Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 77: Cường giả

“Phì!”
Mạc Cầu há mồm nhổ ra một ngụm nước bọt pha lẫn với máu, toàn thân hắn run lên nhưng nét mặt thì rạng ngời.
Thi thể Độc Nhãn Bưu đổ gục dưới chân hắn.
Luyện Tạng!
Cao thủ bậc này dù ở ngoài thành hay trong thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế mà lại chết ở trong tay hắn. Tuy có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới kết quả này, nhưng kết quả cuối cùng đã chứng minh thực lực của hắn hiện giờ.
Tuy hắn chưa đạt tới Luyện Tạng nhưng cũng không còn kém bao nhiêu nữa.
Hiện giờ tình trạng chém giết vẫn còn lan rộng xung quanh hắn, bản thân hắn cũng đang bị thương, chưa phải lúc ăn mừng.
Hắn ổn định hơi thở, vội vã nhặt lấy phi đao và ám khí trên mặt đất.
Vừa cầm cây cung ở dưới mặt đất lên, hai lỗ tai hắn chớp động, đột ngột cài tên vào rồi hướng về một góc tối hô lớn.
“Ai? Mau đi ra.”
“Mạc đại phu.” Một nam tử trung niên, dáng người gầy gò chậm rãi thò ra.
“Là ta, Chu Quý đây.”
Người vừa xuất hiện cầm trong tay hai thanh đoản kiếm dài chừng hơn một xích, là người quen cũ của hắn trong Hắc Hổ Đường.
“Lão Chu.” Thấy rõ người đến, Mạc Cầu thở phào, thân thể đang căng ra cũng được thả lỏng. “Lão vừa dọa ta đấy.”
Hắn chém giết cùng Độc Nhãn Bưu một hồi, tuy dựa vào lực phòng ngự kinh người mà giết được đối thủ nhưng bản thân cũng thụ thương không nhẹ. Hiện giờ hẳn chỉ hơi phát lực, lục phủ ngũ tạng đã như có lửa đốt, da cốt toàn thân đau thức không thôi.
Bất kỳ đối thủ Đoán Cốt nào xuất hiện lúc này đều có thể lấy mạng của hắn.
“Mạc đại phu.” Lão Chu cũng an tâm chạy lại gần. Hắn nhìn thi thể trên đất thì hoảng hốt. “Đã có chuyện gì vậy?”
“Cái này... ta cũng không rõ.” Mạc Cầu chần chừ, khẽ lắc đầu. “Lúc ta tới thì đã thế này. Xem ra tên này đã cùng Thôi đại hiệp đồng quy vu tận.”
“Đồng quy vu tận?” Lão Chu nhíu mày. “Mạc đại phu, chắc ngươi không biết người này là ai. Hắn chính là một trong các thủ lĩnh của Bạch Mã Phỉ, tên là Độc Nhãn Bưu Đỗ Bân. Thôi đại hiệp có mạnh, nhưng còn chưa so được với hắn.”
Nói tới đây, ánh mắt hắn lóe lên, đột nhiên cười nhẹ. “Mặc kệ hắn, người chết thì đã chết rồi.” Nói xong, hắn vội lao về chỗ thi thể tìm kiếm, bỏ mặc Mạc Cầu đứng đó.
Không bao lâu sau.
“Hừ!” Lão Chu cầm túi tiền nhẹ bẫng lên, nhổ phì phì vẻ khinh thường. “Là đại nhân vật trong Bạch Mã Phỉ mà trên người chẳng có cái gì đáng giá. Một tên nghèo kiết xác.”
Nói xong, hắn cất túi tiền vào trong người. Hắn không chỉ tìm kiếm trên thi thể Độc Nhãn Bưu mà còn lục xoát cả thi thể Thôi Xuyên Bách ở cách đó không xa. Ngoại trừ bình khí, tổng cộng hắn lấy được hai túi tiền, ba khối ngọc khí và một kiện trang sức.
Dù là Độc Nhãn Bưu hay là Thôi Xuyên Bách, cả hai đều là những nhân vật danh tiếng cả trong và ngoài thành. Vật phẩm tùy thân không nhiều nhưng cũng có giá trị nhất định. Lão Chu lục soát xong thì nhét cả vào người mình, không có ý định đưa cho Mạc Cầu chút gì chứ đừng nói tới chuyện chia đều.
Mạc Cầu im lặng đứng ở bên cạnh, ánh mặt đạm mạc theo dõi. Lúc bình thường, thân phận đại phu dễ khiến cho mọi người tôn kính, ở thời loạn cũng dễ giữ mình. Nhưng hiện giờ đang loạn, người có vũ lực như lão tự nhận mình mạnh hơn nên không ngại chiếm lấy tất cả.
Bận rộn một hồi, hắn mới cầm cự đao, trường tiên lên rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu cũng đang nhìn về phía hắn.
Nhận ra điều gì đó, hắn cười gượng.
“Mạc đại phu yên tâm. Chờ sự việc này qua đi, lão Chu ta sẽ chia cho ngươi một phần, quyết không chiếm hết một mình.”
Tuy nói ra như thế, nhưng hắn vẫn giữ chặt trường đao và nhuyễn tiên trong tay, không hề có ý buông bỏ.
Hai kiện binh khí này đều xứng là bảo bối. Nhất là trường đao kỳ dị của Độc Nhãn Bưu, giá trị không dưới một trăm lượng bạc.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Mạc Cầu hiểu rõ đối phương nhưng cũng chỉ lắc đầu nhẹ nhàng. “Đi hướng nào mới an toàn đây?”
“Ta từ phía bắc đến, nơi đó đều là người của Bạch Mã Phỉ.” Lão Chu nói vẻ nghiêm trọng. “Ta đoán chừng, tất cả trụ sở của Hắc Hổ Đường đều đã bị bọn chúng bao vây rồi. Muốn ra ngoài bây giờ không dễ.”
“Vậy sao bây giờ?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Nhưng có một chỗ, ta khẳng định là sẽ an toàn.” Lão Chu cười đắc ý. Hắn đưa tay chỉ về hướng xa xa. “Đó chính là Diệu Dược Đường.”
“Diệu Dược Đường?” Hai mắt Mạc Cầu cũng sáng lên. Hắn gật gật. “Nói đúng lắm. Bạch Mã Phỉ dù hung tàn nhưng cũng phải kiêng dè những người có thể trị thương cho chúng.”
“Không sai.” Lão Chu cất roi da, thu dọn đồ đạc, tay xách trường đao vội vã cất bước. “Chúng ta đi thôi.”
Mạc Cầu không nói một lời, im lặng bước theo.
Dù mang theo một đống đồ, lão Chu bước đi như bay. Hắn có thực lực Luyện Da.
Điều này cũng không có gì lạ lẫm. Hắn vốn là tinh anh trong Hắc Hổ Đường, đã tập võ nhiều năm nên cũng có một chút thành quả. Có điều tiềm lực của hắn chỉ dừng ở đây mà thôi.
Hai người một trước một sau đi dọc theo con hẻm nhỏ, dựa vào nhà cửa mà đi. Vì quen thuộc địa hình nên tốc độ khá nhanh.
“Giết!”
“Keng keng...”
“A!”
Hai người cẩn trọng di chuyển, xung quanh vẫn vang lên những tiếng gào thét và tiếng kim loại va chạm không dứt.
Lần này Bạch Mã Phỉ đột nhiên vào thành, phát động đột kích vào đúng lúc Chung Vân Triệu ra ngoài. Hắc Hổ Đường vội vàng nghênh chiến nhưng lực lượng tinh nhuệ thiếu vắng nhiều, tạm thời không phải là đối thủ.
Trên đường đi, hai người vẫn thường gặp thi thể của đám bang chúng trong bang. Lão Chu nhìn thấy thì không khỏi kinh hãi, riêng Mạc Cầu không có biểu hiện gì.
Hắn đã hạ quyết tâm, qua một thời gian nữa sẽ tìm cách rời khỏi nơi đây. Hắc Hổ Đường càng loạn, hắn càng dễ thực hiện kế hoạch của mình.
“Đông!”
“Đông!”
Thanh âm chấn động mặt đất vang vọng nơi xa rồi ngày một rõ dần làm hai người ngừng bước.
“Tiếng gì vậy?” Lão Chu kinh ngạc nói. Mạc Cầu cũng nhíu mày không hiểu.
“Oanh...”
Một âm thanh nghe như tiếng sẫm nổ rền vang đột nhiên truyền tới.
Khoảng cách này...
Hai mắt Mạc Cầu trợn tròn, nhanh chóng lắc mình nhảy ra cách hơn một trượng. Sau vài lần đã đáp xuống chính giữa đình viện.
Lão Chu phản ứng không kịp, một khắc sau hắn bị vách tường bên cạnh nổ tung, đất đá bắn tới đập vào người khiến hắn bay ngược trở lại. Thân thể còn đang ở giữa không trung, miệng hắn đã phun ra một ngụm máu lớn.
Từ chỗ vách tường vỡ xuất hiện hai thân ảnh khôi ngô liên tục va chạm mấy lần mới dừng lại.
“Đông! Đông”.
Xung quanh hai người tia lửa bắn ra bốn phía. Động tác của mỗi người đều nhanh như điện, lực đạo lại hung mãnh đến cực điểm, trình độ vượt xa Độc Nhãn Bưu vừa rồi.
Mỗi hành động của hai người đều khiến kình phong gào thét. Mạc Cầu nhìn thấy cảnh này thì hãi hùng khiếp vía.
Quan sát thật kỹ, một trong hai người mặc trọng giáp, sắc mặt đỏ tía, cầm trong tay một cây côn lớn. Người này chính là Nhị đương đầu Tử Diện Sư Dương Hồng của Hắc Hổ Đường.
Hắn được trời sinh ban cho thần lực. Thực lực của hắn không yếu hơn đường chủ Chung Sơn, là người gần với Chung Vân Triệu nhất.
Hiện giờ hắn mặc trọng giáp nhưng vẫn phải chống đỡ vô cùng gian nan.
Người còn lại tóc dài bay tán loạn. Hắn cầm trong tay một cây Lang Nha Bổng, toàn thân đều là cơ bắp. Nhìn hắn còn cường tráng mạnh mẽ hơn cả Dương Hồng.
Hắn chính là cao thủ Hậu thiện Độc Lang! Lúc trước hắn là thủ lĩnh của Độc Lang Đạo, hiện giờ là nhị đầu lĩnh của Bạch Mã Phỉ.
“Oanh...”
Lang Nha Bổng và cự côn va chạm tạo nên những âm thanh nặng nề trầm đục khiến người ta phát lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận