Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 527: Đồ sát

“Phốc!”
Âm phong đao bao phủ bởi liệt diễm dễ dàng chém xuyên áo giáp một người, xẹt qua nhục thân, một đường máu huyết từ đó bắn ra, một sợi liệt diễm cũng theo đó nhập vào trên người. Hoả diễm chỉ có một tia, sau khi vào người lại như giòi bọ đập mà không chết, lại có thêm một cảm giác khô nóng nổi lên trong lòng.
“A!”
Một người ngửa mặt lên trời kêu thảm, toàn thân bao phủ bởi lửa trở thành ngọn đuốc chiếu sáng một phương.
“Phù phù!”
Có người khác lại nhảy vào trong nước.
“Bạch!”
Một số người khác nhanh tay vung đao chém đứt da thịt… có điều, ngọn lửa kia như thể bất diệt, xuyên qua da thịt là nhập vào cốt tuỷ, trong nháy mắt xông vào trong huyết mạch. Tiếng kêu gào ngày một to, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn. Hơn trăm người hướng về phía Mạc Cầu mà tới nhưng còn chưa tới nơi thì đã hoá thành vô số hoả nhân.
“A di đà Phật!”
Có một tiếng phật hiệu vang lên, một cây Kim Cương Hàng Ma Xử sáu mặt xuất hiện trong tầm mắt Mạc Cầu. Hàng Ma Xử tam tiết thất hoàn, tượng trưng cho ba thức thất bảo của con người. Sáu mặt có khắc hình phật đà với đủ các loại cảm xúc hoặc bi hoặc nộ, hoặc sợ hoặc kinh. Hàng Ma Xử vượt qua không trung ngang nhiên đập xuống.
“Oanh.”
Mặt đất trăm trượng, không khí bị lõm vào như một cái phễu mà trung tâm chính là vị trí của Mạc Cầu.
“Vô Lượng Thọ Phúc.”
Thanh Tùng đạo trưởng nhẹ nhàng bay tới, phất trần lắc lắc, trăm ngàn sợi tóc xanh tua tủa tràn xuống. Sợi tóc như lưới bao phủ một phương, mỗi sợi đều sắc như đao.
“Bành!”
Hai vị chân nhân công kích vào Cửu Hoả Thần Long Tráo làm bắn ra đầy trời hoả tinh. Do bị thiên địa trong giới này áp chế nên uy năng của Cửu Hoả Thần Long Tráo đại giảm. Chân nhân ở đây tu vi có thể so với tu sĩ luyện khí hậu kỳ ở bên ngoài nhưng toàn lực bộc phát thì lại có thể so với cảnh giới Đạo cơ. Lúc này liệt diễm đã hiện ra vẻ hết chống đỡ nổi. Mạc Cầu nhoe mắt, một tay khẽ nhấc, Diêm la Phiên ở phía sau run rẩy.
“Ông…”
Gợn sống vô hình nhanh chóng bao phủ bốn phương, tiếng kêu rên cách đó không xa nhanh chóng im bặt. Từng đạo âm hồn bị nó hút tới, mặt cờ biến lớn hướng về hai vị chân nhân.
Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!
Đối với pháp thuật âm hồn, Mạc Cầu không kém. Diêm La Tâm Kinh càng liên quan đến nguyên thần, pháp môn so với giới này thì cao thâm hơn nhiều. Dùng Diêm La Tâm Kinh thôi động ngự sử Diêm La Phiên, hắn đoạt hồn người khác dễ như trở bàn tay.
Bàn tay lớn chừng mười trượng khuấy đảo giữa trời, xung quanh đen kịt một màu.
“Cẩn thận.”
Thanh Tùng đạo trưởng rống lên, thân hình nhanh chóng lùi lại, cây phất trần trong tay càng khinh thế đánh về phía đại thủ trên không trung.
“Xì…”
Phất trần trong tay hắn chính là một kiện pháp khí, nhưng lúc này tiếp xúc với Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nhã thủ thì ta rã trong nháy mắt. Hắn vội vàng biến sắc.
“A…”
Tuệ Nguyên sư thái ở bên cạnh không di động mà bấm pháp quyết, Hàng Ma Xử quét ngang.
“Đi.”
“Bành!”
Một tiếng trầm đục vang lên, hai người bị đánh bay ra ngoài.
“Bạch.”
Đúng lúc này mặt đất run rẩy, có mấy cây dây leo phóng lên tận trời đỡ lấy hai người đang lơ lửng giữa không trung. Còn có thêm vô số dây leo từ mặt đất xuyên ra, hướng gai nhọn phóng về phía Mạc Cầu. Vô số dây leo như bầy rắn xuất động, đầu tiên là ngỏng cao đầu, sau đó mượn lực ngang nhiên đập xuống.
Từng sợi cây thô to như cánh tay điên cuồng vung vẩy giữa trời, uy thế kinh thiên động địa.
Cách đó không xa, một nữ tử mặc áo lưới màu xanh lặng lẽ cầm lấy một sợi đằng chỉ về phía này. Người này chính là một trong thập đại tán nhân, Lục Liễu tiên tử.
“Bạch”.
Đột nhiên, một đạo hoả tuyến xẹt qua hư không một vùng rộng gần một mẫu, vạn vật trên đó đều mất đi sinh khí. Rất nhiều sợi dây leo giống như độc xà theo nhau đổ gục xuống mặt đất.
Mấy người kia đều chau mày lại.
“Cùng động thủ.” Tuệ Nguyên sư thái quát lên. “Yêu đạo ma tông, người người đều có thể tru diệt. Đối phó với người này không cần phải giữ đạo nghĩa giang hồ làm gì.”
“Không sai.” Thanh Tùng đạo trưởng gật dầu. “Năm đó Thái Ất Tông hoạ loạn thiên hạ, chúng sinh điêu đúng, đối phó với bọn chúng thì không cần khách khí.”
“Cùng lên.”
Ba người gầm lên rồi cùng lao tới. Bản thân ba người không giống những người khác, họ đều trải qua trận náo động cách nay mấy chục năm, chính mắt thấy chúng sinh thiên hạ và quần hào võ lâm run rẩy trước âm ảnh của Thái Ất Tông thế nào. Cũng vì Thái Ất Tông mà rất nhiều hảo hữu thân bằng của họ bị liên luỵ, tru sát. Hận ý trong người bọn họ cả đời này cũng khó mà tiêu hết được.
“Hừm…”
Thấy sát cơ từ ba người kia toả ra, Mạc Cầu khẽ lắc đầu, ánh mắt gợn sóng. Hắn lập tức bấm tay.
“Soạt…”
Diêm La Phiên sau lưng chấn động, nó đột nhiên cắm xuống mặt đất, mặt đất dưới chân lập tức vỡ ra vô số khe hở. Một cỗ địa hoả sát khí nồng đậm phun ra như khói. Mạc Cầu khẽ vung tay, sát khí ngưng kết hoá thành lợi kiếm hoả diễm quét ngang toàn trường.
Cấm pháp Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm.
Ba vị chân nhân hùng hổ lao tới nhanh chóng bị kiếm quang dũng mãnh bao phủ.
“Hô…”
Không khí run lên, mấy trượng phía sau Mạc Cầu hiện ra một đạo hư ảnh cầm trong tay trường kiếm chỉ về phía trước. Một cái vung tay này đã lướt qua mười trượng mặt đất.
Sơn tại hư vô Phiếu miểu gian!
Phiếu Miểu Tông.
Cái tên chứa đầy hào hiệp và rất có khí thế đạo gia thực ra lại là một tông môn chuyên bồi dưỡng ra những sát thủ nguy hiểm, đồng thời cũng cung cấp một số ít các cảnh vệ đảm bảo an toàn cho những nhân vật quan trọng trong triều đình. Lần này cũng đã xuất thủ. Kiếm quyết chí cao của tông môn này dung hợp thần thuật, trận pháp, võ kỹ làm một thể. Không xuất thì thôi, khi xuất ra thì tất sát trong mười trượng. Mấy trăm năm trước từng có một cao nhân của Phiếu Miểu Tông ám sát một vị Thiên sư bảo hộ vương gia rồi thành công đào thoát.
Kiếm quang xẹt qua hư không, xuyên thủng trán Mạc Cầu, tốc độ nhanh như thuấn di.
“Soạt.”
Sau khi kiếm quang quay lại, người cầm kiếm hai mắt co rụt, toàn bộ phía trước đột ngột biến mất không thấy gì nữa.
“Bành.”
Một bàn tay đen thui từ trên trời giáng xuống rơi vào mặt đất trống không, để lại một cái chưởng ấn.
“Sao lại như vậy?”
Cách đó không xa không khí lắc lư, có một bóng đen hiện ra dõi mắt về phía Mạc Cầu, ánh mắt không dấu được ngạc nhiên. Rõ ràng hắn không phạm phải sai lầm nào, sao vừa rồi ra đòn lại không trúng đối phương?
Ý niệm vừa động, thân hình hắn đã lại một lần nữa biến mất không thấy, chỉ có một sợi kiếm quang nghiêng nghiêng lướt qua.
“Xì…”
Kiếm quang xẹt qua hư không.
Ảo giác?
Bóng đen lại một lần nữa hiện thân, sau đó dần dần hiểu ra. Kiếm quyết của bản thân hắn không phạm sai sót gì, nhưng chỉ cần tới gần đối phương thì lại phát sinh biến hoá. Khu vực mấy trượng xung quanh Mạc Cầu không gian như vặn vẹo, không ai biết được vị trí chính xác của hắn ở đâu.
“Hây.”
Một tiếng gầm gừ vang lên. Một đoàn kim quang từ xa lao vút tới như hai đầu Kim long ầm ầm đánh vỡ Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm.
Kháng Kim Long!
Cửu Cực Huyền Cương Kình chí cương chí dương, trong tay Kháng Kim Long xuất ra càng có uy năng khai sơn phá hải. Song giản đập xuống, mặt đất trăm trượng ầm ầm nổ vang. Kính khí kinh khủng lật tung đất đá, xô đổ phòng ốc và làm cho liệt diễm quanh người Mạc Cầu ầm ầm toái liệt.
“Hay lắm.”
Mấy người kia sáng mắt lên. Kháng Kim Long không hổ là đệ nhất võ giả có thiên phú tuyệt luân tại Tề châu trong cả trăm năm qua. Thế gian vẫn truyền miệng người này thực lực cao thâm, hôm nay được chứng kiến tận mắt, thực lực của hắn hoàn toàn có thể chống đỡ lại cấp bậc chân nhân. Võ kỹ như thế đủ khiến người ta phải kinh hoàng!
Mạc Cầu không biến sắc, hắn chỉ bấm niệm pháp quyết, âm hồn quanh người cùng liệt diễm nhao nhao hội tụ lại thành rất nhiều bàn tay lớn dần và khuếch trương ra bốn phía.
“Thuật pháp người này rất mạnh, đừng tới gần hắn.” Tuệ Nguyên sư thái hét lớn rồi cùng với Thanh Tùng đạo trưởng, Lục Liễu tiên tử và Kháng Kim Long cùng xông lên.
Thích khách Phiếu Miểu Tông biến ảo thân thể, thi thoảng lại đâm ra một kiếm. Tần suất động thủ của hắn không cao nhưng mỗi lần ra tay đều vào thời điểm then chốt, kiếm xuất ra đều có thể khiến người khác phải dừng lại.
Trăm mét..
Hai mươi trượng, mười trượng…
Cự ly ngày càng gần, mấy người kia thậm chí đã có thể xuyên qua liệt diễm, âm hồn, nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi xếp bằng không động đậy.
Cách đó một khoảng.
“Không ổn.” Một nữ tử vác trường kiếm đột nhiên lên tiếng.
“Tiền bối, có gì không ổn vậy?” Thánh nữ La giáo Nam Tùng đứng sau lưng người này vội hỏi. “Ta xem tình huống đã khá rõ, người kia tuy mạnh những đối mặt với vài vị chân nhân thì rốt cuộc đã rơi xuống hạ phong.”
“Không.” Nữ tử kia gương mặt không tầm thường, da thịt trơn mịn, ánh mắt tang thương, người bình thường nhìn vào khó mà phân biệt được tuổi tác. Người này nhẹ lắc đầu. “Người kia đang muốn quan sát chiêu thức của bọn họ chứ chưa chân chính phát lực.”
“Không… không thể nào như vậy được?” Nam Tùng sững cả người. “Dưới sự vây công của mấy vị chân nhân mà còn lưu thực lực, ngay cả đương kim Thiên sư là Nguỵ tiên tử sợ là cũng không làm được như thế.”
“Ngươi quá coi thường thực lực của Thiên sư rồi.” Nữ tử kia lắc đầu. “Hơn nữa, người này cũng chưa chắc đã thua kém Nguỵ đạo hữu đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nam Tùng nhíu mày. “Tiền bối, ngài có muốn xuất thủ hay không?”
Nữ tử kia chớp mắt, khí tức trên người lúc thì dâng lên, lúc lại biến mất, cuối cùng thì nhắm mắt thở dài. “Ta không dám.”
Nàng luôn nghĩ trước khi làm, hiện giờ nàng căn bản không thấy được thực lực của Mạc Cầu, mỗi lần ngo ngoe muốn động thì trong lòng lại sinh ra cảm giác nguy hiểm khiến toàn thân phát lạnh. Như thế thì làm sao mà ra tay?
“Cái gì?” Nam Tùng sững sờ, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Vị nữ tử phía trước nàng đây chính là đệ nhất tán nhân Tề châu, Minh Di động Trương Thanh Thu, là nhân vật đương thế tuyệt đỉnh. Phóng mắt khắp cả Tề châu, ngoại trừ Hắc Sơn lão sào ra tay thì có thể không có đối thủ, còn lại có người nào có thể khiến nàng sợ hãi như vậy? Hiện giờ, ngay cả động thủ cũng không dám?
“Không tệ.”
Liệt diễm và âm phong bao phủ xuống, ánh mắt Mạc Cầu hiện ra linh quang, từng cái chiếu rọi thân thình mấy người kia. Thậm chí ngay cả khí tức vận chuyển thế nào hắn đều nhìn rõ cả.
“Võ đạo, thuật pháp dung hợp thành một, người tu hành ở động thiên này quả thực đã mở ra lối đi riêng. Đáng tiếc…”
“Cái gì?”
Chân mày hắn đột nhiên chau lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Giết.”
Tuệ Nguyên sư thái đột nhiên hét lớn, tăng bào trên người cấp tốc rung động, thân thể cũng đột nhiên biến lớn. Kim Cương Hàng Ma Xử đập xuống khiến không khí cũng bị lõm vào. Uy thế kinh khủng trực tiếp đánh nát âm hoả phía trước, sau đó vẫn còn dư lực vọt tới. Những người khác cũng nối đuôi nhau lao theo.
Khoảng cách đôi bên đã tới mười thước. Với Mạc Cầu, đây đã là phòng tuyến an toàn hắn không cho vượt qua.
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu than nhẹ. Hắn vốn muốn quan sát được nhiều hơn nhưng tình thế hiện giờ xem ra đã không được nữa.
“Soạt…”
Tiếng kiếm ngân vang lên du dương, một vòng kiếm quang u lãnh lặng lẽ hiển hiện, loé lên phía trước Kim Cương Hàng Ma Xử.
“Đinh…”
Hàng Ma Xử bay lên cao.
Nguy!
Không ổn!
Mấy người kia đồng loạt biến sắc, Kháng Kim Long và bóng đen đến từ Phiếu Miểu Tông phản ứng nhanh nhất nên nhanh chóng lùi lại. Có điều, phản ứng như thế vẫn đã quá muộn!
Lấy Mạc Cầu làm trung tâm, u lãnh kiếm quang lan ra như rẻ quạt vượt qua trăm trượng, những nơi kiếm quang đi qua vạn vật đều đứt đoạn.
Hàng Ma Xử. Phất trần. Kim giản, phi kiếm… Nhục thân! Tất cả đều bị một phân thành hai. Không có ngoại lệ.
“Phù phù…” Nửa đoạn thi thể rơi xuống đất. Mạc Cầu giữ gương mặt lạnh nhạt, một tay khẽ vẫy, lửa cháy hừng hực quanh người hội tụ lại, sau đó hắn há miệng tế ra một sợi chân hoả.
“Hô…”
Hoả diễm đón gió biến lớn hoá thành một màn lửa, sau đó phân ra vô số hoả tuyến bay về bốn phương tám hướng, chỉ trong giây lát đã bao trùm toàn thành. Cả thành trì to lớn như thế đột nhiên sáng lên. Tiếp đó là bóng đêm.
Trong mắt người này, hoả tuyến không rõ từ phương nào lướt tới, dễ dàng xuyên qua phòng ngự của đồng hữu mình, sau đó lướt qua chính mình. Trên thân thể chỉ truyền lại một tia đau đớn rát nhẹ, sau đó là bóng đêm vô tận.
“Phốc!”
Thân thể một người khẽ động là đã rời thành hai nửa. Một thân ảnh núp trong bóng tối đột nhiên ngã gục xuống đất. Từng vị cao thủ trong giang hồ đứng từ xa quan sát cũng bị chia thành hai nửa. Từng binh sĩ xếp theo hàng lối chỉ chờ xuất phát giống như thân lúa bị gặt, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Trên Vọng Nguyệt Lâu.
Thân thể Trang Hận Ngọc phát lạnh, hai gò má run rẩy, ánh mắt chứa đầy hoảng sợ. Nàng trơ mắt nhìn Hồng đại nhân và vị văn sĩ kia cứ thế mất mạng.
Cả toà thành lâm vào tĩnh mịch.
Ở nơi xa, Trương Thanh Thu dẫn theo Nam Tùng điên cuồng chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận