Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 374: Hai đôi sư đồ (2)

Hạng Lương thở dài, tựa như đã đoán được kết cục sẽ xảy ra tiếp sau đây nên chỉ cúi đầu xuống.
“Hắc hắc…”
Ma Lão Cửu cười lên mấy tiếng kỳ dị rồi khẽ động cây xà trượng trong tay, một làn khói đen mảnh khó dùng mắt thường phân biệt được dũng mãnh lao về phía trước.
“Các ngươi còn không mau đi đi?”
Một tên giữ cửa thấy vậy thì cau mày, vén tay áo muốn đánh. Chỉ một khắc sau, thân thể hắn nhảy dựng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn bàng hoàng, chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy đồng bọn đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy hoảng sợ. Chính hắn cũng đang hoảng sợ không kém bởi vì trong mắt của từng người, thân thể người còn lại đang tan rã bằng một tốc độ nhanh kinh hồn. Chỉ sau vài hơi thở, hai người vừa mới rồi còn sống, khí huyết sung mãn đã trở thành hai bộ xương khô.
Hai bộ xương đổ xuống mặt đất, hai thân ảnh khác lạnh lùng bước vào trạch viện.
Trên nóc nhà điêu khắc đủ các loại hoa cỏ, dị thú. Ẩn trong đó có một con nhện nhưng không ai chú ý tới.
Trong sơn cốc ngoài thành, Mạc Cầu cau mày, vội lách mình mà đi.
“Trúc Cửu Tiết.”
Cầm đồ vật trong tay, hai mắt Đan Bất Quy xen lẫn sợ hãi và thán phục. “Đây là đồ thực, kỳ vật này thật hiếm thấy.”
“Sư phó.” Kỷ Tuyết chớp mắt. “Sao vậy, cây trúc này quý lắm sao?”
“Đâu chỉ có trân quý.” Đan Bất Quy gật đầu một cách trịnh trọng. “Trúc Cửu Tiết chính là linh thực được nói đến trong truyền thuyết, bởi vì nó có thể dùng để luyện chế ra Pháp bảo.”
“Pháp bảo!” Kỷ Tuyết kinh ngạc rồi vội vã che miệng lại, hạ thấp giọng. “Sư phụ nói không sai chứ? Rất nhiều tu sĩ Đạo cơ cũng không có pháp bảo mà dùng đâu.”
Đan Bất Quy gật đầu rồi bất đắc dĩ than. “Chỉ tiếc, cây trúc này chỉ có ba đoạn, khoảng cách cho đến lúc thành thục còn cách xa lắm, lại bị tổn hại nữa…”
“Dù sao nó cũng là linh thực trong truyền thuyết, giá trị có lẽ phải trên trăm linh thạch chứ ạ?”
Nếu có được cả trăm linh thạch trong tay, việc tu hành sau này, đan được cũng sẽ không khiến Kỷ Tuyết phải buồn lòng lo lắng nữa.
Vừa nghĩ đến đó thôi hai người đã chấn động tinh thần.
“Hai vị tiên sư, chúng ta đến rồi.”
Vừa lúc ấy ở bên ngoài truyền tới âm báo. Hai người xuống xe, đám người Ngọc Thanh đã chờ sẵn ở đây đón hai người đi vào đình viện.
“Thời gian từ lúc con tiểu nhân mất tích đã ba ngày rồi.” Hai mắt Tả Lang đã đỏ bừng. “Hai vị tiên sư không biết chứ, con ta tên Minh Thành chỉ một lòng hướng về võ đạo, không phải người chỉ lo ăn chơi hưởng lạc. Nếu có ra ngoài cũng sẽ thông báo cho cha mẹ biết hoặc nhờ người thông tri cho chúng ta. Nhưng lần này… nó có đi mà không thấy trở lại nữa.”
Người này nói xong thì không nhịn được mà khóc nức lên, trong nhà còn có nhiều người họ Tả khác, mắt ai cũng rưng rưng.
“Tiên sư.” Ngọc Thanh bước lại gần rồi nhỏ giọng. “Vừa rồi Ngọc mỗ có hỏi thăm, hai ngày này trong thành còn xảy ra mấy việc như thế nữa. Người mất tích đều có tu vi Hậu thiên vẫn còn nguyên dương. Việc này… sợ rằng không chỉ là việc trùng hợp.”
“Cái gì?” Nghe vậy Đan Bất Quy liền nhíu mày. Nếu chỉ là ân oán bình thường giữa phàm nhân thì hắn tất nhiên là không sợ. Nhưng… những người mất tích đều là võ giả còn tinh nguyên, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ tới là báo cáo cho Trấn Pháp Ti rằng nghi ngờ ở đây có tu sĩ tà đạo xuất hiện.
“Không thể có việc trùng hợp như vậy.” Đan Bất Quy thầm nghĩ trong lòng. “Toàn bộ Nguỵ triều mới có bao nhiêu tà tu trà trộn vào chứ, không phải chỗ nào cũng có thể gặp được. Hơn nữa mấy năm vừa qua Kiếm Nam Đạo này vốn là nơi an toàn nhất. Dù có gặp phải tà tu thật thì thực lực cũng chưa chắc đã mạnh, Đan mỗ ta cũng không phải không còn thủ đoạn giữ mình.”
Nghĩ ngợi xong hắn ngoắc tay. “Các ngươi mang tới đồ vật gì đó ở trên người bị mất tích cho ta, tốt nhất nên là sợi tóc hoặc mấy thứ như móng tay gì đó.”
“Vâng.”
Không lâu sau có một đoạn tóc và mấy thứ vật tuỳ thân khác của người mất tích đã được mang tới. Đan Bất Quy nhắm hai mắt, cầm sợi tóc quấn quanh một vòng ngọc rồi lấy từ trong ngực ra một tờ linh phù.
“Trùng Ngọc Long Vương Phù.”
“Đốt!”
Hắn thúc giục pháp lực trong thể nội, linh phù trong tay không có lửa mà tự cháy, một sợi hương khói quấn quanh sợi tóc rồi bay thẳng về hướng Đông Bắc.
“Đi.”
Hai mắt Đan Bất Quy sáng lên, đưa tay lấy ra mấy tấm linh phù, dẫn động chúng dán lên người mình.
Tu vi hắn vốn không cao, nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp mà học được một môn phù pháp tinh diệu, cũng vì thế mà nhiều thời khắc gặp nạn hắn đều có thể thành công mang đồ đệ chạy trốn. MÔn này dùng để truy tung thì càng là nhất tuyệt.
Không lâu sau, hai sư đồ một trước một sau theo linh phù chỉ dẫn đi vào một trang viên vắng vẻ ngoài thành. Những người khác tốc độ chậm hơn nên không theo kịp còn đang rớt lại phía sau.
“Chính là chỗ này.” Đan Bất Quy nhìn đồ vật trong tay rồi lại ngẩng lên nhìn đình viện, ánh mắt chớp động. “Tuyết nhi, ngươi chờ ta ở bên ngoài, vi sư đi vào trước xem thế nào.”
“Không.” Kỷ Tuyết lắc đầu, bước lên trước một bước nói quả quyết. “Chúng ta sẽ cùng vào.”
Nàng có tu vi luyện khí tầng bốn, lại có một pháp khí trong tay. Trước giờ nàng vẫn chỉ một lòng tu hành, pháp lực thuần tuý, nếu chân chính đánh nhau thì thực lực cũng không yếu hơn Đan Bất Quy.
“Việc này… thôi được rồi.” Đan Bất Quy chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận