Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 628: Lý gia

“Coong!”
Thân kiếm vang lên tiếng ngâm, lực trường vô hình phô ra tứ phương. Mấy năm qua không chỉ tu vi và cảnh giới của Vương Kiều Tịch được củng cố vững chắc mà dưới sự ma luyện của Địa Ngục Đồ do Mạc Cầu tạo ra, nàng cũng được ma luyện rất nhiều. Phương pháp ngự kiếm đột nhiên tăng mạnh.
Kim Đan trong thể nội xoay tròn, thần hồn thức hải chuyển động, hai tướng tương hợp dẫn pháp lực nhập vào song kiếm hai màu đen trắng rồi tiến tới dẫn động lực lượng nguyên từ. Lực trường vô hình người thường khó phân, Vương Kiều Tịch lại có thể dễ dàng chưởng khống. Ý niệm nàng khẽ động, lực lượng to lớn bừng bừng phát ra.
“Phốc!”
Mấy người vừa rồi còn hô to gọi nhỏ, trong nháy mắt đã bị lực trường nghiền thành một đống toái nhục, sau đó bị nước mưa cọ rửa trôi mất dạng.
Có thể đi đến một ngày này, nàng không phải người không biết quả quyết, dứt khoát khi hành sự. Sát tâm đã nổi lên thì hạ thủ không chút lưu tình. Với thực lực và tu vi nàng hiện giờ, tu sĩ chưa vào Kim Đan ngay cả chống cự cũng không thể, kiếm đạo thần thông trước lực lượng tuyệt đối chỉ trở thành trò cười mà thôi.
Yên lặng.
Vương tiên sư biến sắc, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng có muốn phản kháng nhưng cũng không thể động đậy mảy may.
“Các ngươi.” Vương Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn ba người Lý gia đang bị bắt giữ, song kiếm bên người run lên, mọi ràng buộc trên ba người này đều bị phá vỡ. “Nơi này cách lục địa bao xa? Đây là địa phương nào?”
Nhìn thấy đối thủ bị nghiền thành phấn, Lý Cao xanh mặt, không khỏi sợ hãi rụt rè.
“Bẩm…, bẩm tiền bối. Nơi này cách lục địa chừng hơn ba trăm dặm, gần Nghênh Phong Thành, tiểu nhân là Lý Cao của Lý gia bái kiến hai vị tiền bối.”
“Nghênh Phong Thành?” Một đầu hoả xà nhỏ từ sau lưng Mạc Cầu thò ra, mở miệng. “Ta biết nơi này, năm đó tiểu yêu đã cùng với lão chủ nhân qua đây, nhưng vật đổi sao dời không biết lúc này đã trở thành cái dạng gì rồi.”
Hoả xà biết nói chuyện?
Yêu quái?
Hai mắt Lý Cao mở lớn kinh ngạc. Dù hắn kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp qua tồn tại nào như thế này. Trên phố thì có lưu truyền sách hoạ, bên trong dường như cũng có miêu tả. Hai người trẻ tuổi còn lại của Lý gia càng ngẩn ra, trong lòng vừa kiêng kỵ vừa cảm thấy may mắn. Hai người vừa tới thực lực kinh khủng nhưng với bọn họ, dù thế nào, nếu phải so sánh thì Vân Thuỷ Tông hình như vẫn mạnh hơn.
“Tiền bối.” Lý Cao suy nghĩ rồi vội vàng nói. “Vãn bối sống ở Nghênh Phong Thành từ nhỏ, rất hiểu hoàn cảnh nơi này, nếu tiền bối không chê thì vãn bối có thể dẫn đường.”
“Cũng được.” Vương Kiều Tịch gật đầu, ngẫm nghĩ rồi cong tay búng ra, thuỷ khí tràn ngập hư không rồi huyễn hoá ra một khối thạch đầu. “Các ngươi có thấy vật này chứ?”
Huyễn Mộng Thần Thạch.
Nàng chỉ thuận miệng mà hỏi chứ trong lòng cũng không có hy vọng, chửng ngờ vừa nhìn thấy khối thạch đầu Lý Cao đã thốt lên.
“Tiên Duyên Thạch?”
“Tiên Duyên Thạch?” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Các ngươi gọi nó như vậy?”
“Vâng.” Lý Cao vội gật đầu, vẻ mặt kích động. “Tiên Duyên Thạch rất khó tìm được, người thường không biết nó trân quý thế nào, chỉ có thành chủ đại nhân và Lý gia chúng ta ở Nghênh Phong Thành mới biết đến nó.”
Hắn há miệng dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt đại biến rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai người Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch, ánh mắt khó tin.
Tiên Duyên Thạch!
Thạch này đại biểu cho tiên duyên! Tổ tiên Lý gia mấy trăm năm trước từng lưu lại truyền văn, chỉ cần có một khối Tiên Duyên Thạch trong tay thì sẽ có khả năng gặp được tiên duyên. Chỉ có tiên nhân mới cần đến thạch này, cũng chỉ có Tiên Duyên Thạch trong tay mới có thể đánh động đến tiên nhân.
Trước đây hắn vốn cho rằng đấy chỉ là những tin đồn, mấy trăm năm đi qua chưa từng ai thấy được tiên nhân hình dáng ra sao, hiện giờ…
Ý niệm vừa động, Lý Cao kích động há miệng lắp bắp. “Thượng… thượng tiên?”
“Lý gia các ngươi có Tiên Duyên Thạch hay không?” Mạc Cầu hỏi, âm thanh như dòng nước lặng yên hoà tan ý niệm dấy lên trong lòng hắn.
“Có có.” Lý Cao vội gật đầu, rồi dừng một chút mới nói. “Thạch này giấu ở Lý gia lão trạch, nơi đó bị người của hắn chiếm giữ nhưng họ lại không biết Tiên Duyên Thạch trân quý thế nào. Hơn nữa vật đó được giấu rất kỹ, chỉ có vãn bối mới tìm ra được.”
Hắn nói như vậy để hy vọng bản thân sẽ không bị hai người đối diện gạt ra ngoài.
“Tốt lắm.” Mạc Cầu gật đầu. “Dẫn chúng ta đến đó một chuyến.”
“Tiền bối.” Hai đầu gối Lý Cao mềm nhũn, hắn quỳ xuống trước mặt Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch. “Vãn bối từng nghe, chúng ta có thể dùng Tiên Duyên Thạch để đổi lấy một cơ duyên từ tiên nhân, mong rằng hai vị tiên nhân cứu lấy Lý gia chúng ta.”
Tiên Duyên Thạch?
Tiên nhân?
Vương tiên sư ở bên cạnh nghe thấy thì mờ mịt nhưng cũng vô thức phát hiện ra có điều không ổn, sắc mặt đã trắng bệch, trong lòng càng lo sợ bất an.
Mạc Cầu liếc nhìn Vương Kiều Tịch.
“Một gia tộc…”, Vương Kiều Tịch nhẹ gật đầu. “Có thể.”
“Đa tạ thượng tiên! Đa tạ thượng tiên!” Lý Cao đại hỉ, liên tục dập đầu cảm tạ.

Nghênh Phong Thành.
Lý gia lão trạch. Lần này, đối tượng đánh chiếm Lý gia cũng là thế lực cường đại nhất Ngự Thuỷ Đường. Đường chủ Thẩm Thanh Hạc ngồi ngay ngắn trong thư phòng, phía trước có mấy hộp gấm tinh xảo được bày ra.
“Lý gia Phân Thuỷ Độ Nguyên kình, Khống Thuỷ Thập Bát Diệu pháp, có thần thông Nhược Thuỷ Tam Thiên, đáng tiếc chỗ mấu chốt lại không được ghi chép lại.”
Lắc đầu một cái xong, hắn đem công pháp để sang một bên.
“Thác ấn có mấy phần, Vân Thuỷ Tông, Thuỷ Ô, Tề gia đã đưa đi một phần, một phần được mang đến phủ thành chủ giao cho thành chủ đại nhân.”
“Vâng.” Ở bên dưới có người lên tiếng xác nhận rồi tiến lên nhận lấy pháp môn. Những vật này ở trong mắt thường nhân đương nhiên là trân quý, có thể dùng làm căn cơ gia truyền nhưng phần mấu chốt đã mất, trong mắt Thẩm Thanh Hạc cũng chỉ còn là một pháp môn không tệ lắm mà thôi.
“Ô Long Đoạt.” Cầm lấy một thanh đoản trượng đen sì trong tay, hắn cười nhạt. “Lý huynh ơi Lý huynh, cực phẩm pháp khí này của ngươi rốt cuộc vẫn rơi vào trong tay Thẩm mỗ, ngươi nhất định là không cam lòng. Đáng tiếc, Lý gia đã xong đời rồi.”
“Đường chủ.” Đúng lúc ấy có một người ở bên cạnh đi tới, nâng lên một cái hộp gỗ. “Chúng ta vừa mới tìm thấy đồ vật này được cất giấu cẩn thận, không biết dùng để làm gì?”
“A!” Thẩm Thanh Hạc đưa tay hút lấy rồi mở hộp gỗ, bên trong có hai khối thạch đầu.
“Đan châu!”
Cầm lấy khối thạch đầu lên, Thẩm Thanh Hạc động dung. Phàm những dị thú có thể kết thành Đan châu thì đều là những tồn tại đỉnh phong, cũng vì khó có nên rất ít người biết. Đan châu có rất nhiều lợi ích đối với tu hành giả, ngay cả khi tinh nguyên trong Đan châu này không còn nhiều thì cũng có thể giúp cho tu vi của hắn có thể tăng lên một tầng nữa.
Có điều…, khối đá còn lại để làm gì? Sao nó có thể được cất cùng với khối Đan châu giá trị này?
“Đường chủ.” Đang trầm ngâm thì có người vội vã chạy tới. “Không xong rồi, người của Vân Thuỷ Tông vừa truyền tin đến, bên Lý gia hình như xuất hiện cao nhân, một đám truy binh đuổi theo bọn họ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Hạc sững người.
Tường vân hạ xuống, để lộ hơn hai mươi người nhà Lý gia vẻ mặt đầy thấp thỏm. Bọn họ là huyết mạch ít ỏi của Lý gia còn sót lại, phần lớn là nữ tử và hài đồng, chỉ có mấy nam nhân bao gồm cả mấy người Lý Cao. Cách đó không xa, Mạc Cầu đứng sóng vai với Vương Kiều Tịch.
“Huyết mạch của người Lý gia đúng là có vấn đề.”
Vương Kiều Tịch nhíu mày. “Dù không có tu vi, thậm chí không có thiên phú tu hành thì thân thể cũng trong sáng không một hạt bụi, trong ngoài thông suốt có thể so với Tiên thiên. Có tu vi thì càng thêm tinh khiết , chả trách người của Vân Thủy Tông hiểu lầm.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Không biết ngày xưa tổ tiên Lý gia dung hợp huyết mạch linh thú gì.”
Việc này không thường thấy nhưng không phải không có, thậm chí trong tay Mạc Cầu cũng có hai môn công pháp có thể dung hợp huyết mạch của dị thú.
“Huyết mạch...”, Vương Kiều Tịch trầm ngâm. “Huyết mạch đó làm con cháu Lý gia chiếm nhiều ưu thế trong quá trình tu hành, cũng lý giải vì sao họ có thể truyền thừa mấy trăm năm ở Nghênh Phong Thành này.”
“Có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.” Mạc Cầu chắp tay. “Người mang huyết mạch như thế sinh hạ hậu nhân sẽ khó khăn hơn người thường nhiều, dù là nam hay nữ muốn có đời sau đều rất phiền phức. Hơn nữa, lợi thế ấy cũng đến Đạo cơ thì dừng.”
“A.” Vương Kiều Tịch không hiểu. “Vì sao?”
“Huyết mạch bất đồng, công pháp không quán thông.” Mạc Cầu giải thích. “Phương pháp tu hành của nhân tộc chúng ta thì dị loại khó mà tu thành, ngược lại cũng thế, kỳ thực Lý gia không hoàn toàn được tính là nhân tộc chân chính. Luyện võ luyện khí thì không sao, công pháp Đạo cơ thân như huyết mạch, thần hồn bọn hắn khác với thường nhân nên khó tu hành.”
Xem như có thể đi nữa thì tốc độ cũng vô cùng chậm chạp. Kim Đan chi pháp lại tương dung tinh khí thần mà xuất, huyết mạch không giống thì không thể tu hành phương pháp chứng đạo của nhân tộc. Đó cũng là ly do Mạc Cầu không muốn trộn lẫn huyết mạch trên người mình với thứ khác, dù biết rõ sau khi dung hợp thì tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Phương pháp dùng Huyết đan để kích thích huyết mạch bản thân tiến hóa thì không giống thế. Tình trạng này không hẳn là không có biện pháp giải quyết. Thứ nhất là loại bỏ huyết mạch tự thân, nhưng người Lý gia xem huyết mạch như thứ trời ban, trong tình cảnh không thể sinh ra tông sư Kim Đan nên thấy không cần thiết phải thay đổi.
Cách thứ hai là căn cứ vào huyết mạch tự thân để sáng tạo ra pháp môn khác. Độ khó của phương pháp này ngay cả Mạc Cầu cũng muốn lắc đầu than khổ.
“Ta đi phủ Thành chủ.” Vương Kiều Tịch hít sâu một hơi. “Ở đó tìm một địa đồ các nước phụ cận xem có thể tìm thấy địa phương mà trọng Minh Hỏa Mãng nói hay không, còn ngươi đi lão trạch của Lý gia xem?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Thứ mà Lý gia xem là phiền phức thì đối với hai người bọn họ lại chẳng đáng là gì.
Ngự Thủy Đường. Vân Thủy Tông. Thủy Ô, Tề gia...
Lần này ra tay với Lý gia có sáu thế lực tề tựu, bầu không khí luôn ngột ngạt, ngưng trọng. Thẩm Thanh Hạc ngồi ngay ngắn ở ghế trên, sắc mặt âm trầm lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Căn cứ vào tin tức mới nhận được, người của Lý gia đã nghênh ngang xuất hiện ở gần Nghênh Phong Thành.” Tông chủ Thượng Quan Bảo của Vân Thủy Tông âm trầm. “Xem ra, Vương sư đệ đã gặp nạn rồi.”
“Người của chúng ta cũng mất tích.” Gia chủ Tề gia là Tề Thiết Qua lên tiếng. “Lúc ấy người dẫn đội truy sát người của Lý gia là sư huynh của ta, đã tiến giai Đạo cơ nhưng bây giờ mệnh hồn đã bị dập tắt, chắc chắn đã...”
“Người hạ thủ là ai?” Thẩm Thanh Hạc hỏi lại. “Không có manh mối nào sao?”
“Đi cùng người của Lý gia có hai người lạ, một nam một nữ.” Có người bẩm báo. “Nam tử đó người thường không nhìn thấy, nữ tử khí tức thuần túy có phần giống với người của Lý gia, có lẽ... bọn họ là người một nhà?”
“Trăm năm tước, Lý gia có một nữ tử đi Đăng Tiên Môn.” Tề Thiết Qua nói. “Liệu có phải là người này không?”
“Người đó mấy chục năm không thấy có liên lạc gì với người của Lý gia, hơn nữa lúc đó quan hệ của nàng với Lý gia có vẻ cũng không êm đẹp lắm, liệu nàng có trở về?”
“Dù sao bọn họ là người một nhà, huyết mạch tương liên, chưa hẳn đã không phải. Nếu như vậy, nam tử kia rất có thể là người của Đăng Tiên Môn.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thượng Quan Bảo hừ lạnh. “Đăng Tiên Môn xa xôi cách trở, bàn tay không với đi xa được.”
“Báo.” Lúc này chợt có người ở bên ngoài nói vọng vào. “Hai người đi theo người của Lý gia đã tách ra, nữ tử đi hướng phủ Thành chủ, những người còn lại cùng nam tử kia đang hướng đến nơi này.”
“Thật can đảm.” Thảm Thanh Hạc cau mày. “Tới đúng lúc lắm, chúng ta giải quyết phiền phức một lần.”
Mọi người có mặt đều nhìn nhau, thấy sát cơ hiện ra trong mắt đối phương rồi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận