Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 128: Nhập môn

Lần này đến, hai người không gặp được Tam Thu cư sĩ Đổng trưởng lão nhưng công việc cũng coi như ổn thỏa.
Tấm lệnh bài trên tay Mạc Cầu dài chừng nửa xích, màu cổ đồng, cầm khá nặng tay. Mặt trước nó có khắc tiêu chí Linh Tố Phái, đằng sau là một chữ Đổng, chính là lệnh bài của đệ tử nội môn.
Nhưng thân phận của Mạc Cầu không giống các đệ tử nội môn khác, hắn chỉ là đệ tử ký danh của trưởng lão, không được ghi tên trong tông môn. Nói cách khác, hắn tuy là đệ tử nội môn nhưng không có tiền trợ cấp hàng tháng, cũng không có đan dược miễn phí mà dùng.
Ngoài một lần được cấp cho công pháp ra thì không có chỗ tốt nào khác, nói gì đến chuyện sẽ được đích thân trưởng lão dậy bảo.
“Cũng không hẳn là không có chỗ tốt gì đâu.” Trên đường trở lại, Triệu quản sự vuốt râu. “Ngươi dù sao cũng là đệ tử nội môn, đi làm việc cũng không giống đệ tử ngoại môn bình thường. Bình thường sẽ được ở lại trong Dược cốc. Nếu phải ra ngoài thì địa vị cũng cao hơn đệ tử ngoại môn, có thể tương đương với một vị chấp sự.”
Năm trăm lượng bạc mua lấy một cái danh ngạch chấp sự ngoại môn của Linh Tố Phái, giá này có đáng hay không còn tùy thuộc vào góc nhìn của từng người. Ít nhất đối với Triệu quản sự thì có vẻ không đáng.
Một mạng người cũng không nhiều tiền như vậy!
“Sản nghiệp của Linh Tố Phái chúng ta rất nhiều, trong đó Dược cốc chiếm bốn thành, Tử Dương Môn cũng chưa chắc đã bằng được.” Nói đến đây, Triệu quản sự ra vẻ cao ngạo. “Mà vì trong phái có nhiều danh y nên các thế lực lớn trong phủ Đông An đều sẽ nể mặt.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu chắp tay. “Triệu thúc, sau này cùng là đồng môn, hy vọng sẽ được thúc chiếu cố nhiều hơn.”
“Đương nhiên.” Triệu quản sự nhếch miệng cười. “Không nói những chuyện khác, chỉ dựa vào quan hệ với Tả gia thì ta cũng phải để ý đến ngươi rồi. Lại nói đến việc này, tới lúc Mạc huynh đệ thành danh rồi, chưa chắc đã còn để ý đến Triệu mỗ nữa.”
“Triệu thúc nói đùa rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta đang muốn hỏi ngài, trước giờ chúng ta an bài công việc thế nào?”
“Không dám.” Triệu quản sự hơi trầm ngâm một chút rồi nói. “Có thể làm việc trong Dược cốc là tốt nhất, nhàn nhã lại có nhiều tiền, có thể nhờ vả quan hệ với một số nhân vật có tiếng tăm trong phái nữa nhưng tiếc là những người có thể lưu lại phần lớn đều là thân nhân của đệ tử nội môn.”
“Sau đó là thành nội. Nơi này phồn hoa, nhiều nhà giàu có, đám người ấy chỉ làm rơi vãi một chút là đủ cho chúng ta ăn uống mấy tháng rồi, cho nên thành nội tốt hơn Dược cốc.”
Mạc Cầu gật đầu.
Vẫn còn một nguyên nhân mà Triệu quản sự không nói tới. Đó là lưu lại Dược cốc có nhiều tiền bối trong tông môn, gần lửa thì rát mặt, làm việc phải thận trọng không được thoải mái như bên ngoài.
“Sau đó là đến thành nam, Ngoại Quách thành. Hai nơi này không có nhiều điều để nói, mọi thứ đều dựa vào tiền bạc để nói chuyện, có nhiều cơ hội thu lợi, tất nhiên cũng hợp với những người chỉ muốn hưởng thụ rồi chờ chết. Hai nơi Tử Dương Môn và thành bắc là kém nhất.”
“Sao vậy?” Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi.
“Thành bắc thì cũng thôi đi, còn Tử Dương Môn là một trong mấy thế lực lớn trong phủ Đông An, sao lại không bằng thành nam?”
“Bởi vì Tử Dương Môn quá mạnh cho nên người như chúng ta đến đó cũng là ăn nhờ ở đợ, không ngóc đầu lên được.” Triệu quản sự nhún vai. “Đừng nói đến thu lợi, hàng năm chúng ta còn phải cống nạp một phần lợi tức cho Tử Dương Môn, ngươi nói xem ở đó có thể nhận được đãi ngộ tốt hay không?”
“Thì ra là thế.” Mạc Cầu hiểu ra.
“Ngươi không cần phải lo lắng.” Triệu quản sự nghiêng đầu nhìn hắn. “Bất kể thế nào, ngươi vẫn là một tên đệ tử nội môn. Dù đến làm việc, bọn chúng cũng phải nể mặt mũi ít nhiều.”
“Hy vọng là vậy.” Mạc cầu gật đầu, lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, lúc còn ở trên núi Triệu sư thúc có nhắc đến cao thủ nhất lưu, chân khí ngoại phóng, không biết cụ thể thế nào?”
Hắn mặc dù biết Chân khí ngoại phóng nhưng xuất xứ vẫn từ nhà quê thành nhỏ mà tới, cảnh giới Hậu thiên thế nào hắn không nắm rõ.
Cả Giác Tinh Thành không có nổi một cao thủ có Chân khí ngoại phóng.
“Ha ha...”, Triệu quản sự nghe vậy thì cười lớn. “Người trẻ bao giờ cũng hiếu kỳ với mấy thứ thế này.”
Dừng lại một chút, hắn cảm khái.
“Ở phủ Đông An, những người tu thành Hậu thiên chia làm ba cấp, thấp nhất là nhập lưu cao thủ, mạnh nhất chính là cao thủ nhất lưu. Tất nhiên, đối với chúng ta thì đám cao thủ nhất đẳng đều là những tồn tại cao xa, không với tới được.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu.
“Cao thủ mới vào Hậu thiên, tu thành Chân khí gọi là nhập lưu, một số chấp sự ngoại môn cũng đạt tới.” Hai mắt Triệu quản sự chớp chớp, không dấu vẻ hâm mộ. “Có thể Chân khí ngoại phóng chính là cao thủ nhị lưu. Những người này không chỉ có chân khí hùng hậu mà phải có võ học tinh diệu nữa mới đạt đến được.”
Nghe vậy, Mạc Cầu vội hỏi.
“Như vậy, nếu như không có công pháp thích hợp thì không thể đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng được?”
“Có lẽ là không.” Triệu quản sự không chắc chắn lắm. “Ta luyện Tam Dương Thung đến ngũ trọng, hai trọng sau là canh giới nội khí nhưng dù đạt tới ngũ trọng viên mãn cũng không có được chân khí ngoại phóng. Mà Linh Tố tâm pháp đám đệ tử nội môn tu luyện có tất cả thất trọng, không những có thể đạt được chân khí ngoại phóng mà còn có thể khí quán chu thiên thành cao thủ nhất lưu.”
Mạc Cầu vuốt lông mày. Nói cách khác, nếu chỉ dựa vào một môn công pháp mà muốn tu thành cao thủ tuyệt thế thì khó khăn vô cùng. Trừ khi công pháp tu luyện chính là một môn tuyệt thế thần công nào đó!
“Đổng sư muội mới có mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng, thật khiến cho người ta kinh ngạc.” Xuống dưới núi, Triệu quản sự vẫn liên tục tán thưởng. “Thiên phú bực ấy, không tới mấy năm là có thể liệt danh ở trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, danh khí không kém Đổng trưởng lão lúc trước.”
“Mạc huynh đệ,”, hắn dừng chân. Mạc Cầu thấy thế cũng vội dừng lại. “Triệu thúc có gì dặn dò.”
“Ta thấy ngươi nên tạo dựng quan hệ với Đổng sư muội cho tốt. Ký danh đệ tử cũng là đệ tử, nếu có thể tạo quan hệ gần gũi, sau này sẽ thu được nhiều chỗ tốt.” Triệu quản sự thấp giọng nói. “Đổng sư muội tên là Tiểu Uyển. Ta nghe nói nàng có quan hệ rất tốt với một vị thiên kim tiểu thư trong Lục phủ. Là Lục phủ đó ngươi biết chưa!”
Nhắc đến Lục phủ, Triệu quản sự lộ rõ vẻ kích động và ngưỡng mộ không khác gì Tả Văn Bác trước kia. Với người dân ở phủ Đông An, Lục phủ chính là thánh địa.
“Cái này...”, Mạc Cầu cười xấu hổ. “Ta sẽ cố gắng.”
Trời đã tối, cũng may Dược cốc vẫn còn nhiều phòng trống, hai người tới chỗ chấp sự lấy được chìa khóa.
Ngày thứ hai. Lấy quần áo và xác định thân phận xong, hắn đi một vòng qua nhà ăn, diễn võ điện, Dược đường và một số hạng mục phụ trợ khác. Đi hết những chỗ ấy cũng gần hết một ngày.
“Phía trước là nơi cuối cùng rồi.” Triệu quản sự vừa đi vừa nói. “Đến đó ngươi cũng biết đường, ta sẽ không tiếp tục đi cùng ngươi nữa.”
“Làm phiền Triệu thúc rồi.” Mạc Cầu nghiêm trang nói. Dù hắn đã đưa tiền cho đối phương nhưng hai ngày vừa rồi quả thực đối phương đã rất nhiệt tình với hắn.
“Không biết chúng ta đang đi đâu đây.”
“Là nơi mà ngươi muốn đi nhất.” Triệu quản sự dựng thẳng người.
“Vạn Quyển Lâu.”
Vạn Quyển Lâu nằm ở nơi trọng yếu trong Dược cốc, chiếm diện tích vài mẫu. Bên trong nó chứa đựng rất nhiều thư tịch, cũng là nơi truyền công dạy pháp của Linh Tố Phái. Trải qua mấy lần kiểm tra, hai người đi đến trước một tòa lầu ba tầng.
Trông cửa là một lão giả tóc trắng, hai mắt híp lại đang nằm ngủ gật trên ghế xích đu.
“Thôi tiền bối.” Triệu quản sự lại gần, hắn cúi đầu hành lễ sau đó đưa tay chỉ về phía Mạc Cầu.
“Vị này là tân đệ tử ký danh của Đổng trưởng lão, tên là Mạc Cầu, cũng là đệ tử đời sau của Hứa Mộ Vân khi xưa.”
“Cái gì?” Lão giả nghe xong thì động đậy rồi mở mắt quan sát kỹ Mạc Cầu. “Thật không ngờ, sau mấy chục năm lại được nghe nhắc tới cái tên Hứa Mộ Vân kia.”
Mạc Cầu hơi chột dạ, liếc nhìn Triệu quản sự. Hắn thấy đối phương gật đầu như giải đáp thắc mắc trong lòng hắn.
Suốt đường đi, Triệu quản sự đã có nhắc nhở hắn đừng nói tới Hứa lão để tránh bị cừu gia của lão để ý. Thế mà lúc này hắn lại chủ động giới thiệu trước, chứng tỏ lão giả này quan hệ với Hứa lão không tệ.
“Mạc Cầu, ngươi có việc gi cứ nói với tiền bối, ta có việc nên không thể ở lại.” Nói xong, hắn hướng lão giả chắp tay. “Tiền bối, vãn bối xin cáo từ.”
“Được.” Lão giả gật đầu, từ tốn đứng dậy. “Tiểu gia hỏa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Đã từng tập võ chứ?”
“Khó khăn lắm mới đạt tới Đoán Cốt.”
“Tuổi như vậy mà có tu vi Đoán Cốt cũng không đến nỗi nào.” Lão gật đầu, không hà khắc như nhận xét của Đổng Tiểu Uyển lúc trước.
“Ngươi tập võ từ nhỏ chứ?”
“Không phải.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mấy năm trước vãn bối mới bắt đầu tập võ.”
“Cái gì?” Lão giả nghe vậy thì nhíu mày. “Mấy năm tập võ đã đạt tới Đoán Cốt, thiên phú của ngươi không tệ. Chỉ tiếc là căn cơ không dầy, thành tự sau này sợ khó mà cao được.”
Mạc Cầu nghe thế thì giật mình.
Những lời này lúc trước Đổng Tiểu Uyển cũng từng nói với hắn, lúc đó hắn chỉ nghĩ đối phương thuận mồm mà nói vậy thôi chứ cũng không để ý lắm. Chẳng lẽ tập võ muộn như hắn lại có nhiều hạn chế đến vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận