Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 73: Cung thuật

Mạc Cầu nằm trên giường ngủ mơ màng. Nhiều người bị thương khiến mấy ngày nay hắn bận rộn không ngừng, đầu óc choáng váng.
Thể chất hắn hiện giờ không tệ, nhưng từ Diệu Dược Đường trở về là toàn thân mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi. Lại còn phải xem xét tình hình của Thôi Hồng Anh khiến hắn không còn bao nhiêu thời gian.
May mà hắn xử lý không tệ.
Hô hấp của Thôi Hồng Anh đều đặn, da dẻ hồng nhuận xem ra đã qua khỏi thời điểm nguy kịch. Thanh danh của hắn trong mấy ngày vừa rồi cũng lên đến đỉnh điểm, thậm chí còn được đường chủ Chung Sơn đích thân triệu kiến. Trước mặt bao nhiêu người còn không ngớt lời tán dương.
“Chuyện này xong xuôi, ta có thể vào trong nội khố của Hắc Hổ Đường lựa lấy một môn công pháp, cơ hội này không thể bỏ qua. Nghe nói Tam đương đầu Chung Vân Triệu đạt tới Hậu thiên cũng vì tu tập Huyền Hổ Công của Chung gia, không biết công pháp này có ở đó hay không?”
“Khả năng này không lớn.”
“Phong Vũ Song Tiên cũng đồng ý dâng lên cho hắn một môn công pháp. Tinh quang trong thức hải của hắn hiện giờ chắc cũng đủ để hắn cảm ngộ được hai môn rồi.”
“Hay lắm! Hay lắm!”
Dù ý thức hắn đã hơi mơ hồ, đầu óc hắn vẫn còn nghĩ ngợi miên man như lâm vào cõi mộng. Mồm hắn há ra, miệng cười hắc hắc không thôi.
“Răng rắc...”
Có tiếng động lạ truyền tới. Hắn nhíu mày trong vô thức, dở mình rồi lại tiếp tục ngủ say.
“Lộp bộp...”
Tiếng bước chân từ phía sau tới gần.
Có một thân ảnh nhảy qua khung cửa sổ, giơ cao trường đao.
Mạc Cầu đang quay vào trong vách tường, hai hàng chân mày run lên. Hắn đột nhiên mở mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Chủ quan!
Hắn chính là thủ phạm giết chết Ngũ đương đầu Hoàng Khuê, lại giết lão tam của Quách Tiêu. Hiện giờ đang ở trong Hắc Hổ Đường, sao hắn có thể sơ sẩy như vậy?
Nếu không rải qua thời gian dài đề phòng khiến tinh thần hắn lúc nào cũng có một tia cảnh giác, sợ là...
“Hô!”
Kình phong gào thét từ sau lưng, hàn ý nhanh chóng bao phủ quanh hắn. Dưới ánh trăng, người kia vung trường đao hung hăng bổ xuống.
“Soạt!”
Trường đao không trúng, va vào ván giường nảy lên. Mạc Cầu xoay người tránh đi lưỡi đao, một tay sờ đầu giường. Nhanh như chớp, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh đoản kiếm.
Thân thể hắn khẽ lắc lên một cái rồi biến mất.
Yến Tử Phân Thủy. Một kiếm bát ảnh.
“Xì...!”
Tiếng động nhỏ xíu vang lên, đối phương chưa kịp lấy lại tinh thần thì cổ họng đã phun ra một dòng máu nóng.
“Phù phù!”
Cho tới lúc thi thể gục xuống đất, Mạc Cầu mới có thời gian để ý quan sát xem kẻ đánh lén mình là ai.
Bạch Mã Phỉ?
Tên đạo phỉ ăn mặc sáng sủa, trên trán quấn khăn, cánh tay buộc một dải lụa trắng.
Việc đối phương không phải người của Hắc Hổ Đường làm hắn thở phào. Như thế xem ra chuyện hắn làm trước kia vẫn chưa bị người ta phát hiện.
Chờ lấy lại tinh thần xong, sắc mặt hắn lại đột biến.
Hỗn loạn!
Gào thét!
Lửa cháy!
Hình ảnh quen thuộc vượt qua khung cửa sổ rơi vào trong mắt hắn làm hắn nhất thời nhớ về quãng thời gian trước. Hắn vừa mới chợp mắt đã xảy ra chuyện gì thế này?
Đạo phỉ vào thành rồi sao?
Chuyện này... sao có thể xảy ra được?
Như hắn biết, lần trước bọn chúng có thể vào thành là bởi có Hắc Hổ Đường cấu kết dẫn đường. Hiện hai nhân mã hai bên đang đối đầu, bọn hắn làm cách nào để vào thành?
Không được rồi!
Nghĩ đến đây, hai mắt hắn co rút lại.
“Cao thủ đệ nhất của Hắc Hổ Đường là Chung Triệu Vân mang theo một nhóm người tinh nhuệ đã rời khỏi thành, hiện giờ chắc chắn chưa thể trở lại. Bạch Mã Phỉ xuất hiện ở đây, chắc chắn đã có chuẩn bị.
“Ầm!”
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, một người đã đạp cửa xông vào. Đảo mắt qua tình huống trong phòng, hắn gầm lên.
“Nhị ca!” hắn cắn chặt răng, cầm đao xông tới. “Ta giết ngươi.”
Hai mắt Mạc Cầu trở nên lạnh lẽo, đoản kiếm trong tay xoay tròn, đột nhiên hóa thành một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ họng đối phương.
Lưu Tinh Phi Trịch!
“Soạt!”
Đoản kiếm xuyên qua cổ họng, cắm lên vách cửa phía sau.
Không để ý đến thân thể vừa ngã xuống, Mạc Cầu vội vàng lôi đồ đạc của mình ra, bắt đầu chuẩn bị. Hắn đã từng có kinh nghiệm với mấy chuyện này rồi. Hiện giờ tuy có bất ngờ nhưng đã không còn bối rối như trước.
Tấm da thú của Lục gia, nội giáp của Hoàng Khuê, cái áo bông dệt bằng vải dày. Hắn đều mặc lên người làm thành ba lớp bảo vệ.
Lại có thêm Thiên La Công hộ thể nữa, dẫu có là cao thủ Luyện Tạng, lực phòng ngự chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Sau đó, hắn lôi ra nào đoản kiếm, nào phi đao, trường đao,... Còn thêm cả bộ tam thạch cung hắn chưa từng dùng cùng với hai cái túi đựng mũi tên nữa.
“Phạch phạch!”
Hắn thử nhẹ dây cung, âm thanh vang lên giúp hắn chấn tĩnh tinh thần. Kẻ từ đó, hắn đánh xa thì có cung tên, bên trong thì có phi đao, cận thân lại có đao pháp, sát nữa là đoản kiếm. Ngoại trừ bộ nỏ được Liễu Cẩn Tịch cho đã bị hỏng mất, hắn dắt đầy thủ đoạn trên người.
“Lúc trước chỉ có cảnh giới Luyện Da ta đã vượt qua được. Hiện nay thực lực tiến bộ nhiều như vậy, còn lo sợ gì. Chỉ là đạo phỉ nói vào là vào thành khiến ta cảm thấy không an toàn nữa. Phải mau chóng rời khỏi nơi đây.”
Lấy lại tinh thần, Mạc Cầu bước ra ngoài, hướng về phía mấy căn nhà đang hỗn loạn tưng bừng. Trong đó, có chừng năm người đang chém giết lẫn nhau. Một người trong đó cầm roi. Bóng roi loang loáng rít gào, lấy một địch bốn. Người này chính là Thôi Xuyên Bách. Đối thủ chính của hắn là một nam tử cầm trong tay Phân Thủy Thứ. Hắn mặc áo đen, ba người khác chỉ là phụ thêm vào.
Nam tử áo đen này sắc mặt âm trầm, Phân Thủy Thứ trong tay hắn như gió giật mưa tuôn điên cuồng đâm tới Thôi Xuyên Bách.
“Tê tê...” Tiếng gió rít lên không dứt. Hắn rõ ràng cũng là một cao thủ Đoán Cốt, thực lực mạnh không thua gì Phong Vũ Song Tiên.
Hắn còn có ba người khác trợ lực nên đang chiếm thế thượng phong. Thôi Xuyên Bách thì chật vật chống đỡ, tình thế vô cùng hung hiểm.
Mắt thấy sắp không trụ được nữa.
“Coong!”
Đúng lúc ấy, có một mũi tên bay vút tới, xuyên qua ngực một trong ba tên trợ giúp khiến cả đám rơi vào ngưng trệ.
“Thôi tráng sĩ, ngươi không sao chứ?” Mạc Cầu giương cung lắp tên, đứng trước cửa quan sát mấy người.
Cung tên chỉ đến tên nào, toàn thân tên ấy căng cứng, ánh mắt lấp lóe. Từ lực đạo vừa rồi mà đoán, thực lực của Mạc Cầu ít nhất cũng phải là Luyện Da. Mà hắn có vẻ rất tinh thông cung thuật. Người như thế chiến đấu trong khoảng cách gần còn đỡ. Một khi kéo giãn khoảng cách ra, hiệu quả sát thương của hắn cực kỳ kinh người.
Còn vì sao hắn nắm được cung thuật ư?
Hắn mang hệ thống trong người, nhờ nó mà cảm ngộ một môn không có gì là lạ. Tiếc là công pháp áp dụng của cung thuật ở Hắc Hổ Đường đều đơn giản, trình độ hiện nay của hắn đã là cực hạn rồi.
“Hô...”, thân thể Thôi Xuyên bách run lên. Hắn thở dốc.
“Đa tạ Mạc đại phu. Ta... ta vẫn còn chống cự được.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Làm sao bây giờ?”
“Sao...”
“Cạch!”
Thôi Xuyên Bách còn chưa nói hết câu, cánh cổng lớn đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó vỡ tan đẩy vụn gỗ bay ra tứ tán.
“Hô!”
Kình phong gào thét kéo theo một thân ảnh khôi ngô, tay cầm đao xông vào viện lạc.
“Độc Nhãn Bưu!”
“Tam đầu lĩnh!
“Cao thủ Luyện Tạng!”
Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên. Có vui mừng, có sợ hãi. Cao thủ Luyện Tạng vốn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi một người đều danh vang bốn bể. Người vừa tới lại càng khác biệt.
Hắn là Độc Nhãn Bưu Đổ Bân, là tam đầu lĩnh của Bạch Mã Phỉ!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn quét mắt nhìn một lượt, đôi lông mày nhíu lại. “Tranh thủ thời gian động thủ đi.”
“Tới!”
Không chớ hắn nói hết câu, Thôi Xuyên Bách đã nhảy vút lên, hướng ra ngoài viện bỏ chạy.
“Muốn trốn?” Độc Nhãn Bưu chỉ cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận