Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 370: Mánh khóe (2)

“Chưa từng nghe thấy.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu. “Mặc dù hàng năm, ở Sơn thành vẫn có chuyện người mất tích nhưng dường như không có quan hệ gì với tu sĩ tà đạo.”
“Đó mới là điều kỳ lạ đấy.” Hải Vấn Thiên hạ giọng âm trầm. “Các thành xung quanh đều có những vụ mất tích kỳ lạ, duy chỉ có Sơn thành lại không. Đó chẳng phải là điều bất thường hay sao? Có lẽ tà tu kia e ngại Mạc đạo hữu nên không dám ra tay?”
“Hải bộ đầu nói đùa rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tại hạ ở đây mấy năm nhưng chưa từng lô mặt, cứ cho là có một chút đi nữa thì uy vọng cũng chưa đủ để trấn áp ai.”
“Ừm.” Giang đạo hữu gật đầu. “Đồng đạo gần đây Giang mỗ ít nhiều đều có nghe tiếng, nhưng quả thực là chưa từng nghe đến danh hào của Mạc đạo hữu đây. Thực tế…”
Hắn cười ngượng ngùng. “Nếu không nhờ mấy vị đạo hữu dẫn ta tới, Giang mỗ chắc chắn không biết ở đây có một vị cao nhân của tiên tông toạ trấn.”
“Không dám.” Mạc Cầu chắp tay. “Chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, trước kia Mạc mỗ còn là một phàm nhân nữa, nên việc này không đáng để khoe khoang.”
“Thế thì thật kỳ quái.” Hải Vấn Thiên đưa tay nâng cằm, vừa vuốt ve vừa nói. “Chẳng lẽ bàng môn tà đạo kia có dính líu gì với Sơn thành, hay là thỏ không ăn cỏ gần hang để tráng dứt dây động rừng?”
Mạc Cầu không đáp.
“Việc này còn cần phải điều tra rõ.” Trầm ngâm một lát, Hải Vấn Thiên ngước nhìn Mạc Cầu. “Thời gian tới đây có lẽ Hải mỗ sẽ còn quấy rầy, mong đạo hữu rộng lòng tha thứ.”
“Không sao.” Mạc Cầu gật đầu. “Có tà tu ở gần đây Mạc mỗ cũng khó mà ngủ yên, Hải bộ đầu có việc xin cứ lên tiếng.”
“Vậy được rồi.” Hải Vấn Thiên đứng dậy. “Hôm nay đã quen biết, chúng ta cũng không làm phiền đạo hữu thêm nữa. Ta và Giang huynh sẽ tới Sơn thành một chuyến.”
“Ồ.” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên. “Các vị đi ngay ư?”
“Lần sau có thời gian chúng ta sẽ ở lâu hơn.” Hải Vấn Thiên khoát tay, bộ dạng và khí thế hùng hổ rất hợp nhau. “Làm phiền đạo hữu mở trận pháp một chút.”
Tiễn hai người Hải bộ đầu đi rồi, Tô Huyền cũng chỉ nói chuyện thêm một lúc rồi cáo từ. Lần này hắn làm tuần sát Kiếm Nam Đạo chủ yếu cũng là muốn mang Xa Chí Đạo giới thiệu cho mọi người biết. Sau đây hắn phải trở về tông môn rồi phục dụng Trúc Cơ Đan thử xung kích cảnh giới. Xa Chí Đạo chính là một trong những người kế nhiệm hắn.
“Sư huynh.” Trước khi hai người họ rời đi, Mạc Cầu thuận miệng hỏi. “Ô gia kia có phải có chút quan hệ với tiền bối trong tông môn chúng ta không? Sao tự nhiên lại bảo ta ở đây chiếu cố đến bọn họ.”
“Việc này…”, Tô Huyền hơi chần chừ.
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” Xa Chí Đạo ở bên cạnh hừ lạnh. “Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, cứ làm tốt việc được giao là đủ rồi, đừng tò mò quá.”
“Xa sư đệ không cần nặng lời.” Tô Huyền nhíu mày rồi lắc đầu. “Nhưng đúng là việc này cũng không thể lạm bàn, xin Mạc sư đệ thứ lỗi, sau này đệ sẽ biết thôi. Việc này có thể… cũng là cơ duyên của ngươi.”
Đối phương trả lời lấp lửng, Mạc Cầu biết là không nên hỏi thêm nên dứt khoát gật đầu. “Vậy tại hạ cứ yên lặng ở đây chờ kỳ biến vậy.”
“Cáo từ.”
Tô Huyền gật đầu, bấm tay thành kiếm quyết, kiếm quang mở ra bao phủ lấy hai người rồi trong nháy mắt xông thẳng tới chân trời, biến mất sau làn mây mù.
Ngự kiếm phi hành!
Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt mê mẩn. Phi thiên độn địa, ngao du cửu tiêu, chỉ có người làm được những thủ đoạn này mới chân chính được xem là người của tiên gia. Có điều, Thượng Vũ Phái cất cử một đệ tử ngoại môn tốn mấy năm thời gian để bồi dưỡng một phàm nhân đột phá Tiên thiên cũng không phải việc mua bán có lời. Không biết bọn họ đang có dụng ý gì?
Đêm.
Bầu trời không trăng không sao, ở trên sườn nùi gần Sơn thành có hai thân ảnh đang yên lặng nhìn xuống vùng đất u ám phía dưới.
“Huyết khí ngưng mà không tán, oán khí kết thành hình, lấy người sống để luyện pháp, xem ra đúng là tà đạo rồi.”
Hải Vấn Thiên vỗ nhẹ vào hộp kiếm ở sau lưng, vẻ mặt ngưng trọng. Hắn ngước nhìn Giang Đan.
“Giang đạo hữu. Ngươi ở một bên áp trận, ta xuống dưới xem xét tình hình. Nếu có bất thường thì ngươi lập tức mang Ẩn Tức Phù đào tẩu, nhanh chóng đến Trấn Pháp Ti bẩm báo.”
“Hải bộ đầu nói đùa sao.” Giang Đan cười lắc đầu. “Với tu vi của ngài, ngay cả đệ tử nội môn của Thương Vũ Phái cũng không có mấy người địch lại được, tà tu trốn ở đấy thì tính là gì?”
“Không thể chủ quan được.” hải Vấn Thiên chớp mắt. “Huyết sát chi khí cô đọng đến bậc này thì không tầm thường, sợ là đối phương có truyền thừa nhất định. Không biết bối cảnh phía sau hắn là gì.”
Nhỏ giọng một hai câu xong hắn hoá thành một sợi vô ảnh kiếm lao xuống phía dưới. Không bao lâu sau…
“Oanh…”
Một đoàn huyết quang khủng khiếp đột nhiên bạo tán, trong chớp mắt đã bao phủ một cùng rộng đến cả trăm mẫu. Trên sườn núi, Giang Đan khiếp sợ, ánh mắt đỏ hồng.
Nửa canh giờ sau đó.
“Bạch!”
Thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện tại trên sườn núi, sắc mặt âm trầm, mục quang liếc ra bốn phía, cuối cùng dừng lại ở khoảnh đất hoang vu quỷ dị kia.
Một khắc sau.
Vân Triệu Độn Pháp.
Môn động pháp này là hắn lấy được từ chỗ Vạn Nhậm Bình, đệ tử chân truyền của Thiên Vân Phong tại Thương Vũ Phái. Pháp lực chỉ đường, thân ảnh hoá thành mây mù mờ mịt, thoạt nhìn như chậm chạp nhưng kỳ thực lại nhanh như điện lướt về phía dưới núi.
Không bao lâu sau, hai cỗ thi thể lọt vào tầm mắt. Mạc Cầu chau mày, trong lòng hiện ra điềm báo, không kịp suy nghĩ gì đã vội vàng nhảy lên cao.
“Oanh…”
Từng đoàn huyết quang quỷ dị hiện ra tạo thành một tấm lưới điên cuồng đuổi theo hắn.
“Bạch!”
Thân hình hắn chớp động, vẻ mặt lạnh lùng, cả người như cá bơi trong nước lách qua huyết quang mà nhảy ra ngoài. Âm Phong Vô Ảnh Kiếm trên tay khẽ rung rồi xoay tròn quanh người hắn, rất nhiều huyết quang lần lượt bị chém đứt.
Sau đó âm phong từ phía sau hắn nổi lên, nâng hắn lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận