Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 419: Giết (1)

Giữa núi rừng nở rộ linh quang. Hoặc đỏ như lửa như máu hoặc trắng thuần tuý, hoặc là đen tĩnh mịch đan xen đủ màu sắc kết nối vào nhau. Vầng sáng đẹp mắt, uy năng cũng không tầm thường nhưng chạm vào thứ gì đều vỡ nát. Một đám tà tu tán loạn tứ phương, riêng mỗi người đều ngự sử pháp khí, thi triển pháp thuật không ngừng oanh kích về người ở chính giữa.
Mạc Cầu giậm chân trong đó, vẻ mặt lạnh nhạt, một vệt kiếm quang âm lãnh phòng ngự vững chắc một vùng hơn một trượng quanh mình. Thỉnh thoảng hắn lại chém ra một vệt đao mang. Đao xuất ra tất nhiên là có kẻ mất mạng.
Khi thì đại thủ nhẹ giơ lên, Cửu Hoả Thần Long xuất hiện từ hư không bao trùm gắt gao một khu vực. Theo tiếng gào thét của hoả long, liệt diễm bùng lên ngút trời, nhưng thời gian chỉ trong nháy mắt thôi đã lại là một người chiến tử.
Khi thì một chân đạp đất, mặt đất chợt xuất hiện nham tương, trăm ngàn đạo Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm xuất ra như bão táp. Chỉ một thoáng mà một vùng rộng vài mẫu hoá thành biển lửa, rất nhiều tà tu liều mạng giãy giụa tìm cách thoát thân. Rõ là hắn đang bị vậy công nhưng biểu hiện từ đầu tới cuối của hắn vẫn luôn lạnh lùng, giơ tay nhấc chân là phản công ngược lại đám người kia, tựa như người đang bị vây công là ai đó chứ không phải hắn.
Nguyệt Trường Ca mở lớn hai mắt, vẻ mặt kinh sợ, trong lòng càng nổi lên từng tia lạnh lẽo.
Kiếm quyết tinh diệu, pháp thuật cường hãn, nhục thân càng kinh khủng hơn, ngay cả pháp khí cũng không hề kém… Thực lực của người này gần như không có nhược điểm. Pháp khí đánh tới thì bị kiếm quang dễ dàng chém bay, pháp thuật oanh kích không thể chạm đến thân thể hắn.
Muốn trốn nhưng không thể nhanh hơn đao quang chớp loé. Tấn công thì không sờ được đến da lông đối phương, dù lấy hết toàn lực thì phần lớn cũng sẽ chết trong tay đối phương. Đám người kia gào thét, đã không còn ai có cái vẻ đắc chí ban đầu. Tất cả đều điên cuồng cầu sống.
Trơ mắt nhìn đám đồng môn ra sức giãy giụa trước mặt Mạc Cầu lại liên tiếp mất mạng, Nguyệt Trường Ca không nhịn được mà ngửa mặt lên trời rít lên.
“Khốn kiếp!”
Bạch Cốt Xá Lợi - Thần Ma Tướng!
“Phần phật…”
Ba viên Bạch Cốt Châu rung lên giữa trời, vô số khói đặc từ viên châu trào ra, từng đầu Bạch Cốt Thần Ma hiện ra tại chỗ. Thần Ma cao ba trượng, chân đạp quỷ hoả thân quấn Âm phong, vừa bổ nhào về phía trước đã chụp xuống người Mạc Cầu. Ba thần Ma sáu tay đan xen trong nháy mắt hoá thành một mảnh lưỡi bao phủ hơn mười trượng mặt đất.
Mạc Cầu nheo mắt, tả đao hữu kiếm xuất ra nhanh như thiểm điện.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm quỷ mị khó dò, trảm thắng vào khe hở cốt lung, Trảm Niệm Đao mang theo thiền ỳ kim cương xé rách hư không.
“Đinh…”
Cùng lúc đó có một áp lực vô hình rơi xuống khiến cho U Minh Pháp Thể đột nhiên hơi trì trệ. Giống như có vô số đại thủ kéo Mạc Cầu từ vùng đất hư ảo trở về với hiện thế.
“Tru!”
Một âm thanh vang lên. Bạch cốt lao lung chợt hiện ra vô tận quỷ hoả, vừa nổ lốp bốp vừa điên cuồng đánh vào. Mạc Cầu vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, hắn duỗi năm ngón tay ra.
Cửu Hoả Thần Long Tráo!
“Ông…”
Một lồng sáng vô hình hiện ra từ trống rỗng, trên đó có chín đầu hoả long hiện ra, kéo theo liệt diễm bổ nhào ra ngoài. Quỷ Hoả chính là thứ luyện bí pháp của Hợp Hoan Tông có thể thiêu đốt vạn vật, có thể đốt cả thần hồn, uy lực tất nhiên kinh người. Còn Luyện sát chi thuật của Mạc Cầu chỉ là bí pháp bình thường không có gì đặc biệt lại không được hắn thường xuyên trau đồi. Nhiều loại linh hoả trong cơ thể hắn được khống chế nhường uy năng cho Cửu Hoả Thần Long Tráo. Hai thuật pháp va chạm lẫn nhau khiến cả hư không chấn động.
Ở trên cao đôi mắt đẹp của Nguyệt Trường Ca cau lại, bàn tay nâng cao lên, xương sống phía sau lưng nàng từ từ nhúc nhích.
Liền sau đó…
“Coong…”
Một tiếng kiếm ngân vang lên, sau đó là một đoạn bạch cốt hoá thành cốt kiếm phá thể mà xuất chém xuống từ giữa bầu trời. Bạch Cốt Kiếm hoá thành một sợi kiếm quang trắng xoá rơi xuống.
“Bạch…”
“Đinh…”
Mạc Cầu nâng cao một tay, nắm lấy Hắc Huyền Bổng, Trọng Huyền linh quang như hoá thành tấm chắn ngăn kiếm quang của đối phương đột kích. Côn Bổng va chạm với mũi kiếm giữa không trung.
“Hừ.”
Nguyệt Trường Ca ra vẻ mỉa mai, pháp lực trong thể nội tuôn ra ào ạt, mười ngón tay bóp ấn, nàng há miệng quát khẽ.
“Phá!”
Bạch Cốt Kiếm được nuôi dưỡng mấy chục năm phẩm chất đã là thượng phẩm cực hạn, phong mang tạo ra kinh khủng cỡ nào…
“Răng rắc…rắc…”
Âm thanh nứt vỡ vang lên liên tiếp, pháp khí trung phẩm Hắc Huyền Bổng trong lòng bàn tay Mạc Cầu đúng là hiện ra rất nhiều vết nứt. Những vết nứt này lan tràn cho đến tận cuối cây côn.
“Răng rắc…”
“Ầm…”
Cây côn to lớn vỡ nát ngay tại chỗ, nó hoá thành vô số mảnh vụn dễ dàng bị kiếm quang xuyên qua.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Trường Ca sáng lên, nàng lần nữa phun ra một đạo tinh khí, Bạch Cốt Kiếm cách không đâm nhanh về phía trước.
Lần này trước mắt đã không còn thứ gì ngăn cản.
Cùng lúc đó cánh tay Bạch Cốt Thần Ma mở rộng bóp chặt lấy vị trí Mạc Cầu khiến hắn khó mà né tránh được.
“Đi chết đi!”
Một tiếng kêu vang lên, Bạch Cốt Kiếm đã đâm mạnh vào ngực Mạc Cầu.
“Bành!”
Hư không chấn động, chớp mắt sau đó không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh. Chỉ còn sót lại một ít tu sĩ tà đạo vẫn còn run rẩy nhưng ánh mắt đầy mong chờ.
Sắc mặt Nguyệt Trường Ca thì lại đã trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận