Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 182: Sư tỷ

Phương di là người đã chiếu cố cho Tần Thanh Dung nhiều lúc nàng còn trên đường đến phủ Đông An. Sau khi định cư ở phủ rồi nàng cũng được đối phương giới thiệu với nhị tiểu thư của Phương gia mà tạo thành chút quan hệ.
Công việc kinh doanh son phấn bột nước cũng nhờ có Phương gia mới được như ngày nay. Có thể nói, sự nghiệp và thành công hiện giờ nàng có phần nhiều là do có sự giúp đỡ từ đối phương.
Thật không ngờ có một ngày hai bên lại trở mặt thành thù như thế.
Nhận ra vẻ nghi hoặc từ ánh mắt Mạc cầu, Lý Linh thở dài, nhỏ giọng nói.
“Khương Hồi ta đã gặp rồi, hắn tuy vẻ ngoài không tệ nhưng lại ít học, vẫn hay ý thế hiếp đáp người khác. Mà hắn... lại còn háo sắc!”
Nói đến đây, nàng nhìn sang Tần Thanh Dung, ánh mắt có chút phức tạp, mồm miệng muốn nói lại thôi.
Tần Thanh Dung vốn đã xinh đẹp, hiện giờ tuy không còn trẻ như hồi mới đến nhưng dáng vẻ càng thêm thành thục. Mấy năm qua có rất nhiều người muốn mối lái cho nàng, nàng bị người ta nhìn trúng cũng không có gì lạ.
“Khương Hồi.” Mạc cầu trầm ngâm. “Tuy đúng là sư tỷ từng nhận ân tình của Phương di, nhưng không có nghĩa việc gì cũng phải đáp ứng họ. Điều này cần rõ ràng.”
“Đúng vậy.”
Cát Nguyên gật đầu phụ họa. “Hôn nhân đại sự cả đời, nếu không thuận ý từ hai phía thì sau này rất có thể sẽ phải chịu khổ. Tần tiểu thư không cần vì những ân tình cũ mà bản thân phải chịu thứ ủy khuất ấy.”
“Nói đúng lắm.” Lý Linh kinh ngạc nhìn Cát Nguyên, sau đó đặt tay lên người Tần Thanh Dung. “Muội muội, chúng ta là nữ nhi, làm ăn kinh doanh vốn đã có nhiều việc không dễ dàng, nhưng cũng không nên để bản thân phải chịu khổ. Nếu không có cách nào khác, chúng ta mang cửa hàng son phấn giao cho bọn họ, xem như đền đáp phần ân tình khi xưa.”
“Việc này...”, Tần Thanh Dung nhíu mày. “Với tính tình của Khương Hồi, ta sợ hắn sẽ không dễ buông tha như thế.”
“Không sao.” Cát Nguyên vung tay lên. “Hắn chỉ là nhi tử của một người hầu trong Phương gia mà thôi, nếu muốn làm lớn chuyện, chúng ta lẽ nào lại sợ hắn.”
“Ừm.” Mạc Cầu nhẹ gật đầu. “Việc này giao cho ta xử lý. Nếu Phương gia quá phận, thì sẽ nhờ đến Linh Tố Phái đứng ra giúp đỡ.”
Với thân phận hiện giờ của hắn, chiếu cố cho mấy cửa hàng kinh doanh thì dễ như trở bàn tay mà thôi. Quyết định xong, mấy người chuyển sang ăn uống rồi đứng dậy rời đi. Hai người nữ nhi thì vẫn ở lại.
“Muội muội.” Lý Linh nói trước. “Ta nghe nói, vị Mạc đại phu này lúc trước không chỉ đi Cửu Liên Sơn mà còn đi Phượng Đầu Sơn tiễu phỉ nữa. Lần đó hắn đi mấy tháng, sợ là cũng gặp không ít hung hiểm, sao ta không thấy ngươi hỏi thăm hắn hay lo lắng gì vậy?”
“Tính tình sư đệ vốn trầm lặng, hắn đã không nói tức là cảm thấy việc ấy không cần phải nói.” Tần Thanh Dung trả lời bình thản. “Hắn đã không nói, ta cũng không hỏi. Chỉ cần người không việc gì là được rồi.”
“Hì hì...”, Lý Linh che miệng cười khẽ. “Hai người các ngươi có vẻ hợp ý nhau nhỉ. Có chuyện xảy ra, người ngươi nghĩ đến đầu tiên chính là hắn. Xem ra trong lòng ngươi, hắn là người đáng tín nhiệm nhất.”
“Ừm.” Tần Thanh Dung gật đầu. “Trên đường đến phủ Đông An, chúng ta chỉ có hai người nương tựa vào nhau, sớm tối ở cùng, nếu không tin hắn thì còn tin ai?”
Nói chuyện xong hai người cũng theo nhau bước xuống dưới lầu.
“Nói thật.” Lý Linh thấp giọng. “Nếu trong lòng ngươi có hắn thì hãy nói ra, có như vậy mới đúng thật không phải người ngoài.”
“Chớ có nói linh tinh.” Tần Thanh Dung đỏ mặt, nàng giậm chân. “Chúng ta không phải như vậy.”
“Ngươi đỏ mặt?” Lý Linh ra vẻ kinh ngạc. “Chuyện lạ rồi. Lần đầu tiên ta thấy ngươi đỏ mặt, dáng vẻ lại còn thẹn thùng như vậy. Đúng là ngươi thích...”
“Linh tỷ...”, Tần Thanh Dung quát khẽ. “Ngươi còn nói nữa ta sẽ không để ý đến ngươi.”
“Tốt. Ta không nói, không nói.” Lý Linh vội vàng giơ tay lên. “Nhưng đúng là hai người chúng ta làm ăn quả có nhiều điều bất tiện, nếu có thể dựa vào nam nhân dù sao cũng tốt hơn.”
“Linh tỷ lớn hơn ta không nhiều tuổi, mặt mày đoan chính, tư gia không ít, muốn tìm nam nhân nào có khó gì.” Tần Thanh Dung nhíu mày. “Nếu Linh tỷ có ý, ta sẽ làm cầu nối giới thiệu cho vị Cát Nguyên vừa nãy. Thế nào?”
“Người đó tướng mạo đường đường, dáng người khỏe mạnh, lại có thể đi cùng với sư đệ của ta thì nhân cách nhất định không có vấn đề gì.”
“Ngươi còn mang ta ra trêu đùa sao.” Lý Linh thở dài. “Nếu ta không có con thì có lẽ còn tính tới việc đó, bây giờ làm gì cũng cần cân nhắc đến tương lai về sau của tiểu Bảo.”
Hai người vừa đi vừa chuyện trò, tâm tình cũng thả lỏng hơn, cho đến khi trời tối mới trở lại cửa hàng.
Vừa bước vào cửa, hai người đã cảm thấy không khí có gì đó khác thường.
“Phương di.” Hai mắt Tần Thanh Dung sáng lên, nàng bước nhanh qua khoảng sân. “Người tới sao không nói trước với chúng ta một tiếng để ta chuẩn bị đón tiếp.”
“Chuẩn bị cái gì?” Sắc mặt Phương di âm trầm. “Chuẩn bị làm sao để ứng phó với bà lão này phải không? Họ Tần, ngươi thật có bản lĩnh, có chút vốn liếng rồi định trở mặt như người không quen biết hay sao?”
“Phương di.” Tần Thanh Dung tái mặt. “Sao người lại nói như vậy? Thanh Dung sao có thể làm ra chuyện như thế? Ta được như thế này đều do có người dìu dắt mà nên, nào có dám quên.”
“Ngươi còn biết vậy sao.” Phương di cười lạnh. “Tiếc là lời nói lại không như việc làm. Ta hỏi ngươi, việc điều tra con ta có phải do ngươi làm không?”
“Phương di...” Tần Thanh Dung sững lại.
“Phương di.” Lý Linh đứng ở bên cạnh vội bước lên trước một bước, nàng chắn trước Tần Thanh Dung rồi cất giọng sắc lạnh. “Người quang minh chính đại thì không nói chuyện mờ ám, mấy hôm nay cửa hàng bị người ta đến quấy rồi, là ai đứng ở phía sau sai khiến liệu có cần chúng ta phải nói ra?” Chúng ta đã từng chịu ơn người, nhưng mấy năm qua cũng cho người không ít lợi ích, người đừng được đằng chân lại lân đằng đầu.”
“Ha ha...”, Phương di nghiêng đầu, khuôn mặt vặn vẹo. “Miệng lưỡi thật giảo hoạt. Đã như vậy thì ta cũng nói thẳng, người quan tâm đến Thanh Dung không phải Khương Hồi nhà ta mà chính là Tam thiếu gia. Hắn muốn lấy Thanh Dung làm thiếp, ngươi trả lời ta xem, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng?”
“A!” Hai người nghe thấy thì sắc mặt đại biến.
“Thanh Dung.” Phương di thấy hai người biến sắc thì hạ giọng, vẻ không làm khác được. “Tâm tư của ngươi sao Phương di không biết, tiểu tử Khương Hồi đúng là cũng có ý tứ với ngươi nhưng hắn làm sao mà xứng với ngươi được? Ta đã dạy giỗ hắn, bắt hắn bỏ ngay ý nghĩ đó đi.
Nhưng Tam thiếu gia thì khác!”
Trong phủ Đông An, ngoài Tử Dương Môn, Linh Tố Phái và các thế lực tương tự, còn có rất nhiều hào môn thế gia. So với nhiều bang phái ở bên ngoài, các nhà hào môn thế gia này quan hệ với Lục phủ còn tốt hơn, sâu hơn. Việc tại bốn thành trong phủ cũng là do bọn họ định đoạt. Trong đó, ngoài Lục phủ cao cao tại thượng ra, ba nhà Phương, Chu, Phù là ba nhà đứng đầu.
Phương gia là một thế lực không nhỏ. Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn cũng xuất thân từ Phương gia.
“Phương Quân Động, Tam thiếu gia của Phương gia.” Sắc mặt Cát Nguyên trở nên trang nghiêm, hắn ngồi thẳng người nhìn một vị công tử trẻ tuổi trước mặt. “Không phải Khương Hồi mà chính là ngươi có ý tứ với Tần cô nương?”
“A...”, Phương Quân Động cầm quạt giấy dựa vào thành ghế, hắn chậm rãi liếc nhìn hai người, thốt lên một tiếng ngạc nhiên. “Vốn nghĩ nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không ngờ lại gây ra chuyện phiền phức thế này. Nhưng nếu đã là người ta xem trọng, các ngươi hãy ngoan ngoãn đừng nhúng tay vào.”
“Phương thiếu gia.” Mạc Cầu mở miệng. “Có câu dưa xanh thì không ngọt, việc ép buộc là việc chẳng hay, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như thế? Nếu Phương thiếu gia đồng ý bỏ qua chuyện này, xem như Mạc mỗ thiếu ngươi một phần nhân tình.”
“Ừm.” Phương Quân Động nhíu mày. Hắn nhìn kỹ Mạc Cầu, vẻ mặt khinh thường. “Ngươi nghĩ chuyện đơn giản như vậy? Linh Tố Phái chỉ là một đám đại phu xem bệnh mà thôi, gặp đúng người tất nhiên Phương mỗ sẽ đối xử khách khí, nhưng ngươi đừng tưởng phần nhân tình của ngươi lớn đến như vậy.”
“Ngươi...”, Cát Nguyên đỏ mắt, hắn vỗ bàn.
“Làm sao?” Phương Quân Động thu quạt, hắn ngồi thẳng người lên. “Muốn động thủ?”
Hắn chưa dứt lời, hai tên hộ vệ phía sau đã bước lên một bước nhìn chằm chằm về phía hai người.
Hào môn thế gia tuy không người đông thế mạnh như các bang phái nhưng tài phú tích lũy không ít, tài nguyên lại càng tập trung hơn, có thể dễ dàng mời chào các cao thủ đến làm việc cho họ.
Ngay cả người trong các bang phái họ cũng có thể thuê được. Phương Quân Động là một trong hai người con của Phương gia Tứ phòng, hộ vệ bên cạnh đều là cao thủ nhập lưu, thực lực bất phàm.
Mạc Cầu hơi há miệng. Đại phu vốn được người ta tôn kính, nhưng thực lực lại không có mấy, lúc xảy ra chuyện thường không có quyền xen vào. Tên tuổi Linh Tố Phái đủ để nhiều người phải cân nhắc, còn trước mặt vị Phương thiếu gia này, rõ ràng hắn còn chưa đủ cân lượng.
“Nói cho các ngươi biết.” Hắn đứng dậy, âm thanh lạnh lẽo. “Nữ nhân kia bản thiếu gia chắc chắn phải có, dẫu có Thiên Vương lão tử đến cũng đừng hòng cản ta.”
Nói xong, hắn nhìn Mạc Cầu.
“Nàng là sư tỷ của ngươi đúng không? Vừa hay, nghe nói gần đây danh tiếng nàng ngày một vang xa, ta cảm thấy rất hứng thú.”
Hắn nói một câu mà hai ý. Chữ sư tỷ ấy vừa nói Tần Thanh Dung, nhưng cũng hàm ý nhắc đến Đổng Tiểu Uyển kia nữa. Nhưng hắn nói xong rồi lại sững người, bởi vì hai người trước mặt không hề tức giận, ngược lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
“Khục...”, Mạc Cầu họ nhẹ một tiếng. “Quên mất, lần này đến gặp Phương thiếu gia, ngoài chúng ta ra còn có cả sư tỷ của ta nữa.”
Nói xong, hắn đứng dậy.
“Sư tỷ, người đã tới.”
“Ừm.” Đổng Tiểu Uyển đứng giữa gian phòng, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo.
Một khắc sau...
“Oanh!”
Cửa sổ quán rượu vỡ tan, ba thân ảnh thay nhau từ đó ngã bay ra ngoài rơi trên mặt đất, tên nào tên nấy kêu lên thảm thiết.
“Hừ!” Đổng Tiểu Uyển đứng cạnh cửa sổ hừ lạnh, sau đó quay đầu nhìn Mạc Cầu. “Đây chính là nguyên nhân ngươi gọi ta tới? Ngươi cũng dụng tâm vào mấy việc nhỏ nhặt này đấy. Cha ta muốn gặp ngươi, ngươi định lúc nào thì qua?”
“Ngày mai.” Mạc Cầu nhìn sắc trời một chút rồi chắp tay đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận