Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 236: Thích khách

Ban đêm, người đi đường thưa thớt. Dưới các mái hiên, nhờ ánh trăng mờ mới có thể thấy được những thân ảnh đang co ro vì lạnh, kèm theo đó là những tiếng rên thống khổ.
Lưu dân vào thành ngày một nhiều, kéo theo đó là mùi hôi thối không rõ từ đâu khiến người đi đường chỉ biết bịt mũi tránh xa.
“Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!”
“Tam phật làm phàm, Di Lặc độ thế!”
“A di đà Phật!”
Đại hán đầu trọc chắp tay trước ngực, vừa đi vừa lấy tay vẩy tịnh thủy xuống bên đường.
“Đát... đát...”
Tiếng bước chân ngày một xa dần. Mà Cầu hạ màn che lắc đầu, thu liễm tạp niệm. Hắn cúi xuống nhìn quyển sách trong tay. Đây là cuốn sách lấy từ quan y thư trong phủ nha. Nó không chỉ ghi chép những ôn dịch gần nhất xảy ra mà còn có các ghi chú, thậm chí là cách chữa trị. Nếu đã đáp ứng Đổng Tịch Chu, hắn tất nhiên sẽ dốc toàn lực.
Ôn dịch lần này có điểm cổ quái, trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, đến lúc xuất hiện là bạo phát quét sạch cả một huyện thành. Đệ đệ của Trương Tử Lăng tuy đã mai danh ẩn tích nhưng cũng là người thân mang võ kỹ, y thuật, ở Lăng Huyền được xem như một nhà khá giả. Vì là thầy thuốc nên để ý hơn đến vấn đề vệ sinh đề phòng, ai ngờ cũng trúng bệnh. Chỉ có Tử Lăng là người mang chân khí, có Linh Tố tâm pháp có tác dụng trừ tà nên may mắn thoát khỏi.
“Nóng lạnh bất thường, âm dương mất vị cho nên sinh dịch, lần này người trúng bệnh hiển lạch không thông, khí ứ không tiết, ngũ khí mất cân đối...”
“Thật cổ quái!”
Mạc Cầu ngẩng đầu rồi nhíu mày. Lần dịch này xuất hiện đã lấy đi tính mạng của nhiều người, cho nên Lục phủ mới xuất ra phần thưởng hấp dẫn như vậy để các thầy thuốc nổi danh bày mưu tính kế. Sau một thời gian quan sát, lần ôn dịch này có nhiều điểm khác thường. Tần suất lây nhiễm không ngờ lại cao như vậy.
Trước mắt hắn chưa tiếp xúc với bệnh nhân nhiều nên còn chưa rõ cụ thể ra sao, mọi việc còn cần phải kiểm chứng nhiều hơn.
“Chít chít... chít...”
Khung cửa sổ đung đưa, một con chim sơn ca bay vào trong kiệu, nhảy nhót trước mặt Mạc Cầu một hồi. Miệng nó liên tục hót.
“Ừm?” Mạc Cầu nghe một lúc thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Dừng xe.”
“Xuy!” Hứa Việt kéo dây cương, quay đầu nhìn lại. “Công tử có việc gì vậy?”
“Không có việc gì.” Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn nói tiếp. “Ngươi cứ đi về phía trước, chậm rãi một chút, không cần để ý đến việc phát sinh ở phía sau.”
“Vâng.” Hứa Việt ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, giữ vững tinh thần tập trung vào việc đi đường. Sau lưng, khung cửa sổ lắc lư, một đạo hắc ảnh vô thanh vô tức bay ra ngoài rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Trong bóng tối trên phố có hai thân ảnh đang lặng lẽ ẩn nấp.
“Két... két...”
Tiếng bánh xe chuyển động vang lên từ xa xa.
“Đến rồi.” Một người mở miệng giọng buồn bực. “Chờ chút nữa ngươi ngăn tên đánh xe Hứa Việt, còn ta ứng phó với tên họ Mạc, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
“Đối phương là kỳ môn thần thương, Đoạt Mệnh Liên Hoàn Thương có chút bất phàm, hắn cũng là cao thủ nhị lưu như chúng ta.” Một người khác mở miệng. “Ta có thể ngăn cản nhưng không chắc có bắt giữ được hắn hay không, ngươi phải nhanh tay lên đấy.”
“Biết rồi.” Người kia gật đầu. “Tên họ Mạc chỉ là một đại phu, nhiều nhất là có khinh công không tồi thôi, ta xuất thủ thì mười phần chắc chín.”
“Nếu không bắt sống được thì chết cũng có thể giao nộp.”
“Ừm.” Đồng bọn của hắn gật đầu.
“Các ngươi là ai?”
Đột nhiên từ phía sau hai người vang lên âm thanh lạnh lẽo như băng. Mạc Cầu khoác hắc bào ẩn ở bên trong như một bóng ma, hắn liếc nhìn hai người đối phương, một gầy một cường tráng. “Vì sao các ngươi lại muốn đối phó với Mạc đại phu?”
Hắn tự nhủ bản thân không ra ngoài nhiều, cũng không trêu chọc đến ai để gây chuyện thị phi, thế mà vẫn bị người ta tìm tới tận cửa để mưu sát. Nếu không có con chim kia cảnh báo thì chắc chắn sẽ bị động.
Đối phương là ai? Sao lại cho người đến ám sát mình?
Hai người kia cứng đờ, cảm thấy lạnh toát sống lưng, lông tóc dựng ngược cả lên. Người gầy nuốt nước bọt, giọng nói đứt quãng.
“Các hạ là...”
“Trả lời câu hỏi của ta.” Mạc Cầu nhíu mày. “Ai sai các ngươi tới?”
Thấy hai người chần chừ, hắn đạp mạnh chân, trong vòng một trượng xung quanh uy áp phủ xuống như hóa thành thực chất. Năm nón tay mở rộng, chưởng ảnh rơi xuống khiến trời nghiêng đất ngả.
Bất kể thế nào, trước tiên phải cầm chân hai người này rồi sẽ có thủ đoạn bắt đối phương phải khai sau.
Thân thể tên tráng hán run lên, tên gầy ốm hét lớn một tiếng. “Cẩn thận!”
Trong lòng bàn tay tên gầy ốm xuất hiện một cái ống màu đen giấu ở sau lưng tráng hán.
“Bạch!”
Một bóng đen lao ra che mờ một phương, nhanh chóng lướt qua khoảng cách hơn hai trượng. Vách tường phía sau xuất hiện những lỗ hổng chi chít, người ở bên trong cũng bị nó xuyên qua nhưng hai người đối phương không thấy vui mừng chút nào, thân thể trở nên cứng đờ.
“Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm?”
Bóng người từ từ tán đi, thân ảnh Mạc Cầu hiện ra trên vách tường cúi nhìn xuống dưới. Hắn cất giọng nghi hoặc xen với cảm khái. “Ám khí Nhạc gia. Ta ngày càng hiếu kỳ với thân phận của các ngươi đấy.”
Lúc trước hắn từng có một kiện ám khí này, nó cũng từng giúp hắn phản sát kẻ thù trong những tình huống nguy hiểm nhất.
“Đi mau.”
Hai mắt tên gầy co rút lại, hắn hô to đồng thời đập mạnh chân khiến cả người lùi nhanh về phía sau. Trong chớp mắt đã lui về sau đến sáu bảy mét. Người này thân pháp mau lẹ, vô thanh vô tức, thảo nào hắn tự tin có thể bắt giữ Mạc đại phu trong thời gian ngắn. Người còn lại phản ứng hơi chậm nhưng rồi cũng hét lớn rồi hốt hoảng lui nhanh về sau.
Người vừa xuất hiện có thể tránh né cảm giác của bọn hắn, lại né được Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm thì nhất định là một cao thủ nhất lưu, hai người bọn hắn chắc chắn không phải là đối thủ.
“Muốn trốn?” Mạc Cầu cười lạnh. “Các ngươi trốn được sao?”
Âm thanh còn chưa dứt, hắn đã như diều hâu từ trên cao bổ nhào về phía tráng hán, năm ngón tay hóa thành trảo hung hăng bắt lại.
“Xì...”
Trảo phong phá không phát ra những tiếng rít thê lương.
Hai ngời cách xa nhau hơn một trượng, quần áo phía sau của tên tráng hán tự động rách nát, trên da thịt xuất hiện những vết máu. Một trảo này bổ xuống đúng là có thể dễ dàng xé rách ra thịt.
“A!”
Dưới tình thế cấp bách, đại hán biết mạng mình khó giữ nên không cam lòng gào lên, nhảy bổ về phía Mạc Cầu. Thân thể hắn căng ra, cánh tay nổi gân xanh, bàn tay nắm thành quyền kéo theo kình phong hung hăng đập tới. Uy thế chiêu này không tồi.
“Ngạnh công?” Mạc Cầu không đổi sắc mặt, hắn bình tĩnh đón lấy quyền phong.
“Bành!
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, nắm đấm của đối phương có thể dễ dàng phá nát đá núi bị hắn chế trụ đơn giản, mặc kệ đối phương phát lực như thế nào cũng không nhúc nhích ra được. Cánh tay Mạc Cầu khẽ xoay, cánh tay đại hán như thân cây vặn vẹo, từng chiếc xương đâm rách cả da thịt lồi ra ngoài.
“A!”
Tên đại hán kêu lên thảm thiết, đùi phải vung mạnh như chiến phủ kéo theo kình phong lăng lệ quét tới. Mạc Cầu duỗi tay, chưởng kình nhẹ nhàng đánh ra đã phá vỡ xương đùi. Thân thể của hai người hoàn toàn khác nhau. Một người như được rèn từ tinh thiết, một người chẳng khác nào đậu hũ, chỉ một va chạm thôi tên đại hán đã thịt nát xương tan, cách biệt giống như một trời một vực.
Mạc Cầu tiện tay đánh ra hai đòn đã khiến đối thủ hôn mê, hắn vứt đối thủ sang một bên để xử lý sau.
“Bạch!”
“Bạch!”
Bóng đen lấp loáng vọt qua tường viện hướng về phía trước chạy gấp. Khâu Dẫn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Hắn cầm đầu chạy mà không dám quay lại nhìn. Đồng bọn của hắn chết chắc, tiếng kêu thảm thiết lúc cuối kia vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn. May mà đối phương vì thế nên chậm trễ một chút, hiện giờ hắn không nghe thấy có tiếng bước chân đuổi theo sau.
“Hô...”
Hắn tung mình lên không, mượn dịp liếc nhìn về phía sau, thấy không có người thật thì tâm tình mới thả lỏng ra đôi chút. Hắn đáp xuống góc tường trong một gia đình nào đó, đè nén xao động trong thể nội rồi tiếp tục tiến lên. Không bao lâu sau hắn yên lặng nhảy vào một viện lạc.
“Ai?”
“Là ta đây.”
“Khâu huynh?” Cửa phòng mở ra, một người nhìn ra ngoài thăm dò. “Sự việc thế nào rồi, Lỗ huynh đâu sao không thấy?”
“Lỗ huynh không về được, ngay cả ta cũng tí nữa mất mạng rồi.” Khâu Dẫn thở phào. “Ở chỗ tên họ Mạc có một cao thủ.”
“Cao thủ?” Người trong phòng buồn bực nói. “Là ai? Sao ta lại không nhớ Phù gia bố trí một cao thủ nào đó bảo vệ cho Mạc cầu?”
Người có thể gọi là cao thủ theo lời Khâu Dẫn chắc chắn phải là một cao thủ nhất lưu. Một vị đại phu tuy địa vị thân phận không thấp nhưng còn chưa đến mức phải bố trí riêng một cao thủ nhất lưu bảo hộ. Huống chi bên cạnh Mạc Cầu lúc nào cũng có Hứa Việt, một mình hắn cũng đủ để giải quyết hầu hết những việc có thể phát sinh rồi.
“Công tử.” Khâu Dẫn khom người. “Người đó mặc hắc bào che đi tướng mạo cho nên tiểu nhân không biết là ai, nhưng thực lực quả nhiên bất phàm. Hắn có thể dễ dàng bắt được Lỗ huynh, lại tránh được Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm thì chắc chắn là một cao thủ nhất lưu rồi.”
“Ngươi nói cái gì.” Người trong phòng thốt lên kinh ngạc. “Hắn có thể tránh thoát được Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm?”
“Không sai.” Khâu Dẫn gật đầu, vẻ mặt chợt cứng đờ tựa như nghĩ ra điều gì đó khiến cả người hắn phát lạnh. Người trong phòng cũng lên tiếng, giọng lo lắng. “Người đó có thể thoát được Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm, khinh công tất nhiên bất phàm, ngươi... ngươi làm cách nào chạy thoát được?”
“Công... công tử.” Khâu Dẫn run rẩy. “Lúc đó hắn bị Lỗ huynh cuốn lấy, tiểu nhân cũng nhìn sau lưng nhưng không thấy ai đuổi theo.”
“Có lẽ phía sau ngươi thật không có ai nhưng trên người ngươi có vật gì khác thường không.” Người trong phòng tỏ ra nghiêm trọng. “Ví như Thiên Lý Tỏa Hồn Hương dùng để truy tung chẳng hạn?”
Hắn còn chưa dứt lời, trong sân cây lá rung lắc, một người từ sau đó bước ra, thân thể lắc lư, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại phun ra toàn là bọt mép.
“Độc...”
“Phù phù...”
Người đó ngã vật ra đất, thân thể co quắp mấy lần rồi tắt thở. Đám ám tử ở các nơi trong đình viện theo nhau trúng chiêu.
“Phù phù...”
“Phù...”
Trên cây, dưới mặt nước liên tục vang lên những tiếng kêu trầm đục. Chỉ trong chớp mắt, cơ sở bí mật này của Huyền Y Giáo đã nhanh chóng bị đánh gục, tất cả lực lượng phòng thủ đều bị hạ độc chết, chỉ còn có mấy người đang liêu xiêu không vững.
“Két...”
Không gian yên tĩnh bị tiếng mở cửa vang lên phá vỡ, một người mặc hắc bào chậm rãi tiến vào trong nội viện. Dưới hắc bào, Mạc Cầu đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
“Hai vị cao thủ nhất lưu, còn có một người quen cũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận