạ. “Tiền bối vì tỷ mà không tiếc thôn phệ dương khí người sống để kéo dài tính mạng cho người…”
“Răng rắc…”
Thanh Tuyền đột nhiên nắm chặt bàn tay, gương mặt xinh đẹp hoá thành lạnh lùng. “Đừng nói thêm nữa.”
“Vâng.” Nam Tùng nhíu mày, vẻ mặt như cười mà không cười, nàng gật đầu. “Không nên nói những lời làm mình không vui. Nghe nói trước kia tỷ là người Cơ gia ở kinh thành, giáo phái ta cũng có một người hình như có quan hệ huyết thống với tỷ thì phải.”
“Thật vậy sao?” Thanh Tuyền hơi cụp đuôi mắt xuống. “Ta đã không phải là người, còn huyết thống với ai nữa. Chẳng như Nam Tùng cô nương, nghe nói trước kia đã từng đi qua Vạn Hoa Tự ở kinh thành phải không?”
“Không sai.” Nam Tùng gật đầu. “Ở đây giống hệt năm đó, tài tử giai nhân sóng đôi khiến người ta phải hâm mộ, hình như tỷ quen biết tiền bối cũng ở nơi đó thì phải.”
“Đúng thế.” Thanh Tuyền chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt hơi hoảng hốt. “Năm đó có không ít người đi dự thi, ta và Tô Hồ cũng vậy, nhưng hắn thì đỗ, ta lại không qua…”
Cảnh tượng xưa kia hiện về làm nàng vô thức mỉm cười, rồi lại lắc đầu than nhẹ. “Đáng tiếc.”
“Không có gì phải hối tiếc.” Nam Tùng cười nói. “Hai vị vẫn là quyến lữ thần tiên khiến người ta…”
“Ai?” Lời còn chưa nói hết, nàng bỗng nhíu mày quay về phía đình viện bằng ánh mắt nghi hoặc. “Có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này Thanh Tuyền cũng phát hiện ra điểm bất thường. “Có người đến.”
“Ngươi là ai? Nơi này là nội phủ huyện nha, không được phép thì không ai được vào.”
“Muốn chết!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi im bặt. Nam Tùng cau mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Chẳng lẽ ngoại trừ Thiên Sơn tứ kiếm hiệp còn có ai muốn tiến vào Âm Sơn huyện này? Dám tới trực tiếp huyện nha, đối phương quả thực muốn chết.
Nàng lắc đầu, rồi lại nghe tiếng gầm gử vang lên ngày một gần, rõ ràng là tiếng quỷ sai kêu rên nhưng không hề có âm thanh chiến đấu hay va chạm gì.
Tựa như… những quỷ sai kia chỉ kịp hô lên rồi tất cả đều tiêu thất. Tiếng bước chân ngày một lại gần, cho đến khi một bóng hình hiện ra thản nhiên bước vào hậu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận