Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 447: Tiên Thiên đạo thể

Trong ba ngày ngắn ngủi, một tin tức nặng ký lan truyền khắp toàn bộ Thái Ất Tông.
Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể hiện thế!
Nếu muốn tu hành, bước đầu tiên là phải cảm ứng được linh khí giữa thiên địa mênh mông vô hình. Người bình thường trọc khí nồng đậm, khiếu huyệt bế tắc, trừ phi tu tới Tiên thiên, trùng luyện tinh khí thần mới có cơ tu hành. Người có đạo thể sinh ra đã có thiên phú tu hành, có thể cảm được thiên địa linh khí.
Thiên phú khác nhau thì tốc độ tu hành cũng khác. Giống như các đệ tử chân truyền ở các tông môn, các thiên chi kiêu tử, một ngày họ tu hành bằng những người khác khổ cực mười mấy ngày. Trên đó nữa chính là các loại Đạo thể cực kỳ hiếm thấy. Trong đó có Tiên Thiên đạo thể!
Loại này mỗi một hít thở đều tương hợp với minh khí thiên địa, thiên phú tu hành khiến người khác phải khiếp sợ. Cảnh giới Đạo cơ chỉ tiện tay là có được. Ngay cả Kim Đan cũng có khả năng lớn thành công. Thậm chí một số chân nhân Nguyên Anh cũng từ Tiên thiên đạo thể mà đi lên.
Cung chủ Thuần Dương Cung ba ngàn năm trước chính là người có Tiên Thiên Duệ Kim đạo thể.
Công pháp truyền thừa đứng đầu Ất Mộc Cung nhất định phải có Tiên thiên Ất Mộc đạo thể mới tu hành được.
Nữ nhân Tiểu Thiền, cũng chính là nha hoàn bên cạnh gia hoả mập mạp kia chính là người có Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể, hợp với truyền thừa Thái Hoà Cung. Cứ theo đây mà nghĩ thì trăm năm sau thôi là Thái Ất Tông sẽ sinh ra một vị tông sư Kim Đan, thậm chí tương lai có thể lại có thêm một chân nhân Nguyên Anh nữa.
Còn tên tiểu mập mạp kia thì… hắn đúng thật là một phàm nhân, ngay cả tư chất tập võ cũng không có gì đặc biệt.
Mấy năm trước Lý Thuần của Thuần Dương Cung và tà tu của bên Tà đạo đồng thời phát hiện ra thiên phú tu hành của Tiểu Thiền. Sau một phen tranh đoạt, cuối cùng cưỡng ép bắt đi đôi chủ tớ này nhưng cũng rơi vào hoàn cảnh mất mạng. Sau nhiều lần cố gắng, hắn lấy một bảo vật đặc thù che đi dị dạng trên người Tiểu Thiền, lại sợ tên mập mạp không cam lòng nên cố ý lừa hắn là có thiên phú kinh người để hắn mang Tiểu Thiền đến Thái Ất Tông bái sư.
Sự việc chính là như vậy. Sau khi mọi việc được làm rõ thì đôi chủ tớ này lại có biểu lộ khác hẳn.
Mấy ngày sau, Trác Bạch Phương trở về Bắc Đấu Cung mang theo vẻ mệt mỏi, khống chế độn quang rơi xuống đình viện nhà mình.
Trong nội viện đã có người chờ. Có thể bỏ qua cấm pháp nơi này, tuỳ ý ra vào tự nhiên là người mà nàng tin cẩn.
“Diệp tỷ tỷ.” Thấy người tới, Trác Bạch phượng không khỏi mỉm cười. “Sao ngươi lại tới đây?”
“Bạch Phượng.” Người tới từ trong đình bước ra, mỉm cười đưa tới một vật. “Nghe nói ngươi nội công ngoại công đều đã tích lũy đầy đủ, không lâu nữa sẽ muốn thử trùng kích cảnh giới Đạo cơ? Viên Dung Nguyên Đan này là ta mua được từ phường thị, phối hợp với Trúc Cơ Đan có thể làm tăng một hai cơ hội thành công.”
“Diệp tỷ tỷ…”, Trác Bạch Phượng sững người, cúi nhìn hộp gỗ thật lâu mới gật đầu tiếp nhận.
“Đa tạ!”
“Ta với ngươi tình như tỷ muội, cần gì phải khách khí.” Diệp Tử Quyền cười khoát tay, giọng nói cảm khái. “Nhớ năm đó ta và ngươi cùng bái nhập Thái Ất Tông, ở cùng nhau mấy năm một phòng, mọi thứ còn hiện ra rõ mồn một trước mắt. Thế mà hiện giờ… đạo đồ của ta đã vô vọng, ngươi thì chỉ ít ngày nữa là Trúc Cơ, từ đó về sau sợ là tiên phàm cách biệt…”
“Đừng nói như vậy.” Trác Bạch Phượng để lộ ánh mắt bi thương. “Lúc trước nếu không phải vì Diệp tỷ thay ta chịu một kích làm căn cơ bị tổn thương thì đâu có chuyện đó. Ngươi yên tâm!” Nàng trở nên ngưng trọng. “Bất luận lần này Bạch phương có thể Trúc Cơ hay không, Diệp gia chính là nhà ta, ta sẽ toàn lực che chở.”
“Ngươi a…”, Diệp Tử Quyên nắm chặt bàn tay đối phương, nhẹ giọng nói. “Không cần phải để chuyện cũ mãi ở trong lòng như vậy. Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm vậy thôi. Việc tu hành với ngươi mới là bắt đầu, ta chỉ cầu trăm năm sau, hậu nhân không đến mức nghèo rớt mồng tơi là thoả mãn rồi.”
“Diệp tỷ…”
Diệp Tử Quyên khoát tay thu liễm cảm xúc rồi nói sang chuyện khác. “Ta nghe nói người có Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể bái nhập Thái Hoà Cung có quan hệ với muội phải không?”
“Lúc đó ta và cô nương Tiểu Thiền kia cũng kết được một đoạn thiện duyên.” Trác Bạch Phượng gật đầu. “Nàng đã được Lý tiền bối, tu sĩ Kim Đan của Thái Hoà Cung thu làm môn hạ, truyền thụ công pháp. Mấy năm tới đây chắc là sẽ bế quan tu hành không ra ngoài.”
“Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể, tương lai có thể đạt thành tông sư Kim Đan, thậm chí chân nhân Nguyên Anh nữa…”, Diệp Tử Quyên ra vẻ cực kỳ hâm mộ. “Nghe nói nhân vật cỡ này linh tú chung với thiên địa, không biết tương lai sẽ làm ra thành tựu gì đây.”
“Tiên Thiên đạo thể quả thực khiến cho người ta phải hâm mộ.” Trác Bạch Phượng gật đầu. Thiên phú của nàng không tệ, nếu không sẽ không trở thành đệ tử chân truyền của Bắc Đấu Cung, nhưng cũng không nắm chắc thành tựu Đạo cơ. Tông sư Kim Đan vẫn là một cái gì đó hết sức xa vời. Mà đối với cô nương Tiểu Thiền kia, việc đạt thành Trúc Cơ dễ như trở bàn tay vậy. Kết được Kim Đan cũng không phải việc khó. Chênh lệch như thế đủ khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
“Chỉ là tướng mạo của cô nương đó không được mỹ miều lắm, còn có phần… thuần phác.”
Nàng khẽ đổi hai chữ xấu xí thay bằng từ khác. Việc này không phải Trác Bạch Phượng có ý chê cười gì mà đạo thể Thú Thổ vốn đã chất phác dày nặng. Đặt cạnh nam nhi, người đó thường mang dáng ngũ đoản thấp bé, nếu là nữ nhi thì tướng mạo bình thường cũng không có gì lạ.
“Ta còn nghe nói cô nương kia vốn là một nha hoàn, hai người bọn họ có chút tình cảm gần gũi thì phải.” Diệp Tử Quyên chớp mắt. “Truyền thừa Thái Hoà Cung phần lớn đều cấm tiệt tình dục, không biết sau đây mệnh đồ của họ sẽ thế nào?”
“Đúng là thế.” Trác Bạch Phương nở nụ cười. “Tiểu Thiền cô nương bị đưa vào Thái Hoà Cung, tên Vương Hổ kia thì bị cấm chỉ không cho gặp mặt Tiểu Thiền. Tất nhiên, để đáp lại công dẫn dắt, Lý tiền bối tự mình xuất thủ gột rửa nhục thân cho hắn, thông đạo đồ, đó cũng là việc nhân họa đắc phúc.”
“không.” Diệp Tử Quyên lắc đầu cười. “Ta xem đó hẳn là việc một người làm quan thì cả họ được nhờ mới đúng.”
“Ha ha…”, Trác Bạch Phượng há miệng. “Có điều chủ tớ bọn họ đều không thoả mãn, lúc đó kêu la đánh chết cũng không chịu tác ra.”
Hình như nhớ ra điều gì đó, trên mặt nàng ý cười càng đậm.
“Thật vậy sao?” Diệp Tử Quyên hiếu kỳ. “Cuối cùng kết quả thế nào?”
“Lý tiền bối vốn lãnh ngạo, sao lại để ý đến cái nhìn của phàm nhân?” Trác Bạch Phương giang tay ra. “Ông ấy trực tiếp đánh ngất hai người, mang Tiểu Thiền cô nương tới Thái Hoà Cung, hy vọng thời gian sẽ làm bọn họ nguôi ngoai hoặc quên đi. Tên tiểu mập mạp kia thì tạm thời để ở chỗ Mạc tiền bối, sau này không được bén mảng đến Thái Hoà Cung nữa.”
“Có thể bái một vị tông sư Kim Đan học nghệ, dù bị chặt đứt trần duyên đi nữa ta tin rằng có không ít người cầu còn không được.” Diệp Tử Quyên cảm khái. “huống hồ hai người bọn họ một là phượng hoàng, một là gia cầm không thể chung một thế giới. Cưỡng ép phối hợp lại có khi còn làm hỏng mất đạo đồ.”
“Ừm.” Trác Bạch Phượng gật đầu, đôi mắt đẹp bỗng chớp chớp. “Diệp tỷ, gần đây không phải ngươi tìm cung phụng cho gia tộc sao, ta có một người muốn giới thiệu.”
“Việc này không vội.” Diệp Tử Quyên lạnh nhạt khoát tay. “Có muội muội ở đây ai còn dám khi dễ Diệp gia chúng ta.”
“Không hẳn.” Trác Bạch Phượng lắc đầu. “Lần này ta bế quan đột phá, được hay không được cũng phải mất một hai chục năm không thể ra ngoài. Trong thời gian này Diệp gia không có ai trông nom, khó tránh khỏi gặp tao ngộ long đong, việc cung phụng không thể xem nhẹ.”
Nếu thành công tiến giai, nàng cần thời gian củng cố tu vi, trùng tu công pháp Đạo cơ, trong thời gian ngắn không thể xuất quan.
Nếu không được căn cơ bị hao tổn cũng cần bế quan điều dưỡng, thậm chí tập trung tu dưỡng tốt để nếm thử Trúc Cơ lần thứ hai. Cho nên vô luận thế nào, thời gian trước mắt không thể lưu tâm đến việc khác.
“Chuyện này…”, Diệp Tử Quyên chậm rãi gật đầu. “Bạch Phượng nói có lý, nhưng ngươi nói người ứng tuyển vị trí cung phụng là người nào?”
“Mạc Cầu.” Trác Bạch Phượng đáp. “Người này là tu sĩ ngoại lai, tu vi Trúc Cơ, mặc dù là một tu sĩ ngoại lai nhưng thực lực không hề yếu. Nhất là phương pháp ngự kiếm phải nói là thần diệu vô song.”
“Mạc Cầu?” Diệp Tử Quyên chau mày. “Ta có nghe nói qua người này, hình như là một vị khổ tu, trong tông môn không có quan hệ thân hữu với ai.”
Diệp gia là người làm ăn, tu vi thực lực tương đối, lại thích giao du rộng lớn. Trừ phi… thực lực của người kia có thể không cần đến quan hệ để cầu giúp đỡ.
“Đung vậy” Trác Bạch Phượng gật đầu. “nhưng cũng chính vì thế nên Mạc tiền bối mới có thực lực mạnh như vậy, ông ấy cũng rất biết cách làm người. Điều này với Diệp gia chính là một cơ hội tốt.”
Diệp Tử Quyên lộ vẻ mặt trầm ngâm ra điều suy nghĩ. Cung phụng là việc không thể coi thường. Nhất là một cung phụng có tu vi Đạo cơ. Diệp gia phải hết sức thận trọng. Tu sĩ mang danh Đạo cơ nhưng thực lực không mạnh thì cũng không có tác dụng gì với Diệp gia. Tốt nhất nếu có thể là Trác Bạch Phượng vốn có tương giao từ trước hỗ trợ tín nhiệm lẫn nhau là tốt nhất.
“Diệp tỷ.” Trác Bạch Phượng mở miệng thêm một lần để đánh tan nghi hoặc trong lòng đối phương. “Mạc tiền bối thông thạo luyện đan, được đại sư huynh của Thuần Dương Cung rất coi trọng. Mấy năm rảnh rỗi vừa rồi vẫn luyện chế đan dược cho đệ tử Thuần Dương Cung.”
“Luyện đan?” Hai mắt Diệp Tử Quyên sáng lên.
Dược viên.
Mạc Cầu, Ti Hành đứng sóng vai nhìn tiểu mập mạp ở cách đó không xa tu hành pháp thuật.
“Thái huyền thủ chân, bách thuỷ quy xuyên, tụ!”
Vương Hổ quát lên, pháp lực trên người phun trào, quanh người mờ mịt hơi nước.
Một khắc sau, một dòng nước phun ra từ trong lòng bàn tay hắn, bay thẳng ra ngoài hơn một trượng, xô nghiên cây cỏ, miễn cưỡng lật lên một nhúm đất khô.
“Không tệ.” Hai mắt Ti Hành sáng lên, nàng mở miệng khen. “Mặc dù thi triển còn chưa được thuần thục nhưng cũng đã có vài phần căn cơ, sau này tu tập thêm nhất định sẽ có thành tựu.”
“Thật vậy sao?” Vương Hổ nghe thấy thế thì nhếch miệng, ngẩng cao đầu. “Ta biết mà, ta có thiên phú dị bẩm, tu hành mấy môn pháp thuật này chẳng dễ như ăn sáng sao? Ngươi nhìn xem, thuật khống thuỷ ta chỉ tu luyện mấy ngày đã có thể thi triển được rồi.”
“Ừm?” Mạc Cầu trầm giọng. Vương Hổ nghe tiếng thì thân thể run lên, cả người cứng lại, ngượng ngùng đứng một cách thành thật, ngoan ngoãn.
“Tiền bối, ta không nên kiêu ngạo.”
“Ha ha…”, Ti Hành cười to. “Mạc đạo hữu, ngươi quá nghiêm khắc. Nó là một đứa trẻ, bản năng phóng túng một chút sau này mới có khí thế của người trẻ tuổi. Ta nhìn nó nên tăng thêm một chút ngạo khí thì hơn.”
“Có ngạo khí mà không hiểu chính mình thì là ngu xuẩn mà thôi.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Ti tiên tử không cần nuông chiều nó. Nó chỉ là một phàm nhân, bị cưỡng ép điểm hoá, với chút thiên phú ấy muốn đến Thái Hoà Cung tìm người chỉ là vọng tưởng.”
“Tiền bối.” Vương Hổ ngẩng đầu, vẻ mặt không phục nhưng chỉ nhếch miệng, cuối cùng cũng không nhiều lời.
“Tiểu hoả tử không nên nhụt chí.” Ti Hành cười lắc đầu, tiện tay ném ra một vật. “Tu vi trọng yếu nhưng có pháp khí tốt cũng rất quan trọng. Vật này ngươi cầm lấy để phòng thân.”
Vương Hổ đưa tay tiếp nhận, thấy đối phương đưa cho mình một kiện pháp khí thì mặc dù không biết phẩm giai thế nào cũng nở hoa đầy mặt cười đùa không ngừng.
“Còn không cám ơn tiên tử.” Mạc Cầu nhíu mày.
“Dạ da…”, Vương Hổ cầm pháp khí liên tục chắp tay. “Tạ tiên thử thưởng bảo, chúc ngài về sau tâm tưởng sự thành, tu vi tăng tiến, dung nhan ngày một nhuận sắc hơn.”
“Tiểu tử thú vị.” Ti Hành hé miệng, hai mắt nheo lại thành một vầng trăng khuyết.
“Cái mồm thật lươn lẹo.” Mạc Cầu bất đắc dĩ gật đầu.
Đưa mắt nhìn Ti Hành hoá thành độn quang đi xa, Mạc Cầu bỗng quay đầu nhìn Vương Hổ.
“Tiểu mập mạp, ngày đó Lý tiền bối giữ ngươi lại, mặc cho ngươi chọn sao ngươi lại muốn đi theo ta mà không đi cùng Ti tiên tử? Thái độ của nàng đối với ngươi rất tốt.”
“Dừng a.” Vương Hổ bĩu môi, không mảy may để việc đối phương tặng pháp khí ở trong lòng. “Loại nữ nhân này ta đã thấy nhiều rồi. Gió chiều nào theo chiều đó. Nàng tốt với ta bởi vì Tiểu Thiền mà thôi. Chờ sau này đến lúc ta không gặp được Tiểu Thiền thì nàng đối xử với ta thế nào ta chưa biết được. Tiền bối thì khác.”
“A.” Mạc Cầu nhíu mày. “Khác thế nào?”
“Ngươi vẫn luôn giữ một vẻ mặt, dù không phải vẻ mặt tốt gì cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận