Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 322: Kế hoạch

Trong huyệt động yên tĩnh, Kỷ Thiên Vân ngồi xếp bằng, nàng thầm vận pháp lực và điều chỉnh khí tức của mình. Vì được ăn uống và chữa thương nên sắc mặt nàng đã biến chuyển tốt lên nhiều.
Không lâu sau.
“Hô...”
Khẽ thở ra một ngụm trọc khí, Kỷ Thiên Vân từ từ mở mắt. Nàng nhìn Mạc Cầu ở phía đối diện vẫn đang giữ vẻ trầm tư.
“Sư đệ, ngươi đang nghĩ gì?”
“Không có gì.” Mạc Cầu tỉnh táo lại, hắn nói tiếp. “Ta đang nghĩ về pháp khí của Bạch Cốc Dật. Uy lực của lá cờ kia thật kinh người, không biết lại lịch của nó ra sao?”
Kỷ Thiên Vân suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ở dưới đáy Hắc ngục là nơi giam giữ những tà tu Đạo cơ phạm tội ác tày trời nhưng lại có tu vi cực mạnh. Nếu ta đoán không sai thì pháp khí trong tay Bạch Cốc Dật hẳn là có quan hệ với người ở dưới đó.”
“Đã phạm tội ác tày trời sao không giết hắn luôn đi?” Mạc Cầu nhíu mày. “Nhốt đối phương sẽ hao phí nhân lực vật lực, rồi lại mất công trông giữ đề phòng bọn họ chạy đi nữa.”
Việc này được không bù nổi mất.
“Sự việc cụ thể thế nào ta cũng không rõ.” Kỷ Thiên Vân lắc đầu. “Nhưng hẳn là có quan hệ gì đó tới trận pháp của tông môn, ví như tiêu hao pháp lực của bọn hắn để duy trì trận pháp chẳng hạn.”
Mạc Cầu từ tốn gật đầu.
“Còn như lá cờ kia...”, Kỷ Thiên Vân mím môi, nàng lấy từ bên hông ra hai viên đan dược một lớn một nhỏ rồi đưa lên. “Sư đệ, ngươi cầm lấy nó.”
“Cái này là cái gì?”
“Tử Mẫu Thần lôi.” Kỷ Thiên Vân thở dốc một hơi rồi giải thích. “Vật này là sư tôn ban cho ta, một khi kích phát thì uy lực vô tận, nó có thể phá vỡ phòng ngự của Bạch Cốc Dật. Có điều để sử dụng thứ này tương đối là phiền phức. Nếu chẳng may gặp phải hắn, sư đệ có thể dùng cái này để đối phó.”
Nói xong nàng đem pháp môn tế luyện nói ra một lượt. Dưới ánh mắt nàng, thực lực Mạc Cầu tuy không yếu nhưng hắn rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ phàm nhân. Chẳng may gặp phải Bạch Cốc Dật thì tốt nhất là trốn ở chỗ nào đó rồi đánh lén đối phương.
“Tử Mẫu Thần lôi.” Mạc Cầu nhận lấy đan dược, vẻ mặt hắn hơi trầm ngâm. “Ta hiểu rồi.”
Một canh giờ sau, hành động của Kỷ Thiên Vân rốt cuộc đã có tác dụng. Có hai sợ dây dài chịu được lửa từ bên trên thả xuống, sau đó là đám người Ký Cảnh Nguyên theo nhau xuất hiện.
“Bạch Cốc Dật bị tà mà mê hoặc tâm trí chuyển tu Quỷ đạo, mấy năm nay hắn một mực ẩn thân trong bóng tối để chiếm lấy linh thạch và khoáng sản của Hắc ngục. Từ những gì chúng ta điều tra ra được thì hẳn là hắn đã bố trí một loại trận pháp nào đó hòng phá hỏng cấm chế của tông môn, cứu ai đó ra ngoài. May mà chúng ta kịp thời phát hiện khiến kế hoạch của hắn bại lộ...”
“Sư muội.” Lý Cảnh Nguyên khoát tay cắt ngang câu chuyện của Kỷ Thiên Vân. “Tên họ Bạch kia đã không để ý đến tình cảm trước kia mà hạ sát thủ với ngươi, ngươi cần gì phải nói đỡ cho hắn.”
“Theo ta thấy Bạch Cốc Dật đã cấu kết với tà ma ngoại đạo ruồng bỏ tông môn, mưu đồ phá hỏng đại trận. Sau khi kế hoạch bại lộ thì lại muốn giết người diệt khẩu không có tâm hối cải. Tội của hắn không thể tha được.”
“Hiện giờ chúng ta phải tìm cách bắt được hắn.”
“Không ổn.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Thực lực của Bạch Cốc Dật không tầm thường, pháp khí lá cờ kia có khả năng đến từ một tiên tu Đạo cơ có uy lực rất mạnh mẽ. Theo ta thấy chúng ta vẫn nên báo cáo lại cho tông môn để các tiền bối ra tay giải quyết.”
Tuy phe mình người đông thế mạnh, Lý Cảnh Nguyên cũng là một tu sĩ cảnh giới Luyện khí tầng mười nhưng hắn vẫn rất cẩn thận trong tính toán. Kỷ Thiên Vân cũng gật đầu phụ họa.
“A...”, Lý Cảnh Nguyên nghe xong thì lại chỉ cười khinh thường một tiếng. “Mạc sư đệ, ngươi chỉ là một phàm nhân, với tu vi của Bạch Cốc Dật thì hắn có thể đánh bại ngươi rất dễ dàng.”
“SƯ huynh.” Kỷ Thiên Vân nhíu mày. “Không nên khinh thường kẻ địch. Lá cờ kia là một kiện pháp khí thượng phẩm, ta... cũng không chịu nổi một kích của nó.”
“Cái gì?” Lý Cảnh Nguyên nghe xong thì không những không sợ hãi mà còn cảm thấy vui mừng. “Thượng phẩm pháp khí!”
Nếu có thể chiếng thắng đối phương, thực lực của hắn sẽ tăng mạnh, nói không chừng còn có thể dòm ngó vị trí đệ tử chân truyền nữa. Đã vậy việc này hắn càng không thể để người khác nhúng tay vào được.
“Sư muội yên tâm, dù Bạch Cốc Dật có mang pháp khí thượng phẩm đi nữa thì hắn có thể sử dụng nó trong bao lâu chứ?” Hắn cười khẽ một tiếng rồi nói tiếp. “Huống hồ nếu mọi chuyện là thật, hiện giờ hắn đã sớm cao chạy xa bay, chúng ta báo lên tông môn cũng không còn kịp nữa.”
“Việc này...”, Kỷ Thiên Vân hơi chần chừ.
“Hai việc này hoàn toàn có thể cùng làm một lúc.” Mạc Cầu mở lời. “Chúng ta có thể vừa báo cáo lên tông môn vừa đuổi bắt Bạch Cốc Dật, giữ chân hắn ở Hắc ngục chờ tới lúc tiền bối trong tông môn chạy đến là được.”
“Không sai.” Hai mắt Kỷ Thiên Vân sáng lên. “SƯ huynh, ngươi nhanh chóng thông tri cho sự tôn và tiền bối trấn giữ Hắc ngục đi.”
Hắc ngục có cấm chế, trong ngoài đưa tin cho nhau không tiện, việc này cũng chỉ có Lý Nguyên Cảnh là làm được.
“Tốt.” Hắn mím môi rồi chậm rãi gật đầu.
Trước cửa ải, Bạch Cốc Dật chắp tay, uy thế của chủ quản Hắc ngục khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Chủ quản, ngài muốn ra ngoài?”
Người trông coi đã kiểm tra lệnh bài, hắn cung kính hỏi lại. “Chủ quản có cần chúng ta hỗ trợ gì không?”
“Ừm.” Bạch Cốc Dật gật đầu. “Có một nhóm hàng cần đưa ra ngoài, sau khi giúp ta vận chuyển lên rồi chỗ này sẽ chia đều cho các ngươi.”
Nói xong hắn ném ra một cái túi nặng trĩu. Mấy người trông coi đưa tay đón lấy, cảm nhận trọng lượng cái túi rồi nở nụ cười sảng khoái.
“Mời ngài vào trong.” Một người chỉ về căn thạch ốc.
“Được.” Bạch Cốc Dật bước đi, chưa kịp bước vào cái hang thì hai hàng lông mày đột nhiên co lại. Một cảm giác bất an chợt hiện ra trong lòng.
Không đúng!
“Động thủ.” Đủ mọi màu sắc của linh quang hiện lên quanh mình, xen kẽ với đó là mấy kiện pháp khí nhanh chóng chém tới.
“Oanh...”
Linh quang bạo khởi, núi đã ầm vang. Một cái phướn dài xuất hiện đón gió tung bay ngạnh kháng thế công.
“Thật can đảm.”
Lông mày Bạch Cốc Dật nhướng lên, trong lòng chứa đầy lửa giận, hắn vung tay áo, Lưu Ảnh Kiếm xuất hiện nhanh như thiểm điện.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm - Quỷ Quyệt Âm Diệt.
Kiếm quang như gió quét về phía trước, đối phương dù có nhìn rõ chiêu thế cũng không dễ mà tránh được.
Phốc!
Kiếm quang lóe lên, mi tâm một người đã bị xuyên thủng rồi cả người lảo đảo ngã xuống. Hắn duỗi bàn tay, khói đen ngưng tụ thành quỷ trảo xuyên qua người một tên trông coi ở phía sau lưng mình. Những người còn lại biến sắc, vô thức lùi cả về phía sau nên thế công đột nhiên bị ngắt quãng. Sau khi nắm được tin tức bọn họ nhanh chóng chạy tới đây nên không kịp chuẩn bị gì nhiều. Màn phục kích vội vàng không những chẳng thể giết địch mà phe mình còn có hai người mất mạng khiến mọi người kinh hãi.
“Kiếm trận!”
Lý Cảnh Nguyên thấy vậy thì vội gào lên, kiếm quyết biến đổi, một hư ảnh Huyền quy lặng yên bao phủ toàn trường. Những người khác theo thế mà động, pháp khí cùng hướng tụ lại, Huyền quy nhưng tụ thành thực chất nằm phủ phục trên một diện tích rộng đến mấy chục trượng. Uy áp kinh khủng khiến kiếm quang trì trệ, tốc độ di chuyển chậm đi bảy thành.
Đồng thời Huyền quy mở cái miệng lớn, một cột nước vọt mạnh về phía Bạch Cốc Dật.
Huyền Thủy Kiếm Trận!
Nó là kiếm trận thường thấy nhất của Thương Vũ Phái có thể hội tụ lực lượng của mọi người để cùng nhau giết địch.
“Bành!”
Cột nước và làn khói đen va chạm rồi tiêu tán. Bạch Cốc Dật rõ là không đủ lực lượng nên thân thể chán động, hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước mới dừng lại được.
“Tốt lắm.” Lý Cảnh Nguyên vui mừng. “Hắn chỉ có tu vi Luyện khí tầng mười, pháp lực có hạn, khi điều khiển pháp khí thượng phẩm thì không thể duy trì lâu được.”
“Thật vậy sao?”
Bạch Cốc Dật đảo mặt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi cười lạnh. Hắn duỗi bàn tay, lá cờ phía sau bị hắn nắm thật chặt.
“Ai nói cho ngươi biết là ta chỉ có tu vi Luyện khí tầng mười?”
Oanh!
Một luồng khí thế trùng thiên đột nhiên hiện ra từ trên người Bạch Cốc Dật. Khói đen ngưng tụ hóa thành mấy đầu lệ quỷ cao tới hơn một trượng bổ nhào về phía hư ảnh Huyền quy được tạo nên bởi kiếm trận.
“Ai nói cho các ngươi rằng đây là pháp khí thượng phẩm?”
“Rầm rầm...”
Lá cờ run rẩy, lệ quỷ ngửa mặt lên trời gào thét rồi đột nhiên phát lực khiến cho Huyền quy xuất hiện rất nhiều vết rách, mấy người đang duy trì trận pháp đồng thời biến sắc.
“Đúng là ta không duy trì được bao lâu nhưng các ngươi thì sao?”
Lý Cảnh Nguyên chớp mắt. Hắn chợt nghĩ lúc trước Bạch Cốc Dật đúng là có tu vi Luyện khí tầng mười nhưng sau khi chuyển tu Quỷ đạo thì ai dám chắc là tu vi của hắn không có tiến triển?
Mà pháp khí thượng phẩm cũng chỉ là phỏng đoán của mọi người mà thôi!
“Sư huynh, đừng mắc lừa hắn.” Kỷ Thiên Vân nhanh chóng mở lời. “Ta đã từng giao thủ với hắn, thực lực của hắn đúng là không yếu nhưng cũng không thể mạnh đến vậy. Huống hồ chúng ta đã báo cáo lên tiền bối trong tông môn, chỉ cần giữ chân hắn đến lúc các tiền bối xuất hiện thì hắn chắc chắn sẽ thua.”
“Không sai.” Lý Cảnh Nguyên sáng mắt lên. “Tên họ Bạch kia, ngươi đừng có mà phô trương thanh thế. Ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng thúc thủ chịu trói, đừng khiến bản thân phải nếm mùi đau khổ.”
“Nha đầu Thiên Vân, thật không ngờ ngươi vẫn chưa chết.” Bạch Cốc Dật xoay đầu qua nhìn Kỷ Thiên Vân lúc này mặt mũi vẫn đang còn trắng bệch, hai mắt co rút lại.
“Quả thật là hậu sinh khả úy, uổng công ta đã từng yêu thương ngươi. Có điều... Kết cục này là các ngươi tự chọn lấy.”
Xoẹt!
Trong tiếng rống giận dữ, Bạch Cốc Dật xé toang quần áo ở trước ngực, trên đó lộ ra một cái mặt quỷ dữ tợn. Mặt quỷ này nhìn giống một cái hình xăm nhưng lúc này có cảm giác như nó đang sống dậy bổ nhào về phía huyền quy.
“Răng rắc... rắc...”
Mặt quỷ nhào tới Huyền quy rồi mở miệng cắn xé, linh quang pháp lực cũng nhanh chóng bị nó cắn nuốt. Kiếm trận sắp chống đỡ không nổi nữa.
“Xuất!”
Bạch Cốc Dật gầm nhẹ, thanh đồng cổ kính hiện ra chiếu linh quang đến phía đối diện.
“Oanh...”
Vầng sáng chói mắt khiến người đứng gần đó nổ tung thành từng mảnh, trận pháp vừa được tạo ra cũng ầm ầm đổ sụp.
“Chết đi.”
Bạch Cốc Dật gào lên, thân hình di chuyển như thiểm điện, phi kiếm, lá cờ và mặt gương theo nhau nhảy múa. Chỉ trong chốc lát thời gian đám người vây công đã bị tử thương phần lớn.
“Ngăn hắn lại.” Lý Cảnh Nguyên rống lên. “Pháp lực trong cơ thể hắn không có bao nhiêu.”
Vừa hô lên, hắn co ngón tay bắn ra mười mấy tấm phù lục, phù lục hóa thành lôi điện oanh tạc khắp nơi. Nhưng một khắc sau...
“Bạch!”
Thừa dịp những người khác cùng nhau tiến lên, thân thể Lý Cảnh Nguyên chớp lóe rồi nhảy về phía sau. Hắn lựa chọn chạy trốn!
“Ha ha...”, Bạch Cốc Dật cười ha hả. “Tốt lắm, biết không địch lại nên lựa chọn bảo vệ bản thân, đó mới là lựa chọn đúng đắn lúc này.”
Tiếng cười vẫn vang lên không dứt, mặt quỷ tiếp tục bổ nhào về phía một người khác, nhanh chóng chui vào trái tim đối phương rồi cắn nuốt cả trái tim lẫn da thịt. Vạn Quỷ Phiên chấn động, khói đen bao phủ toàn thân, đến lúc rời đi thứ còn lại chỉ là một bộ hài cốt.
“Trốn mau.”
Ai đó thét lên, những người còn lại đã không còn đấu chí nhanh chóng bỏ chạy. Trong chớp mắt, ngoài những người bị thương đành bất lực ở lại, đám người truy đuổi đã không còn một mống. Bạch Cốc Dật lặng lẽ nhìn khung cảnh ấy rồi cười gằn. Đột nhiên thân hình hắn lảo đảo như muốn ngã, mồ hôi túa ra trên trán.
Mạc Cầu ẩn thân ở một góc, tay hắn cầm hai viên đan dương cười cười. Uy lực của Tử Mẫu Thần lôi có lẽ không tệ nhưng tốc độ kích phát thật quá chậm chạp. Cho tới lúc này mới có chút phản ứng.
“Rầm rầm...”
Bạch Cốc Dật ổn định khí tức, hắn lắc cái phướn dài, khói đen lại cuộn lên đem mấy người còn lại thôn phệ sạch sẽ. Hắn liếc nhìn mấy người đang nấp mình trong góc tối, cười khinh thường một tiếng rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Hắn biết phía sau còn có người đang trốn nhưng bây giờ không phải thời điểm để đuổi giết, hắn nên sớm rời đi là hơn. Chẳng may lát nữa cao nhân của Thương Vũ Phái đến thì hắn muốn đi cũng không được.
“Bạch Cốc Dật!”
Đột nhiên có tiếng người quen thuộc vang lên từ sau lưng. “Ngươi cứ thế mà đi sao. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai là người đã giết Bạch Lãng?”
“Cái gì?”
Bạch Cốc Dật dừng chân, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Mạc Cầu đang bước ra từ chỗ ẩn nấp, trong tay hắn là một thanh phi kiếm.
Đó chính là... Pháp khí tùy thân của Bạch Lãng!
“Ngươi!”
“Đáng chết!”
Lửa giận dâng lên nhanh chóng che mờ lý trí của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận