Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 413: Tiến bộ (1)

Giữa ngọn núi, cây cối um tùm, dưới cây cầu đá tự nhiên có hơn mười vị tu hành giả của Nguỵ triều đang nghỉ ngơi, gương mặt ai nấy đều mỏi mệt.
Bọn họ có người đến từ Trấn Pháp Ti, có người là văn võ trong triều đình, có người lại là tán tu. Trước kia mặc dù cùng là người tu hành của Nguỵ triều nhưng ai cũng đều có khúc mắc cá nhân, hiện giờ toàn bộ những vấn đề đó đã được gác sang một bên.
“Trên người ta cũng xuất hiện linh ban rồi.” Một người vén tay áo lên, vẻ mặt phức tạp. “Nếu trong hai tháng tới không rời khỏi bí cảnh được, thân thể của ta sợ sẽ hoàn toàn hoà nhập với bí cảnh. Đến lúc đó… khó mà trở về.”
Quy tắc của bí cảnh và ngoại giới không giống nhau, người bên ngoài ở trong này một thời gian dài cơ thể sẽ mọc linh ban. Trước đây cứ mỗi hai ba năm lại có một lần thay phiên, cũng có bí dược để tẩy linh ban này, không đến nỗi để bị khốn lại nơi đây. Nhưng heinej giờ trận pháp bị hủy không thể ra ngoài, những tu sĩ ở trong này mấy năm đã dần sinh ra dị biến.
“Chín cột đá trận pháp đã bị tà đạo hủy đi hai cái, Vương Kiều Tịch và Lượng quận chúa mang đi ba cây, còn thừa lại bốn cái.” Một vị năm tử mang bộ dáng uy nghiêm trầm giọng. “Nhất định phải tìm được chỗ đó, nếu không chúng ta khó mà trốn thoát được.”
“Khó lắm.” Một người khác lắc đầu. “Trước đó vài ngày quận chúa có đưa tin nhưng hiện giờ đã không còn giữ được liên hệ nữa, không biết các nàng ấy đang ở nơi nào. Những người khác chỉ cần giữ được cột đá đoán chừng đều đã trốn đi cả, bọn họ đều chờ đến lúc trận pháp mở ra, không có ai chịu mạo hiểm để lộ tung tích, vạn nhất bị tà đạo tìm được thì mới đúng là được không bù nổi mất.”
Mọi người im lặng, sau đó có một vị nữ quan mở miệng.
“Kỳ thực ngoài chỗ đó ra vẫn còn có cột đá trận pháp.”
“Cái gì?” Mấy người quay sang nhìn vẻ khó hiểu. “Hàn tiên tử đang nói đùa chăng, trận pháp cột đá rõ ràng chỉ có chín cái thôi mà.”
“Một bộ là chín cái, nhưng nơi đây không chỉ có một bộ.” Hàn tiên tử đưa tay chỉ về phương xa. “Bên tà đạo có một bộ, theo ta được biết thì trận pháp này hẳn là có thể liên thông nhau.”
“Thì sao?” Có người lắc đầu. “Chỉ bằng mấy người chúng ta làm sao đoạt được trận pháp của đám tà đạo kia?”
“Không thử thì làm sao biết kết quả thế nào.” Hàn tiên tử hơi mỉm cười. “Có thể khẳng định trận pháp tà đạo có người trông coi, nhưng cao thủ hẳn không quá nhiều.”
Có người nghi hoặc. “Chúng ta không biết trận pháp ở đâu, ngay cả địa phương cũng không biết thì bàn tính để làm gì.”
Hàn tiên tử im lặng.
“Ta biết.” Một tu sĩ trẻ tuổi mở miệng. “Trận pháp nằm ở phía nam.”
“Hừm.” Một giọng nam tử uy nghiêm vang lên. “Làm sao ngươi biết được?”
“Vũ Tam Uổng ở nơi đó.” Người kia trả lời. “Hồng sư huynh của Trấn Pháp Ti có nói, lần này dẫn tà đạo vào đây tám chín phần mười là do Vũ Tam Uổng. Lâu như vậy rồi vị trí của hắn cũng không thay đổi, không sợ chết, ta sợ sự thật chính là như vậy.”
“Vị trí của hắn hiện giờ cũng có thể đoán chính là vị trí của trận pháp.”
Mọi người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Liều một phen thôi.” Nam tử giọng uy nghiêm ngẩng đầu, ánh mắt loé ra thần quang. “Ở lại chờ chết chẳng bằng liều mạng, cơ hội có nhỏ bé cũng còn hơn là không có.”
“Không sai.” Có người khác phụ họa. “Liều thôi.”
“Nhưng cứ coi như chúng ta có thể lấy cột đá trận pháp vào tay thì làm sao có thể chắc chắn chúng ta dùng được.” Có người đưa ra nghi vấn.
“Việc này ta có thể làm được.” Hàn tiên tử nói. “Mặc dù có bản là giống nhau, nhưng vẫn luôn có điểm khác biệt dù nhỏ, chỉ cần điều chỉnh sơ qua là có thể dùng.”
“Tốt lắm.” Nam tử mang bộ dáng uy nghiêm vỗ tay. “Quyết định như vậy đi. Trước tiên chúng ta bí mật đến gần khu vực có trận pháp tìm cơ hội động thủ, sau khi lấy được cột đá thì lập tức rời đi.”
“Chúng ta bàn kế hoạch cụ thể…”
Dưới đấy đầm lầy, một quang cầu mông linh di chuyển theo địa mạch, bên trong có ba người ngồi xếp bằng. Chính giữa ba người là một cái cột đá đang nhẹ nhàng trôi nổi, bên ngoài thỉnh thoảng lại loé ra linh quang nhàn nhạt.
“Oanh…”
Ở phía trên chợt hiện ra tiếng nổ, sau đó là tiếng gào thét liên tiếp với tiếng đấu pháp giữa các tu sĩ truyền tới. Một trong ba người ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt khó chịu.
“Không cần để ý.” Một người cất tiếng trầm trầm. “Thực lực chúng ta không đủ, tuỳ tiện xuất hiện không chỉ không cứu được người mà còn khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Nếu cột đá trận pháp mất đi thì…”
Người này lắc đầu. “Tóm lại được không bù nổi mất.”
“Không sai.” Người thứ ba đến lúc này mới mở mắt. “Có già ảnh bao che, chỉ cần chúng ta không lộ diện thì ngay cả đệ tử chân truyền của tà đạo cũng đừng hòng phát hiện ra được. Chúng ta không cần làm gì, không cần quản việc không phải của mình, chỉ cần đợi trận pháp mở ra.”
Người đầu tiên chớp mắt, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ rồi nhắm mắt tĩnh tâm lại.
“Ở đâu?”
“Rốt cuộc là ở đâu?”
Xa xa phía chân trời, Lý Cảnh Nguyên trợn trừng hai mắt, hắc quang yếu ớt lấp lánh chiếu rọi cảnh sắc phía dưới. Khí tức trên người hắn ngày càng mạnh, trong khoảng thời gian này đệ tử chân truyền của tà đạo chết trong tay hắn đã có hai người. Hiện nay chỗ của hắn đã bị phía tà đạo xem là cấm khu, nghiêm lệnh cho người dưới không được tự tiện tới giao chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận