Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 325: Đột phá

Trong huyệt động u ám, một vòng ánh lửa chiếu sáng bốn phía. Liệt diễm quỷ dị lơ lửng giữa không trung và không ngừng cuộn lên. Diễm hỏa bốc cháy hừng hực, điều lạ là nhiệt độ xung quanh lại không hề tăng lên chút nào.
Từ trong ánh lửa có thể thấy gần đó có một người đang ngồi xếp bằng, tay nắm ấn quyết tới hồi biến hóa. Nhìn thật kỹ có thể thấy trong ngọn lửa có một cái túi màu xám đang lơ lửng.
Túi trữ vật.
“Ba...”
Tiếng động rất nhỏ vang lên làm Mạc Cầu mở mắt. Ấn quyết trong tay hắn biến đổi, chân khí đốc thúc nhanh hơn, Hỏa Long Bội trước ngực hơi sáng lên rồi phun ra một đạo hỏa tuyến nóng bỏng.
Hỏa tuyến nhằm hướng túi trữ vật mà xoay giống như một cái kéo đang không ngừng cắt bỏ lớp cấp pháp ở trên đó.
“Đôm đốp...”
Tiếng nứt vỡ vang lên liên tục. Không bao lâu sau túi trữ vật nhẹ nhàng chấn động, tầng ngoài của nó xuất hiện một tầng thanh quang mông lung, sau đó cũng bị liệt diễm đốt cháy tan rã. Cái túi màu xám nhanh chóng bị Mạc Cầu hút vào lòng bàn tay.
Túi trữ vật này chính là đến từ trên người Bạch Cốc Dật. Pháp khí lúc đó đều bị người ta lấy đi nhưng hắn vẫn kịp giấu thứ này, lúc trước vì trên đó có pháp thuật phong cấm nên hắn không thể mở ra được. Hiện giờ hắn đã giải khai được nó. Hắn mở túi trữ vật, thần niệm quét qua một lượt, thứ đầu tiên hắn thấy chính là hàng trăm khối linh thạch.
“A...”
Mạc Cầu không nhịn được hít sâu một hơi. Ngay cả đệ tử nội môn mỗi tháng cũng chỉ được lĩnh mấy khối linh thạch mà thôi. Số lượng nhiều thế này, rất nhiều tu sĩ phải cóp nhặt cả đời cũng chưa chắc đã có.
Một số pháp khí thượng phẩm mà uy lực không quá mạnh cũng chỉ có giá tương đương với số linh thạch này mà thôi. Hắn đoán trong này chắc chắn có đồ tốt, chỉ không ngờ lại thu được niềm vui kinh hỉ đến thế này.
“Bạch Cốc Dật quả là biết thu vén, không hổ là chủ quản Hắc ngục nhiều năm như vậy.”
Hắn lắc đầu mấy cái rồi tiếp tục quan sát. Không gian trong túi trữ vật rộng chừng mấy trượng, trong ngoài linh thạch thì còn có các loại khoáng vật đã được tinh luyện qua chất thành một đống lớn. Đây cũng là chỗ tốt thu được khi làm đến chức gì đó ở Hắc ngục.
“A”?
Đột nhiên Mạc Cầu kêu lên một tiếng, một lá cờ có cán dài gần trượng màu đen như mực xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vạn Quỷ Phiên?
Không phải nó bị Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi lấy đi rồi sao?
Hắn nhìn thật kỹ thì thấy lá cờ này và lá cờ lúc trước Bạch Cốc Dật sử dụng không khác nhau chút nào, nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy có một số điểm không giống, căn lộ trên mặt lá cờ này phức tạp hơn, màu sắc càng thêm rõ nét.
Lúc hắn quan sát kỹ hơn thì thấy văn lộ trên về mặt lít nha lít nhít như mặt quỷ sống dậy giữ chặt lấy ánh mắt hắn, kèm theo đó là tiếng kêu thê lương níu kéo lấy thần hồn.
“Ừm!” Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đột nhiên nhắm mắt, vầng trán đổ mồ hôi lạnh từ bao giờ.
“Thật là lợi hại. Pháp khí này quá quỷ dị.”
Hắn cam đoan uy lực của cây Vạn Quỷ Phiên này chỉ có mạnh hơn cây cờ trong tay Bạch Cốc Dật lúc trước mà thôi. Có lẽ đây mới chính là vật ấy. Hắn không dám nhìn thêm mà vội vàng thu vào trong túi trữ vật. Lấy lại tinh thần rồi hắn tìm kiếm một lượt trong túi, cuối cùng lấy ra một ít tạp vật.
Trong đó thứ hấp dẫn hắn nhất là hai quyển sách và ba cái ngọc giản.
Ngọc giản là thứ ghi chép pháp thuật của tu Tiên giả, nếu không đủ thần hồn thì không thể xem được. Thần hồn Mạc Cầu rất mạnh mẽ nên dù không có pháp lực thì hắn cũng có thể miễn cưỡng xem qua.
Vân Thanh Luyện khí thuật, Âm Sát Thập Nhị Kiếm, Thiên Vân Kiếm quyết, Vạn Quỷ bảo lục, Bạch thị gia phả. Trong đó Vân Thanh Luyện khí thuật là phương pháp tu Tiên luyện khí thường thấy nhất của Thương Vũ Phái, tất cả có mười một trọng tương ứng với Luyện khí mười hai tầng. Không chỉ có nội bộ tông môn, rất nhiều tu Tiên giả khác ở Lăng Vân sơn mạch đều tu luyện Tiên pháp này.
Thiên Vân Kiếm Quyết là kiếm pháp truyền thừa của Thiên Vân Phong. Còn Vạn Quỷ Bảo Lục và Âm Sát Thập Nhị Kiếm có lẽ đến từ Quỷ đạo mà Bạch Cốc Dật tu luyện.
Hắn tiện tay lật dở, thử cảm ngộ thì thấy Thiên Vân Kiếm Quyết cần đến hơn hai vạn tinh quang, còn thứ tiêu tốn nhiều tinh quang nhất không phải là Vạn Quỷ Bảo Lục mà chính là Âm Sát Thập Nhị Kiếm. Nó tiêu tốn tất cả hơn bảy vạn!
Mấy năm vừa qua tu vi Mạc Cầu có tăng tiến nhưng số lượng tinh quang tích lũy cũng chỉ vừa đủ. Xem kỹ mọi thứ một lúc, hắn vung tay lên thu tất cả lại sau đó ngẩng đầu. Hỏa Sát Chân Cương ở trước mặt mang theo hỏa lực nồng đậm nhanh chóng chuyển hóa thành một tia hỏa tuyến xuyên qua quần áo dung nhập vào trong cơ thể.
Trình độ điều khiển hỏa diễm đến mức này sợ là tu sĩ Luyện khí đại thành cũng chưa chắc đã làm được.
“Đến lúc trở về rồi.”
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy.
Vừa về tông môn hắn đã nhận được tin tức từ Kỷ Thiên Vân truyền tới. Nàng là người thông minh, sự việc xảy ra ở Hắc ngục chắc cũng đã đoán được nguyên nhân cái chết của Bạch Lãng nhưng không nhiều lời, bên ngoài vẫn dùng thái độ cảm kích trước ân cứu mạng của đối phương dành cho mình. Lần này nàng truyền tin cũng là có ý tốt.
“Triệu Chí, Hồng Sùng Thiều.”
Mạc Cầu buông tờ thấy đưa tin nhìn phía đối diện. Người tới không phải Kỷ Thiên Vân mà là Chu Lâu Vân, người cùng đi từ Tiên đảo với hắn. Người này đã đạt tới tu vi Luyện khí tầng tám, năm ngoái đã bái nhập làm môn hạ của phong chủ Hỏa Nha Xích Hỏa Phong.
Hỏa Nha đạo nhân thành tựu Đạo cơ hơn trăm năm, môn hạ đệ tử chỉ có chín vị, hắn là một trong chín người đó. Có thể nói tiền đồ của hắn vô cùng rộng mở, khó tránh được cảm giác tự hào.
Mạc Cầu còn nhớ đối phương hình như đến từ kinh đô của Ngụy quốc, xuất thân hào môn, bản thân cũng có bối cảnh nhất định.
“Đại sư huynh, từ lúc chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?”
Chu Lâu Vân ôm quyền nhìn Mạc Cầu cười nói. “Mấy năm từ biệt, chân khí trong cơ thể sư huynh ngày càng hùng hậu, xem ra trăm khiếu đều đã mở, ít thời gian nữa tu thành pháp lực thì đại đạo khả kỳ, thật đáng mừng thay.”
Mạc Cầu không tiếp lời mà hỏi lại. “Sư đệ có việc gì sao?”
Mấy năm qua trong số những người cùng đến tông môn chỉ có Tôn Du Nhạc là có chút giao tình với hắn, nhưng người khác hắn chưa từng gặp qua.
“A...”, Chu Lâu Vân cười khẽ rồi hạ tay xuống. “Vậy ta đi thẳng vào vấn đề. Hồng sư huynh là đệ tử nội môn muốn có hai kiện pháp khí của Mạc sư huynh, ta được huynh ấy nhờ vả đến để thương lượng.”
“Hai kiện pháp khí của Bạch Cốc Dật?”
“Không sai.”
Mạc Cầu hờ hững, mặt không đổi sắc. Thực lực của hắn không đủ, khó tránh bị người ta khi nhục. Chuyện như thế vài chục năm trước hắn đã hiểu rõ. Trong lòng tuy không cam tâm nhưng cũng không thay đổi được hiện thực. Nhưng dù thế nào hắn cũng là đệ tử của tông môn, dù chỉ là đệ tử ngoại môn thôi thì đối phương cũng không dám ngang nhiên cướp đoạt.
“Sư huynh.” Chu Lâu Vân thấy biểu hiện của hắn thì than nhẹ. “Ngươi còn chưa tu thành pháp lực, với thân thể phàm nhân chưa biết có thể tế luyện hai loại pháp khí ấy không. Cứ xem như có thể thì cũng không phát huy ra được hết uy năng của nó. Hồng sư huynh thì khác. Tu vi của hắn bất phàm, duy chỉ còn thiếu một kiên pháp khí trong tay. Nếu Mạc sư huynh đồng ý, hắn chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng.”
“Cảm kích?” Mạc Cầu hừ lạnh. “Sư đệ thật khéo ăn nói.”
Hắn nhớ lúc rời khỏi Tiên đảo, Chu Lâu Vân chỉ dựa vào thiên phú tu hành và tài ăn nói mà lôi kéo được không ít người. Hiện giờ hắn trở thành đệ tử nội môn đã hơn một năm, chắc chắn quan hệ với các đệ tử nội môn khác ở Xích Hỏa Phong không tệ.
“Sư huynh đừng nghi ngờ.”
Chu Lâu Vân lắc đầu nói.
“Tiên tổ Hồng gia chính là thân truyền đệ tử của Thương Vũ Chân nhân. Những năm này đệ tử trong gia tộc trải đều ở cả bốn phong, Hồng sư huynh cũng là người nổi bật trong cùng thế hệ, có hắn mở miệng, việc gì cũng dễ nói.”
“Hồng gia.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta có nghe nói qua, nhưng nếu hôm nay sư đệ chỉ đến để nói suông thế này thì xin mời trở về cho.”
“Ha ha...”, nghe thấy vậy Chu Lâu Vân không trách mà còn cười tươi. Hắn nghe ra ý Mạc Cầu có chút không cam lòng nhưng cũng không muốn phải đắc tội với Hồng gia. Nói cách khác là việc này hoàn toàn có thể thương lượng được. Đây là chuyện tốt. Sợ nhất là gặp phải đối tượng ương ngạnh chịu chết chứ không sợ nước sôi, lúc đó việc mới khó giải quyết.
“Sư huynh.” Hắn lên tiếng thăm dò. “Ví như sư huynh nguyện ý nhường lại pháp khí, Hồng sư huynh sẽ tình nguyện xuất ra một trăm khối linh thạch, huynh thấy sao?”
Mạc Cầu trầm sắc mặt. Một trăm khối linh thạch đúng là cái giá bình thường dành cho một kiện pháp khí hạ phẩm nhưng nó không đủ để mua được Lưu Ảnh Kiếm chứ đừng nói đến mảnh gương đồng cổ kính kia.
“Sư huynh chớ giận.” Chu Lâu Vân nhấc tay nói. “Ta biết việc quan trọng nhất với sư huynh lúc này chính là làm sao để tu ra pháp lực chứ không phải là pháp khí. Ở đây ta có một viên Khải Linh Đan có thể gia tăng ba thành tỷ lệ đột phá thành công. Ta mang nó ra trao đổi thế nào?”
Mạc Cầu khẽ biến đổi. Để chân khí hóa thành pháp lực thì việc trăm khiếu nhục thân khai mở chỉ là phần cơ sở, thần hồn cảm giác được thiên địa mới là việc mấu chốt. Khải Linh Đan chính là đan dược có thể gia tăng tỷ lệ thành công này. Tuy nói thần hồn của Mạc Cầu vốn cường đại, khả năng tiến giai là không nhỏ cũng chưa chắc chắn sẽ thành công. Ví như có thêm ba thành cơ hội thì chắc chắn là sẽ tốt hơn rồi.
Trầm ngâm một lúc hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu. “Quá ít.”
“Một trăm năm mươi linh thạch và một viên Khải Linh Đan thì sao?”
“Không được.”
“Sư huynh.” Chu Lâu Vân chậm rãi nói. “Ngươi không ngại nói ra điều kiện của mình xem.”
Mạc Cầu im lặng một lát rồi mở miệng. “Hai trăm linh thạch, một viên Khải Linh Đan, cộng thêm việc nếu ta thành công tu ra pháp lực thì sẽ có một cơ hội đến Tàng Pháp Điện để lựa chọn công pháp.”
“A...”, Chu Lâu Vân khẽ nhíu mày. Những điều kiện đầu tiên không khó, nhưng điều kiện cuối cùng thì cần không ít công lao. Tất nhiên nếu như Mạc Cầu thật tu ra pháp lực, hắn cũng không ngại bán ra phần nhân tình này.
“Mạc sư huynh.” Chu Lâu Vân thử thăm dò. “Công lao để vào Tàng Pháp Điện rất khó có được, nhưng có một ít pháp môn đệ tử trong tông có thể truyền thụ. Thậm chí có một ít pháp môn chỉ đệ tử nội môn mới được truyền thụ mà thôi.”
“Ý của ngươi là...”, chân mày Mạc Cầu khẽ nhếch lên.
“Chính là điều sư huynh đang nghĩ trong lòng.” Chu Lâu Vân cười nói. “Ví như sư huynh thật sự tu ra pháp lực, ta có thể mang một ít pháp môn dành cho đệ tử nội môn đưa cho sư huynh, thế nào?”
Mạc Cầu chớp mắt, sau một lúc nghĩ ngợi thì gật đầu.
“Được.”
Vì lần đột phá này Mạc Cầu chấp nhận bỏ ra hai linh thạch thuê một đình viện yên tĩnh ở Xích Hỏa Phong. Nơi này có Tụ Linh trận pháp nên có thể dễ dàng cảm nhận linh khí trong thiên địa hơn. Phụ cần Xích Hỏa Phong có rất nhiều hỏa hành chi lực, với thiên phú của hắn về mặt này thì tỷ lệ thành công cũng tăng lên không ít.
Ngoài ra còn có Khải Linh Đan nữa...
Mọi thứ chuẩn bị đã sẵn sàng,
“Hô!”
Thở ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm triều thiên, tâm thần dần bình ổn, trong thể nội, chân khí Tiên thiên dạt dào chảy.
Không biết bao lâu sau, cảm giác tinh khí thần đã đạt tới đỉnh phong hắn mới há miệng nuốt Khải Linh Đan vào, bắt đầu thử nghiệm đột phá.
Y theo công pháp thuật, chân khí Tiên thiên trong kinh mạch vận chuyển càng nhanh như không thể khống chế được nữa.
Một khắc sau, chân khí này dâng lên tiến thẳng tới mi tâm.
“Oanh!”
Thức hải chấn động, cảm giác như có tấm bình phong ngăn cản khiến cho tốc độ chân khí nhanh chóng hạ xuống, thân thể bên ngoài hắn cũng khẽ run lên. Nhưng cùng lúc đó giống như viên pha lê xuất hiện vết nứt, tấm bình phong ngăn cản kia cũng nổi lên dị trạng.
“Bạch!”
“Oanh!”
Bên tai hắn, thức hải, nhục thân đều cảm nhận rõ một cỗ rung động, giữa thiên địa đột nhiên hiện ra một tia sáng. Tiếp theo chỉ trong chớp mắt “Soạt...”, quang minh lóe sáng trong thức hải, chân khí Tiên thiên chạm vào luồng sáng đó và bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu.
Pháp lực đã bắt đầu xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận