Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 271: Kinh biến

Trong căn phòng tối, Mạc Cầu khoanh chân ngồi xếp bằng, bên người hắn có một viên hỏa ngọc, một viên hàn châu lững lờ giữa không trung chầm chậm xoay quanh người. Hai thứ bảo vật thả ra kỳ quang và hỏa khí chí cương chí dương, chí hàn như băng hỏa lưỡng trọng thiên bao quanh lấy hắn.
Trong thể nội, chân khí được hai cỗ khí tức kích thích điên cuồng vận chuyển, cũng nhanh chóng luyện hóa hỏa khí, hàn lực đưa vào cơ thể. Tu vi của hắn tăng trưởng với tốc độ có thể dùng mắt thường để thấy.
“Phốc phốc!”
Phía trước, đan lô lửa cháy hừng hực, bên trên đan lô bất ngờ bốc lên khói trắng, thêm vào đó nóc đan lô run rẩy phát ra hành động dị thường. Thỉnh thoảng Mạc Cầu mở hai mắt, tạm dừng tu hành để lấy dược liệu đưa vào trong đan lô, còn với việc khống chế lượng lửa cần thiết, với thuật luyện đan của hắn, hắn có thể dễ dàng làm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong căn phòng dưới lòng đất không có ngày hay đêm, càng không có khái niệm về thời gian. Không biết qua bao lâu, có một tiếng động vang lên.
“Răng rắc...”
Mạc Cầu mở mắt, đưa tay đỡ lấy Hàn Li Châu đã bị rạn nứt, ánh mắt chứa đầy tiếc nuối. Hàn Li Châu chính là một loại dị bảo, nó được sinh ra từ một loại dị thú dưới biển sâu, thế gian bình thường không có thứ này lưu truyền. Nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ, giữ nhục thân không bị phân hủy rất kỳ diệu.
Tác dụng gia tăng tu vi chỉ là thứ yếu, ít nhất là trong mắt nhiều người, dùng nó trên thân một võ giả Hậu thiên là một việc vô cùng lãng phí nhưng với Mạc Cầu, có thể tiết kiệm hơn một năm thời gian, đưa tu vi Hậu thiên đạt tới đỉnh phong là hắn đã rất vừa lòng thỏa ý rồi.
Hắn thầm vận chân khí, trong đan điền, kinh mạch khí tức phun trào như đã đạt tới cực hạn. Sau đó, chính là cảm ngộ võ học một đời, dung hợp quán thông, tìm kiếm cơ duyên để ý niệm siêu thoát kích thích chân khí trong cơ thể phát sinh thay đổi.
Từ Hậu thiên hóa thành Tiên thiên. Lúc đó chính là lúc cá vượt long môn, nhất cử thoát phàm. Điểm ấy với người khác là một việc rất khó, hầu hết tìm kiếm cả đời cũng không thấy được, nhưng với một số người thì lại cực kỳ đơn giản.
Mạc Cầu tuy có thể mượn nhờ tinh quang trong thức hải để cảm ngộ rất nhiều công pháp nhưng sự thực, hắn không phải người có ngộ tính xuất chúng, thậm chí có phần còn khá chậm chạp. May mà ngoài những cách dựa vào cảm ngộ và cơ duyên để đạt tới Tiên thiên, hắn còn có một biện pháp khác, chính là Tiên Thiên Đan.
Nhìn rất nhiều đan dược trước mắt, Mạc Cầu hơi trầm tư, hắn đứng dậy đi tới gần một bản y điển rất dày. Hiện tại thành nội đang giới nghiêm, hắn không thể ngay lập tức tìm ra cách rời khỏi đây, chẳng bằng nhân lúc này thử nghiệm luyện chế Tiên Thiên Đan. Nếu có thể thành công tiến giai, nếu gặp nguy hiểm cũng thêm khả năng sống sót.
Mấy ngày sau.
“Đát...”
Hai viên đan dược tròn vo thông thấu xuất hiện trên cái mâm đỡ bằng sứ, xung quanh đan được có tích lưu lượn vòng.
“Thật không ngờ.”
Cầm một viên đan dược lên, Mạc Cầu ra vẻ cảm khái. Hắn không thể ngờ, lần thử nghiệm này không chỉ thành công luyện ra Tiên Thiên Đan mà hắn còn luyện được đến hai viên. Niềm vui đúng là nhân đôi.
Nhìn Tiên Thiên Đan một lúc lâu, hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, đột nhiên hắn cong tay bắn ra, một viên đan dược đã chảy vào trong bụng.
“Oanh...”
Tựa như liệt hỏa gặp dầu, một cỗ biến hóa kịch liệt bắt đầu hiện ra trong cơ thể hắn. Chân khí cũng lặng yên phát sinh thay đổi.
Tình huống diễn ra khiến cho cả đại điện lâm vào tĩnh mịch.
Viên Quân là ai? Tuy là một vị Tiên thiên nhưng thanh danh không nổi bật, tuổi tác đã quá lứa, tu vi bắt đầu giảm xuống. Còn Lục Bắc Hải là ai? Hắn là con em thế gia tu Tiên, là một Tiên thiên có thành tựu và tiếng tăm, toàn thân đầy bảo vật có thể tranh phong cùng với tu Tiên giả. Thế mà lúc này... Lục Bắc Hải bị trúng một kiếm của Viên Quân xuyên tim mà không có phản ứng gì.
Điều này thật khó lý giải.
Vì sao Viên Quân lại ám sát Lục Bắc Hải?
Hắn lấy đâu ra lá gan để làm việc này?
Tại sao một người có tu vi cao thâm, thực lực siêu phàm như Lục công tử lại không ngăn được một kiếm của đối phương? Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra.
“Ôi ôi...”
Hai mắt Lục Bắc Hải ngây ngốc, hắn cúi đầu nhìn bảo kiếm cắm trên ngực mình, há miệng run run. Hắn chậm rãi nghiêng người, nhìn Thượng Vân Nhu ở bên cạnh vừa như kinh ngạc không hiểu, vừa như muốn phát điên vì vui sướng.
“Bắc Hải, bí pháp của Thượng gia ta tuy có hiệu quả nhưng một khi thi triển ra thì mấy ngày sau nội lực của ngươi sẽ bị suy yếu, đó cũng là lý do ngươi cần lấy nguyên khí của người khác để tẩm bổ cho mình, không thể khác được. Yên tâm, với địa vị của ngươi, chẳng lẽ còn có người dám đả thương ngươi hay sao?”
Âm thanh Thượng Mặc nói ngày hôm trước vang lên trong đầu hắn.
Là hắn...
Bóng đêm vô tận hiện ra trong lòng.
“Phù phù...”
Chính giữa đại điện, Lục Bắc Hải ngồi ngay ngắn trên mặt ghế từ từ đổ gục xuống đất, toàn thân đầy tiên huyết, cả người không còn sinh cơ.
“Hoa...”
Không gian đột nhiên ồn ã, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, ánh mắt hoảng hốt.
“Bắc Hải.”
“Nhị ca!”
Lục phủ chủ, Lục Dung và mấy người của Lục gia ngồi ở phía sau đến bấy giờ mới khôi phục tinh thần, kinh hãi gào lên. Một cỗ sát khí kinh khủng ầm vang quét sạch tứ phương.
“Các vị!” Viên Quân ra tay đắc thủ vội vã lui về sau rồi lớn tiếng. “Lục gia trấn giữ phủ Đông An trăm năm nay, bọn họ không ngừng vơ vét của cải, ức hiếp dân chúng, mấy năm nay liên tục thi hành chính sách cai trị hà khắc, bắt ngàn vạn người lao lực để nuôi dưỡng chu cấp cho nhà hắn. Bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng không hề lo nghĩ cho bách tính. Bọn hắn phạm cả đống tội ác không thể tha thứ. Bây giờ khắp phủ Đông An chỗ nào cũng có tiếng kêu oán than vang lên dậy đất, cao thấu trời xanh. Ta chỉ thay trời hành đạo, trừng phạt nhà họ mà thôi.”
“To gan lớn mật!” Lục phủ chủ nổi giận đùng đùng, hắn vung tay lên, một vòng kiếm quang thê lượng hiện ra nhanh như thiểm điện. Kiếm quang này vượt qua khoảng cách ba bốn mươi mét chỉ trong một loáng, nhằm vào Viên Quân chém xuống với uy thế dọa người.
Mắt thấy đối phương sắp bị kiếm quang đè ép, một vòng ánh sáng xanh mông lung lặng yên xuất hiện trước kiếm quang, nhẹ nhàng quấn lấy rồi làm nó chưa thu được hiệu quả gì đã phải thối lui.
”Thanh Bình Kiếm, Huyền Y Giáo Mộ Thiên Phong!” Hai mắt Lục phủ chủ co rút lại, trong mắt chứa đầy sát ý. “Là ngươi!”
Chả trách, Viên Quân lại dám hành thích Lục Bắc Hải, thì ra hắn đã sớm đầu nhập vào Huyền Y Giáo, và hôm nay đến đây là đã có chuẩn bị từ trước.
“Lục phủ chủ.” Thanh quanh lấp lánh, giữa điện xuất hiện một người trung tuổi mặc thanh sam, khí chất nho nhã, quanh thân hắn hiện ra thanh quang, hắn lên tiếng không nhanh không chậm.
“Lục phủ làm bao chuyện ác tày trời, biết rõ sau đại hạn và ôn dịch thì nên để cho bách tính nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng lại không hề quan tâm hay thương xót bách tính, coi bách tính như cây cỏ cừ non, tùy ý chèn ép khiến người người oán trách, tránh sao phải nhận phản kháng? Lục Bắc Hải chỉ là người đầu tiên, cả Lục phủ các ngươi từ trên xuống dưới đều sẽ không trốn thoát được. Oán hận chất chứa trăm năm sẽ được hoàn trả lại vào hôm nay.”
“Chỉ dựa vào ngươi sao?” Lục phủ chủ bước tới một bước, vẻ mặt lạnh lùng. “Mộ Thiên phong, ngươi thật to gan, ta không đi tìm ngươi thì ngươi lại dám xuất hiện ở nơi đây. Vừa hay, ngươi cũng không cần phải đi đâu nữa.”
“Khẩu khí lớn thật.” Ngoài điện có một giọng nữ nhân thanh thúy vang lên kéo theo bạch quang lấp lánh, một bóng người xinh đẹp lẳng lặng hiện ra.
“Còn có ta đây.”
“Nghịch minh Diệp Cẩm Tịch.” Nhìn thấy người tới, Lục phủ chủ không sợ hãi mà còn cười. “Tốt, tốt lắm, hai con cá lọt lưới lúc trước hôm nay lại cùng nhau trình diện, ta càng đỡ phải tìm kiếm.”
Ngay lúc ấy lại có tiếng người gầm thét vang lên.
“Còn có ai?”
Đã có sự chuẩn bị từ trước, người đến khả năng không chỉ có hai người bọn họ.
“Còn có ta.”
Trong đám người, một người cầm ngọc tiêu trong tay bước ra, sắc mặt lạnh lùng chắp tay nhìn Lục phủ chủ.
“Phương Tri Nam, các chủ đương nhiệm của Huyền Âm Bí Các, hôm nay tại hạ không thể nương tay, xin đắc tội với Lục phủ chủ.”
“Phương Tri Nam!” Hai mắt Lục phủ chủ cau lại. “Ngươi cũng muốn phản bội Lục gia?”
“Không chỉ có Phương huynh.” Lại có một người nữa từ từ bước ra, trên tay cầm một thanh chủy thủ, hai mắt nghiêm trang nhìn thẳng về phía Lục phủ chủ. “Còn có ta, Hàn Nhạc Nghiêu của Trích Tinh Lâu nữa.”
Lục phủ chủ biến sắc. Cao thủ Tiên thiên mạnh nhất ở phủ Đông An ngoài Lục Bắc Hải ra thì chính là hai người trước mặt này. Bọn họ không chỉ có tu vi cao thâm, cương khí phủ khắp toàn thân mà trên người đều có một kiện pháp khí hạ phẩm với phẩm chất không tệ, uy lực kinh người, dù là tu Tiên giả gặp phải cũng không thể xem thường.
Mà sự việc không chỉ dừng lại như vậy...
Một vị lão phụ nhân run rẩy đứng lên, long đầu trượng gõ lên mặt sàn, người này xuất hiện giữa điện rồi lên tiếng. “Lão thái bà của Chu gia hôm nay cũng muốn xin lỗi Phủ chủ!”
“Nam Hải Tiên Ông Sở Hoài...”
“Tang Hồn Tiêu Diêm Sơn Tẫn...”
Nhất thời, từng vị Tiên thiên lừng lẫy ở phủ Đông An lần lượt theo nhau bước ra giữa đại điện. Vẻ mặt của mọi người có mặt ở đây chuyển từ ngạc nhiên không thể tin được chuyển sang nghi ngờ, thậm chí có người còn thầm vui sướng. Ngay cả Phù gia, Phương gia, những thế lực tận trung với Lục phủ trước kia như thế cũng lặng lẽ lùi về sau hai bước.
“Ha ha...”, thấy người đứng ra ngày một nhiều, Mộ Thiên Phong không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn. “Lục Vân Tiêu, ngươi nhìn cho kỹ đi. Lục gia các ngươi làm nhiều chuyện ác mới có ngày hôm nay. Ngày hôm nay, không phải ta chết mà chính là Lục gia các ngươi vong.”
“Hay, hay lắm!” Lục phủ chủ đảo qua nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Đám nô tài vong ân phụ nghĩa, tất cả đều nên chết đi.”
Ngay sau tiếng giết, hắn đột nhiên động thủ. Một kiếm theo đó nhanh chóng bổ xuống. kiếm quang sắc bén, tàn nhẫn nhưng không bổ xuống đám người Mộ Thiên Phong hay Diệp Cẩm Tịch mà chính là... Thượng Mặc!
“Đinh...”
Linh quang bắn ra tung tóe, một cái bóng mờ điên cuồng lấp lóe, lệch một ly từ dưới phi kiếm xuyên ra.
“Lục huynh.” Thượng Mặc lạnh lùng nói. “Ngươi chớ có trách ta. Phủ Đông An bị ngươi biến thành như vậy, Thượng gia tiểu bối cũng đã thành ra như vậy, nếu cùng liên minh với Lục phủ thì ai có thể đoán được tương lai sẽ ra sao. Chẳng bằng... chúng ta lựa chọn liên minh với những người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận