Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 462: Tập kích

Đêm đã khuya, chân trời xuất hiện độn quang từ Thanh Phong quán bay thẳng tới Minh Đình Sơn thành. Mặc dù trong lòng không thích Hà Thừa Nghiệp nhưng dù sao hắn cũng là đồng môn, Tang Thanh Hàn không muốn nhìn thấy hắn gặp nạn mà không cứu.
“Thái Ất Tông lập phái đã mấy ngàn năm, quá trình đó khó tránh khỏi có lúc gặp phải một số rắc rối.” Vừa phi độn, Tang Thanh Hàn vừa nhỏ giọng. “Bên trong tông môn có Hà, Liễu, Nam Cung, Hạ Hầu là bốn thế gia đứng đầu, trong đó Hạ Hầu lão tổ chính là một vị chân nhân Nguyên Anh. Lão tổ ấy trăm năm qua chưa từng lộ diện, thái độ với hậu nhân cũng đạm bạc cho nên ảnh hưởng không lớn.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Chân nhân Nguyên Anh có thọ nguyên lâu dài, huyết mạch còn sống bây giờ cũng không giống cố nhân ngày xưa nữa. Tình cảm vì thế trở nên nhạt nhẽo cũng là chuyện thường. Chưa nói tới các bậc chân nhân, ngay như Mạc Cầu hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với những người quen biết từ xa xưa. Nếu có gặp mặt thì giúp đỡ một chút mà thôi.
“Hà gia có một vị Kim Đan ở Thanh Vân Cung.” Tang Thanh Hàn tiếp tục. “Vị đó cao cao tại thượng tất nhiên khó để chúng ta vào mắt, nhưng Hà Thừa Nghiệp có một người huynh trưởng khá nổi danh. Đó chính là Hà Linh ở Bắc Đấu Cung.”
“Ta có từng nghe qua.” Mạc Cầu gật đầu. “Một trong Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, đại sư huynh chấp chưởng Thiên Cơ nhất mạch, nghe nói người này tâm tính cương trực, công chính, sát phạt quả đoán.”
“Có phải công chính cương trực hay không ta không biết rõ, nhưng sát phạt quả đoán thì là thật.” Tang Thanh Hàn gật đầu. “Ba mươi năm trước, Nhạn Đãng Sơn lòi đâu ra một đám tà đạo cướp hàng giết người, xưng là Hoàng Sơn thập quái. Trong đó tên cầm đầu là Đạo cơ viên mãn, những người khác đều không tầm thường, bọn họ gây nên huyên náo một thời. Khi đó Hà sư huynh xuất thủ, một người một kiếm giết tới hang ổ của Hoàng Sơn thập quái, tốn mất mấy năm truy tung sau đó giết sạch cả mười người, một bước thành danh, trở thành Đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch.”
“Sự việc đó ta cũng được nghe qua.” Trác Bạch Phượng lên tiếng. “Đối với Hà sư huynh, người của Bắc Đấu Cung chúng ta đều rất bội phục. Bất quá… hắn cũng có chút bao che khuyết điểm.”
Nói xong nàng tỏ vẻ hơi xấu hổ. Lần này tiến đến Minh Đình Sơn thành, Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên cùng đi theo. Bọn họ cũng là đồng môn, không thể bàng quan như không biết được.
“Hẳn là sẽ không xảy ra việc gì.” Tang Thành Hàn nửa là nói cho mọi người, nửa là nói chi chính mình nghe. “Vì có Mạc sư huynh nên chúng ta giải quyết việc rất nhanh, Vương gia chưa chắc đã kịp phản ứng.”
“Hy vọng là như thế.”
Thời điểm ba người đi vào Sơn thành sắc trời đã bắt đầu trở tối, hiện giờ đi qua mới khoảng hai canh giờ, thời gian ấy không dài đã tra rõ tai ương Lý gia, tìm được tung tích tà đạo, tạo nên một tràng chém giết. Nếu không phải có Vương gia, chuyện hôm nay hầu như bọn họ đã giải quyết triệt để, gọn gàng. Tang Thanh Hàn liếc nhìn Mạc Cầu, trong lòng hiện ra nhiều ý niệm.
Vị Mạc sư huynh này trầm mặc ít nói, lời nói cũng không phải lúc nào cũng dễ nghe nhưng xử lý công việc lại khiến người khác rất tin phục.
“Sư huynh, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“A!” Mạc Cầu chợt tỉnh. “Ta nghĩ đến trận pháp Vân quán chủ kia lưu lại.”
“Có chuyện gì sao?” Trác Bạch Phượng chớp mắt. “Tiền bối có nghiên cứu về trận pháp?”
“Có hiểu biết một chút mà thôi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trận pháp truyền thừa của Vân quán chủ hình như có lai lịch khác. Bí Lục Tam Thập Lục Trận bác đại tinh thâm.”
“Con đường trận pháp tinh vi khó dò, tông môn ta cũng có rất ít người am hiểu sâu.” Tang Thanh Hàn gật đầu. “Trận pháp đó mặc dù tinh diệu nhưng lại lãng phí nhiều thời gian quá, yêu cầu về thiên phú cũng rất cao, tông sư Kim Đan cũng không muốn dành thời gian hao tổn tâm trí để nghiên cứu. Sư huynh, ngươi không cần quá mức trầm mê vào đó.”
Sự thực là không chỉ có trận pháp, nếu bị trầm mê ngoại đạo, thì dù là luyện đan, chế phù…, tu vi đều khó mà có thành tựu lớn. Trong thiên hạ ngoài trừ Yển Tông mở một lối đi riêng ra, có thể gia tăng tu vi trong lúc luyện chế khôi lỗi, những người khác đều không thu được thành tựu gì nếu tu tập ngoại đạo.
So với những thứ khác, luyện đan còn mang lại khá nhiều chỗ tốt. Dù sao Đan dược là thứ có thể giúp tu vi tăng trưởng, có thể nâng cao tuổi thọ, giúp ích cho việc tu hành.
“Ta biết.” Mạc Cầu gật đầu rồi nhìn về phương xa. “Có người tới.”
Ba nữ nhân kia ngẩng đầu, thấy từ Sơn thành phía trước có hai vệt độn quang đang bay về phía họ. Hai người này chính là Vương Thủ và Hà Thừa Nghiệp. Sau lưng bọn họ không xa còn có thêm mấy hậu bối của Hà gia, đều là các tu sĩ Luyện khí có ít nhiều thành tựu.
“Hay quá.” Tang Thanh Hàn chớp mắt rồi hạ giọng. “Sư huynh, ngươi tìm cách dẫn Vương Thủ đi, chúng ta sẽ tìm cách thông báo tin tức cho Hà sư huynh. Sau đó chúng ta đồng loạt ra tay nắm lấy Vương gia.”
“Ừm…”, Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi gật đầu. “Cũng được. Các ngươi hãy cẩn thận.”
Ở phía đối diện.
“Bọn họ tới rồi.” Vương Thủ dừng lại nhìn Hà Thừa Nghiệp ở bên cạnh. “Hà đạo hữu, chờ sau khi ta dẫn Mạc Cầu đi, ngươi hãy thừa cơ bắt giữ những người còn lại, sau đó chúng ta hợp sức đối phó với Mạc Cầu, dù hắn kiếm pháp cao minh đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Ừm.” Hà Thừa Nghiệp hừ nhẹ, giọng nói băng lãnh. “Đừng quên điều ngươi đã hứa với ta, sau khi đối phó Mạc Cầu và Vân quán chủ xong phải cho ta giải dược.”
“Tất nhiên rồi.” Vương Thủ cười hắc hắc. “Ta có biện pháp có thể khống chế thần hồn của tu sĩ Đạo cơ, đến lúc đó Tang tiên tử chính là nữ tỳ của ngươi rồi, ngươi sẽ tuỳ ý mà thưởng thức.”
“Sau khi đắc thủ chúng ta đem tội lỗi đổ hết lên đầu Vân quán chủ kia, tìm lấy chứng cứ hắn là tu sĩ Tà đạo thì chắc chắn mọi người sẽ không nghi ngờ gì ngươi. Đến lúc đó, ngươi đã giết đồng môn, bắt sư muội, Vương mỗ tin rằng ngươi sẽ không bán đứng ta.”
“Vương mỗ ta có được hồn phách của Vân quán chủ, bí bảo viên mãn rồi chắc chắn sẽ không bán đứng đạo hữu.”
Nghe đến đây sắc mặt Hà Thừa Nghiệp không khỏi sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy người phía trước với vẻ dữ tợn. Biến hoá này diễn ra rất nhanh, sau đó trở lại bình thường hướng tới trước. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ vừa nói chuyện xong đã lại gần đối phương rồi.
“Trác sư muội.” Thấy có thêm hai nữ tử nữa Hà Thừa Nghiệp không khỏi kinh ngạc. “Sao các ngươi lại ở đây?”
“Bái kiến sư huynh.” Trác Bạch Phượng nở nụ cười xinh đẹp. “Ta giúp Diệp tỷ áp tải một ít linh dược, trên đường đến đây thì lại gặp Mạc tiền bối nên cùng đi.”
“Thì ra là vậy.” Hà Thừa Nghiệp gật đầu, ánh mắt hơi biến hoá. “Tới thật đúng lúc, mọi người lại gặp được nhau.”
Nói xong hắn nghiêng đầu về phía Vương Thủ, ánh mắt đầy ý tứ. “Vương gia chủ, ý của ngươi thế nào?”
“Có gì đâu.” Vương Thủ cười lớn, nhiệt tình mời mọc. “Có thể gặp được hai vị Tiên tử là may mắn cho Vương mỗ. Xin mời mọi người giá lâm phủ trạch để chúng ta được tiếp đón chào mừng.”
“Các vị, xin mời.” Hắn chìa tay ra đồng thời nhìn Mạc Cầu nói. “Mạc đạo hữu, không biết vừa rồi tra xét tình hình thế nào rồi?”
“Có chút manh mối.” Mạc Cầu gật đầu. “Chúng ta nghi ngờ các đệ tử và thôn dân mất tích gần đâu có liên quan đến Thanh Phong Quán.”
“A!” Nghe vậy Vương Thủ liền biến sắc. “Thật sao? Vương mỗ vẫn cho Vân quán chủ là bậc thế ngoại nhàn nhân, sao lại có thể làm ra những việc như vậy? Ở trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
“Có lẽ là không.” Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt không đổi, chỉ có ánh mắt đảo qua từng người của Vương gia. “Hẳn là người này giỏi thuật che giấu, lừa gạt được các vị mà thôi.”
“Ừm.” Vương Thủ liền lắc đầu ra vẻ tiếc nuối. “Thật là khiến người ta khó có thể tin được.”
Tang Thanh Hàn đứng ở một bên nhìn Vương Thủ chỉ thấy buồn nôn nhưng cố gắng khoát tay mà nói. “Mạc sư huynh, huynh cùng Vương gia trao đổi một vài thông tin cần thiết, ta cùng Hà sư huynh cũng có mấy lời muốn nói.”
“Được.” Không đợi Mạc Cầu lên tiếng, Vương Thủ đã gật đầu. “Mạc đạo hữu, xin mời.”
Nói xong hắn liền độn quang lui về phía sau dẫn đường. Mạc Cầu đưa mắt nhìn ba nữ nhân, nhẹ gật dầu, hoá diễm thoáng bùng lên rồi theo sát phía sau đối phương.
“Ta nghe nói trước đây Mạc đạo hữu cũng là một tán tu phải không?”
“Đúng là tán tu, nhưng sau đó tông môn bị phá hủy nên mới bái nhập vào Thái Ất Tông.”
“Thì ra là vậy.” Vương Thủ gật đầu. “Khó trách đạo hữu cao minh, chỉ mất mấy canh giờ đã tra ra tung tích của tà đạo.”
“Ừm.” Mạc Cầu mở miệng. “Vương gia chủ không nghi ngờ Mạc mỗ đã điều tra sai người sao?”
“Việc này…”, Vương Thủ chớp mắt. “không còn gì để hoài nghi nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…”
Vương Thủ quay đầu, khẽ nhếch miệng cười nhưng ý cười còn chưa hết, vẻ mặt hắn đã cứng đờ lại. Bên trong con ngươi hiện ra một vệt kiếm quang âm lãnh, ẩn chứa tiếng sấm rền vang. Ánh kiếm vút qua để lại một tia lưu quang sáng chói.
“Sư huynh.” Thấy hai người Mạc Cầu và Vương Thủ đã rời đi, Tang Thanh Hàn vội nhỏ giọng. “Chúng ta đã điều tra ra, quán chủ Thanh Vân Quán và Vương gia chính là người đứng trong bóng tối tu hành tà đạo, giết người đoạt hồn để luyện bảo.”
“A” Hà Thừa Nghiệp nhíu chân mày, ánh mắt kinh ngạc. “Thật vậy chứ?”
“Chính xác tuyệt đối.” Trác Bạch Phượng tiếp lời. “Hà sư huynh, người nhất định không được để người của Vương gia lừa gạt, bọn họ tuyệt không phải phường lương thiện gì. Chúng ta nghi ngờ đệ tử tông môn mất tích là do người của Vương gia làm.”
“Việc này…”, Hà Thừa Nghiệp cúi đầu trầm tư, chầm chậm lại gần. “Hai vị sư muội, các ngươi định làm thế nào?”
“Vương gia có trận pháp không thể cường công, nhưng điểm tốt là bọn họ chưa phát hiện ra điều chúng ta điều tra được.” Tang Thanh Hàn thấp giọng. “Mạc sư huynh kiếm pháp bất phàm, đột nhiên hạ thủ nhất định có thể chiếm được lợi thế, giống như lúc đối mặt với Vân quán chủ vậy.”
“Cái gì?” Hà Thừa Nghiệp ngẩng đầu, trợn mắt. “Mạc Cầu toan tính tập kích gia chủ Vương gia? Còn nữa, các ngươi đã bắt được quán chủ Thanh Phong Quán rồi?”
“Không sai.” Ba nữ nhân cùng gật đầu.
“Tập kích?”
“Đúng vậy.”
“Như thế này phải không?”
Hà Thừa Nghiệp nhấc tay, đột nhiên có vài chục sơn hắc cương châm bay về phía tam nữ.
Âm La Toả Hồn Châm!
Châm này lấy huyền thiết ở thiên ngoại, uyên thạch trong lòng đất, ất mộc chi căn dung sinh cùng lệ khí vô biên mà thành. Nó có năng lực phá pháp, trấn định thần hồn, pháp lực, âm độc vô cùng.
“Ngươi…”, ba nữ nhân biến sắc, lùi lại trong nháy mắt. Nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá gần, độc châm đột kích với tốc độ nhanh tuyệt, Tang Thanh Hàn là tu sĩ có tu vi cao nhất cũng không kịp phòng ngự. Linh quang hộ thân và pháp khí trên người tự phát xuất ra lại bị độc châm liên tiếp xuyên qua. Thân thể đình trệ từ trên không rơi xuống.
Trác Bạch Phượng kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú nên đã sớm chuẩn bị pháp khí trên người. Nàng tức tốc tung ra, mặc dù ngăn cản có chút vất vả nhưng rốt cuộc cũng may mắn tránh khỏi đòn đánh lén của đối phương. Toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh toát.
Độc châm tuy nhanh nhưng lại không biến hoá phương hướng, vận khí của nàng không tệ, lại thêm phần lớn độc châm dùng để đột kích về hướng Tang Thanh Hàn. Chỉ có Diệp Tử Quyên là thoải mái nhất, vì nàng mới là tu sĩ Luyện khí nên không được Hà Thừa Nghiệp để vào mắt. Vì nàng mà lãng phí độc châm thì không đáng.
“Sư huynh, ngươi muốn làm gì?”
May mắn trốn qua một kiếp, Trác Bạch Phượng kêu lên sợ hãi, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy một đạo kiếm quang hung hăng chém tới.
Thiên Cơ Kiếm Quyết!
Kiếm xuất ra vây nhốt đối phương. Cùng lúc đó ở phía sau có một đám người của Vương gia đồng loạt ra tay, các loại linh quang pháp khí theo nhau công kích Diệp Tử Quyên.
Trác Bạch Phượng biến sắc, ánh mắt nhìn Diệp Tử Quyên có phần bất lực. Đối mặt với thế công đông đảo nàng còn có thể kiên trì, chỉ e Diệp tỷ khó thoát được một kiếp này. Nếu nàng chạy qua đó cứu người, e là bản thân cũng khó thoát được.
Nàng đã chứng được Đạo cơ, thọ nguyên còn dài, liệu có đáng giá để đánh đổi hay không?
Trong nháy mắt ấy, trong lòng Trác Bạch Phượng vô cùng phức tạp.
“Cẩn thận.”
Bỗng nhiên bên tai nàng truyền tới một tiếng thét sợ hãi. Một bóng người xinh đẹp từ bên cạnh lao tới, không nhìn vào công kích đang đánh tới mà che lấy phía trước thân thể Trác Bạch Phượng, giống như rất nhiều năm trước…
Bạn cần đăng nhập để bình luận