Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 398: Khách tới thăm

Hôm nay động phủ của Mạc Cầu có khách hiếm thấy tới thăm.
“Chỗ ở đơn sơ mong hai vị chớ chê cười.”
“Vậy sao.” Hoàng Mẫn mỉm cười, đưa mắt nhìn động phủ một lượt rồi nhẹ gật đầu. “Sư huynh thực là người chuyên tâm cầu đạo, nơi này không có ngoại vật gì.”
Không có ngoại vật sẽ hạn chế phát sinh tạp niệm ngoài ý muốn, đồng thời dễ dàng tập trung vào việc tu hành hơn. Việc này nói thì dễ, làm được lại không có mấy người.
Rượu ngon, sắc đẹp, cảnh vật nên thơ, thậm chí cầm kỳ thi họa là những thứ dễ khiến con người ta trầm mê vào trong.
“Nói ra thật xấu hổ.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ thiên phú không tốt, trước kia tập võ chịu khổ hơn ba mươi năm, nếu không như thế sợ là khó mà đạt được như bây giờ.”
“Bội phục.” Hoàng Mẫn nghiêm túc. “Ta đã từng gặp mấy vị dùng võ chứng đạo, họ đều là người có tâm trí kiên định, không vì ngoại vật mà động. Đáng tiếc…”
Nàng than nhẹ rồi thầm lắc đầu. Trên con đường tu đạo, tâm tính là việc rất quan trọng nhưng không thể không có thiên phú. Dùng võ nhập đạo sau đó chứng được cảnh giới Đạo cơ trước giờ lác đác không có mấy. Những chỗ nàng đã tới còn chưa gặp một người nào.
“Nhưng Mạc sư huynh đã đạt tới luyện khí tầng chín, sau này có lẽ vẫn có khả năng nhòm ngó Đạo cơ chi cảnh cũng nên.”
“Hy vọng được như lời ngươi nói.” Mạc Cầu chắp tay rồi đưa trà nước ra. “Mời ngồi.”
Sơ Dao trước đó không lên tiếng, bây giờ mới thở dài. “Ta vẫn nghĩ cuộc sống của mình đã đủ buồn tẻ, lại bị sư tỷ quản giáo rất kỹ, bây giờ xem ra khả năng chịu đựng nhàm chán còn kém xa sư huynh.”
“Các sư tỷ quản lý ngươi là muốn tốt cho ngươi.” Hoàng Mẫn mở lời. “Thiên phú của ngươi kinh người như thế, nếu có được một nửa tâm tính của Mạc sư huynh thì lo gì đạo đồ không đạt được.”
“Tất nhiên là vậy, nhưng như thế này thật quá buồn tẻ.” Sơ Dao nhún vai. “Cuộc sống chẳng có niềm vui nào, dù tu luyện tới trường sinh bất lão thì có ích lợi gì?”
“Ngươi!” Hoàng Mẫn trừng mắt nhìn nàng rồi cũng thở dài bất đắc dĩ.
“Sư muội nói không phải không có đạo lý.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng không phải ai cũng hứng thú với ngoại vật, và tất nhiên cũng có những người không cưỡng lại được chúng.”
Nói xong hắn nâng chén trà lên nhấp. “Ta ở đây không có vật gì tốt, nhưng loại trà diệp này trước đây ít năm ngẫu nhìn tìm được linh chủng, dư vị dài lâu, hai người xin mời nếm thử.”
“Đa tạ sư huynh.” Hai nữ nhân nâng chén thưởng thức phẩm vị.
Núi không cao nhưng có tiên thì linh. Sông không sâu nhưng có long thì linh. Nơi này động phủ vắng vẻ nhiều người không hợp, nhưng lại không biết người sống trong đó chứa cả thiên địa trong lồng ngực.
Ít nhất có hai nữ nhân này xem là như thế.
Pháp thuật, kiếm quyết, luyện đan, chế phù, thậm chí là trận pháp Mạc Cầu đều có thể luận bàn. Điểm quan trọng nữa là mặc dù không hay nói nhưng mỗi khi mở lời hắn đều có những ý tưởng khiến cho người khác được mở mang tầm mắt.
Hoàng Mẫn đi chuyến này cũng là muốn cùng tiểu muội gặp mặt vị đại sư huynh này. Nàng biết mạc Cầu dùng võ chứng đạo, sau khi gặp rồi lại càng cảm thấy hứng thú nói chuyện hơn, sau cùng còn có vẻ lưu luyến không muốn rời. Đối với kiến thức của đối phương, nàng chỉ đành than thở, bội phục sâu sắc.
“Sư huynh.” Thời khắc tạm biệt, nàng mở miệng nói. “Động phủ của ta và sư muội không xa nhau, ngày khác có rảnh xin đừng quên ghé chơi.”
“Nhất định thế.” Mạc Cầu cười nhạt gật đầu. Hoàng Mẫn hài lòng, rung tay tế ra pháp khí thải lăng rồi hai người nhảy lên. Đây là thất hà gấm, chính là pháp khí độc hữu của Mê Nguyệt Phong, mặc dù uy lực không lớn nhưng có thể mang người lao vút đi cách mặt đất đến trăm trượng, được nhiều người rất hâm mộ.
“Cáo từ.”
“Đi thong thả.”
Hai người từ biệt Mạc Cầu bay lên không trung, một lúc sau nhìn lại chỉ thấy người phía dưới đã trở thành một cái chấm nhỏ.
“Thật không ngờ.” Hoàng Mẫn cảm khái. “Tông môn chúng ta lại có nhân vật như thế, tiếc là… tập võ tốn nhiều thời gian lãng phí, không thì làm sao đến mức chẳng để lại tiếng tăm gì.”
Nàng trò chuyện cùng Mạc Cầu thì thấy câu nào cũng rất vừa ý, mỗi lời đối phương như ngẫu nhiên nói ra đều trúng phải chỗ ngứa của nàng. Việc này khiến nàng rất cao hứng, sau đó lại sinh lòng cảnh giác. Không phải bởi đối phương có ý đồ xấu gì, chỉ là vì đối phương có thể nắm bắt được vấn đề tức là suy nghĩ khúc mắc trong lòng nàng đối phương đều có thể dễ dàng nhìn thấu.
Cảm giác ấy lần gần nhất nàng có là khi đối mặt với Vương sư tỷ. Sau này bị người điểm tỉnh, nàng hiểu chỉ khi hai người có kiến thức căn bản không cùng một cấp độ mới mang lại cảm giác như thế.
“Đúng chưa.” Sơ Dao tâm tư đơn giản không suy nghĩ nhiều, nghe đối phương nói vậy thì ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. “Ta đã nói với ngươi rồi, Mạc sư huynh bản lĩnh vô cùng lớn, lúc còn là võ giả Tiên thiên hắn đã có thể đánh bại tu sĩ Luyện khí rồi.”
“Ừm.” Hoàng Mẫn gật đầu. “Điểm đó ta có thể tin được.”
Đang khi nói chuyện, hai người vẫn không dừng tiến về phía trước. Không biết qua đã bao lâu, Sơ Dao bỗng nhiên gãi đầu. “Sư tỷ, sao ta có cảm giác giống như đã quên nói chuyện gì đó vậy?”
“Ta cũng thế.” Hoàng Mẫn nghiêng đầu vẻ mặt đồng cảm. “Ngươi nghỉ xem rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ba!”
Sơ Dao đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt ảo não. “Chúng ta quên nói cho Mạc sư huynh tháng sau động phủ của chúng ta sẽ đổi đi chỗ khác.”
“A…”, Hoàng Mẫn ngơ ngẩn. “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Quay lại đi.” Sơ Dao nắm ống tay áo đối phương nói. “Sư tỷ, nếu Mạc sư huynh qua tìm chúng ta lại thấy chúng ta ở địa bàn của người Nguỵ triều thì sẽ nghĩ gì đây.”
“Đúng thế.” Hoàng Mẫn gật đầu. “Vậy thì chúng ta quay lại đó.”
Nói xong thất hà gấm nhanh chóng đổi hướng bay ngược trở lại.
Đưa mắt nhìn hai nữ nhân rời đi, Mạc Cầu chắp tay một lúc lâu mới thản nhiên bước vào trong động phủ. Vừa bước được hai bước hắn bỗng nhíu mày. Từ dãy núi phía xa hiện ra một đạo băng gấm bạch sắc đang hướng tới chỗ này mà phi tới.
Thiên Vân Phi Đoạn!
Đệ tử Thiên Vân Phong.
Người tới vội vàng như vậy hẳn là phải có nguyên nhân, nhưng thấy sau lưng người này không xa có hai đạo lưu quang kề sát mặt đất mà đi, đang từ hai bên phải trái tiễu sát tới.
“Họ Quách, ngươi trốn không thoát.” Một người cười lạnh.
Người đi trước ngửa mặt lên trời gào thét. “Hai người các ngươi dám xuất thủ với đệ tử Thương Vũ Phái, chẳng nhẽ không sợ bị truy cứu sao?”
“Ha ha…” Người đuổi phía sau khinh thường. “Giết ngươi, hủy thi diệt tích rồi thì ai biết được chứ. Việc này chúng ta đã làm nhiều rồi. Lần này chỉ trách ngươi vận khí không tốt.”
“A!”
Người chạy trước không cam lòng, tốc độ lại tăng mạnh, đạo vân gấm càng lao nhanh về phía trước. Cuối cùng do khí lực không đủ, pháp lực thiếu thốn nên chỉ một chốc đã lại bị người phía sau đuổi kịp.
“Đi chết đi.”
Tiếng gầm vang lên, một vệt đao mang sáng loà chém thẳng về phía người đi trước.
“Bành!”
Phía trước đao mang hiện ra linh quang trùng điệp. Linh quang chỉ như màn lụa mỏng, ngăn được đao mang trong chốc lát đã bị xuyên qua. Đao mang dư thế không giảm chém xuống thân người kia.
“Ba!”
Người này phun ra một ngụm máu tươi, cả người văng vào đá núi khiến đá núi bị vỡ nát văng ra bốn phương tám hướng.
“Chết đi.”
Đao mang lại loé lên giữa trời, thêm một lần chém xuống. Người kia đã lộ vẻ mặt tuyệt vọng, một tay chống thân thể cố gắng gượng dậy nhưng bất lực ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn đao mang tới gần.
Đúng lúc ấy.
“Đinh…”
Một vệt kiếm quang từ hư vô lặng lẽ xuất hiện phía trước đao mang, khẽ quấn lấy nó rồi ngăn lại.
Mạc Cầu đứng quan sát hồi lâu, trong lòng ngẫm nghĩ một lúc mới quyết định xuất thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận