Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 321: Thực lực

“Ta bốn tuổi tập văn, sáu tuổi tu pháp, mười tuổi đạt đến Luyện khí tầng một, mười sáu tuổi vào làm tạp dịch trong Thương Vũ Phái. Hai mươi tuổi gia nhập ngoại môn, bốn mươi tuổi là tu sĩ Luyện khí tầng tám, bái nhập làm môn hạ của sư tôn Thiên Vân Phong và trở thành đệ tử nội môn.”
“Sau đó mất mấy chục năm khổ tu, khó khăn lắm mới đạt đến Luyện khí tầng mười, cuối cùng trong đám đệ tử nội môn kia cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Bạch Cốc Dật ung dung cảm khái.
“Bây giờ tuổi đã ngoài tám mươi, cũng coi như là người kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng thấy phàm nhân nào như ngươi, cũng chưa từng nghe nói đến. Thế sự thật là khó lường!”
Vừa nói chuyện, lá cờ sau lưng hắn vừa liên tục tung bay, một luồng khói đen như mực từ đó lan ra. Cây cờ dài đến hơn một trượng, toàn thân màu đỏ sậm như máu người, bên trên đó có rất nhiều hình vẽ mặt quỷ dữ tợn. Khi nó tung bay, khói đen nhưng tụ thành từng đầu lệ quỷ gào thét thê lương lao tới giữa sân, đồng thời kèm theo là một vệt kiếm quang âm lãnh lấp lóe từ những góc khó ngờ đánh ra, chiêu nào cũng là chiêu đoạt mệnh.
Âm thanh Bạch Cốc Dật nghe như phiêu lãng chậm chạp, kỳ thực trong lòng hắn cũng đang hết sức khẩn trương. Vừa rồi nếu không nhờ dị bảo của tiền nhân tự phát hộ chủ ngăn đòn công kích Thập Bộ Nhất Sát của Mạc Cầu lại thì hắn không chết cũng trọng thương.
Đối phương ra tay quyết tuyệt như thế thì tuyệt đối không thể lưu lại được. Sát tâm nổi lên, thế công ngày càng mãnh liệt.
“Bạch Cốc Dật.” Mạc Cầu né sang một bên rồi kêu lớn. “Ngươi tự tiện giết chết đệ tử của tông môn, đã phạm vào thập giới không thể tha, chẳng lẽ ngươi không sợ tông môn trách phạt sao?”
“Trách phạt?” Bạch Cốc Dật cười lạnh. “Ta vì Thương Vũ Phái mà bôn ba nhiều năm, sớm đã không còn mang nợ nó bất cứ cái gì nữa rồi. Lúc này sao phải lo đến chuyện gì khác nữa?”
“Ngươi muốn phản bội tông môn?” hai mắt Mạc Cầu co rút lại. “Ngươi thật to gan!”
“Ha ha...”, Bạch Cốc Dật cười lớn. “Sao lại là phản bội được? Chỉ là đôi bên lợi dụng lẫn nhau, hiện giờ ta cũng không còn tác dụng gì đối với Thương Vũ Phái, thân phận của ta ở tông môn cũng chẳng khác gì sợi dây trói buộc.” Hắn vừa nói vừa than nhẹ. “Vốn Bạch mỗ dự định yên ắng rời đi để giữ lấy tình nghĩa bao năm qua, thật không ngờ...”
“Đều là do các ngươi bức bách ta!”
“Ngươi điên rồi.” Mạc Cầu nhướng mày. Lời đối phương nói không phải là đang phát tiết sự tức giận trong lòng mà chỉ như hắn đang kể lại một sự thật mà thôi. Dưới góc nhìn của Mạc Cầu, hiện giờ Bạch Cốc Dật nhìn không khác gì một người bình thường, câu chuyện nói ra cũng đều có ý tứ nhưng kỳ thực đối phương có thể làm ra những hành động cực kỳ điên cuồng.
Hắn sẵn sàng lạm sát mà chẳng cần hỏi đến nguyên do.
Nếu là vì đối phương nghi ngờ hắn giết chết Bạch Lãng rồi đến đây báo thù thì còn có thể hiểu được. Chu Khang và những người khác ở đây mất mạng mà chẳng vì điều gì. Nếu đối phương muốn giết người diệt khẩu cũng đâu cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Điều này chứng tỏ biểu hiện tỉnh táo bên ngoài hoàn toàn không giống với tình trạng tinh thần bên trong.
“A...” Bạch Cốc Dật cười lạnh. “Tục ngữ nói không điên không thành phật, nếu có thể báo thù cho Lãng nhi, có thể giúp ta đạt tới đại đạo thì điên cũng có sao?”
“Li!”
Giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng chim ưng thét dài, đồng thời ngàn vạn mũi tên trút xuống như mưa. Trong lúc hùng ưng trên trời đột ngột công kích, Mạc Cầu cũng khẽ quát lên một tiếng, thân hình quay ngược trở lại, chín hư ảnh giống nhau như đúc đồng loạt xuất hiện từ hư không.
Vân Long Cửu Hiện.
“Bành!”
Hư không bạo tạc, chín cây côn bổng bay múa giữa trời như muốn đè ép hư không, cuốn lên liệt diễm mạn thiên hung hăng đập tới. Uy thế mạnh mẽ khiến cho đá núi quanh đó cũng rung lên bần bật, vô số toái thạch theo nhau rớt xuống.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.”
Bạch Cốc Dật cười lạnh, hắn vung tay lên, khói đen nồng đậm đã hóa thành bức tường ngăn ở phía trước người, phía sau hắn, lá cờ đó từng là pháp khí tùy thân của một tiền bối Đạo cơ tên là Vạn Quỷ Phiên. Uy lực của lá cờ này vô cùng khủng bố. Dù hắn chỉ mượn nhờ được một chút lực lượng từ nó thì cũng đủ để chấn áp người tu hành cùng giai rồi.
Như Kỷ Thiên Vân vừa nãy, đứng trước mặt nó cũng không chịu nổi một kích.
“Oanh...”
Không gian chấn động, bụi mù nổi lên bốn phía. Khu vực mấy trượng quanh đó núi đá ầm ầm vỡ ra làm chấn động cả ngọn núi.
Sắc mặt Bạch Cốc Dật trầm xuống. Thế mạnh trong đòn tấn công của Mạc Cầu nằm ngoài dự liệu của hắn. Uy lực đòn đánh khiến Vạn Quỷ Phiên rung động, cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực trong cơ thể hắn. Một chút cảm giác suy yếu đã hiện ra khiến hắn càng điên cuồng.
“Muốn chết.”
Từ trong tiếng gầm, Lưu Ảnh Kiếm chớp lóe, Âm Sát thập nhị kiếm kéo theo gió lạnh rít gào mà ra.
“Ầm ầm...”
Âm phong gào thét cuồng quyển tứ phương, vô số kiếm quang xoắn nát tám đạo hư ảnh vừa hiện. Mạc Cầu điên cuồng vung côn bổng chống đỡ. Võ kỹ phàm nhân rốt cuộc vẫn không thể so được với tiên pháp ngự kiếm, tuy có thể miễn cưỡng ngăn lại kiếm quang đột kích nhưng hắn cũng bị đánh bay ra ngoài đến mấy chục mét.
Một khắc sau.
“Oanh!”
Vách đá lồi ra khỏi ngọn núi vốn là chỗ hiểm yếu, hiện giờ tiếp nhận vô số dư chấn khiến nó đổ sụp. Cự thạch rào rào rơi xuống dòng nham tương phía dưới. Mạc Cầu không có điểm dừng chân thì biến sắc, linh đang bên hông run lên, từ đó thoát ra hai luồng khói đen.
“Ô...”
Khói đen ngưng tụ giữa trời hóa thành hai quỷ trảo đen như mực, một trái một phải vớt lấy Mạc Cầu.
“Ngự hồn nhiếp quỷ?” Bạch Cốc Dật ra vẻ khinh thường. “Ở trước mặt ta mà cũng dám dùng thủ đoạn này?”
Vừa nói, một tay hắn ấn xuống hư không, âm phong liền tụ tập lại xung quanh, một đám khói đen bay thẳng đến quỷ trảo. Chỉ vừa va chạm thì hai quỷ trảo đã bị chấn thành hơi khói lượn lờ.
“Li!”
Hùng ưng trên không thét dài, hai cánh nó hợp lại giữa không trung rồi lao tới.
“Lưu lại cho ta!”
Bạch Cốc Dật thấy thế thì hừ lạnh, Lưu ẢNh Kiếm xuất ra như thiểm điện, trong chớp mắt đã chém về phía hùng ưng hơn mười lần. Tuy con ưng chỉ là khôi lỗi nhưng kiếm quang đánh ra ẩn chưa lực lượng mạnh mẽ đánh bật nó lún vào trong lòng núi, không thể chi viện cho Mạc Cầu được nữa.
“Rầm rầm...”
Mạc Cầu ở giữa không trung cũng chấn động, vẻ mặt ngưng trọng, Hỏa Sát Chân Cương bao phủ toàn thân. Có tầng cương kình này hộ thân, dù rơi vào nham tương hắn cũng có tự tin trong thời gian ngắn sẽ không làm sao.
“Hừ!”
Ở phía trên Bạch Cốc Dật hừ lạnh. “Thủ đoạn khá đấy.”
Nói xong hắn nhấc tay, một mặt thanh đồng cổ kính hiện ra trong lòng bàn tay, trên mặt kính có vầng sáng lưu chuyển cùng một đường linh quang từ đó bắn ra.
Hỏa Sát Chân Cương của Mạc Cầu vừa chạm vào nó đã nứt ra, cả người trở nên cứng đờ đành trở mắt cho thân mình rơi xuống phía dưới.
“Ô ngao!”
Trong biển lửa nham tương, một con Hỏa ngạc đang thoải mái di chuyển, cái miệng nó há rộng lao tới con mồi.
“Biến đi.”
“Bành!”
“Rầm rầm...”
Trong biển nham tương, Mạc Cầu gầm lên, Hỏa ngạc cũng gào thét, một người một thú nhấp nhô trong dòng sông lửa đỏ đang cuồn cuộn. Từ xa nhìn lại vòng xoáy nham tương bắn lên vô số làn sóng lửa cuồn cuộn và những tiếng động đinh tai nhức óc.
Một lúc lâu sau mọi thứ mới dần lắng lại, nham tương cũng chầm chậm chảy xuôi, mọi thứ lại trở về yên tĩnh như trước. Ở phía trên hai mắt Bạch Cốc Dật nheo lại, hắn tập trung quan sát một lúc mới thu hồi ánh mắt.
“Không phải hắn?”
Hắn thì thầm mấy tiếng rồi nhíu mày và quay người lại, ngón tay cong cong búng ra, kiếm quang bay lượn giữa trời chém đám tạp dịch ở khu Dậu thành từng mảnh nhỏ.
“Thực lực đệ tử nội môn đây sao?”
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong miệng Hỏa ngạc ánh mắt ngưng trọng. Chờ tới lúc chắc chắn đã an toàn hắn mới phóng vọt lên núi đá gần đó. Đương nhiên là hắn không việc gì cả, biểu hiện lúc trước chỉ là diễn trò cho đối phương xem mà thôi. Hiện giờ lực lượng nhục thân của hắn cùng với khả năng khống hỏa thiên phú thì có rơi vào nham tương nhất thời nửa khắc cũng không chết được.
Có điều Bạch Cốc Dật quả thật khó đối phó, thực lực đối phương nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhất là lá cờ kia, nó rõ ràng không phải là pháp khí phòng ngự mà lại có thể ngạnh kháng thế công của hắn. Hắn chưa dùng đến Hỏa Long Bội nhưng nếu có dùng đi nữa, chênh lệch vẫn là quá lớn.
Đó chẳng lẽ là pháp khí thượng phẩm?
“Không thể nào.”
Trầm ngâm một lát, Mạc Cầu từ từ lắc đầu. “Man Bá Triệu Long làm tùy hầu của đệ tử chân truyền Cửu Sát Điện Huyết Long Tử, là đệ tử nội môn nổi bật cũng không có pháp khí thượng phẩm, không có lý gì Bạch Cốc Dật chỉ là một đệ tử luyện khí tầng mười bình thường lại có được nó.”
Còn cả phương pháp ngự kiếm và thanh đồng cổ kính kia nữa... Sợ là Man Bá Triệu Long ở thời điểm toàn thịnh cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của Bạch Cốc Dật này. Với thực lực như thế lại chịu ẩn thân bao năm ở cái chỗ tịch mịch vô danh này, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Hắn không hiểu nhưng lại không thể tìm được đáp án nên quyết định không nghĩ nữa. Rà lại tình trạng bản thân một lượt xong, Mạc Cầu chớp mắt, cả người lao vút về phía xa.
Không bao lâu sau hắn xuất hiện tại một hang động ẩn thận gần đó. Trong hang động này có đầy đủ lương thực quần áo, còn có một tĩnh thất chuyên môn dùng để tu luyện nữa.
Thỏ khôn đào ba hang, đạo lý này Mạc Cầu đã hiểu rõ từ thời còn ở Giác Tinh Thành. Chỗ này rất gần nham tương dưới lòng đất, lại hay có Hỏa ngạc xuất hiện nên rất ít người để ý đến.
Trong thạch thất có hai bộ xương khô, có mấy thứ pháp khí ở cách đó không xa. Người khác có thể không biết, chứ Mạc Cầu thì biết rõ đó là hai cái xác của Du Đức và Bạch Lãng.
“Ô...”
Bên ngoài hang động, Hỏa ngạc khẽ kêu lên rồi chìm dần vào trong dòng nham tương. Mạc Cầu nhíu mày, hắn không đi sâu vào trong mà cong người nhảy ra khỏi hang động, nhấp nhô vài lần hắn đã xuất hiện trên vách núi gần đó.
Vách đá lởm chởm toàn quái thạch nhìn không khác thì đám răng nanh hết sức dọa người, giữa đám quái thạch đó có một người đang nằm bất tỉnh, máu tươi thấm đẫm.
“Kỷ Thiên Vân!”
“A...”
Sau tiếng rên khó nhọc, Kỷ Thiên Vân tỉnh lại từ trong hôn mê, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, thần thức như có cả tòa núi lớn ép xuống, suy nghĩ khó khăn.
“Sư tỷ, ngươi tỉnh rồi.”
Không để nàng hoàn toàn tỉnh táo trở lại, bên cạnh đã vang lên tiếng người.
“Ừm?”
Nàng thoảng thốt, thân thể căng ra, cảm giác đau đớn truyền đến làm gương mặt trở nên trắng bệch.
“Sư tỷ, thương thế của ngươi không nhẹ, đừng có cử động.” Mạc Cầu bước đến một bước ra hiệu cho đối phương thả lỏng. “Yên tâm đi, hiện tại không sao rồi.”
“Mạc sư đệ?” Nhìn rõ người đứng bên cạnh, Kỷ Thiên Vân mới thả lỏng tinh thần, nàng cất giọng khàn khàn. “Đây là chỗ nào?”
“Ta cũng không biết.” Mạc Cầu lắc đầu. “Hẳn là chỗ nào đó gần Địa phế hỏa mạch.”
Nói xong không chờ đối phương hỏi han hắn đã thở dài. “Chẳng biết do đâu mà cách đây chưa lâu, Bạch chủ quản đột nhiên tìm tới cửa, hắn cho rằng ta là hung thủ giết chết Bạch Lãng sau đó ra tay muốn giết ta để trả thù. Mạc mỗ thực lực không đủ bị hắn đánh rơi xuống vách núi. Ta may mắn thoát chết, loay hoay một hồi thì đụng phải sư tỷ ngươi đang hôn mê bất tỉnh.”
“Bạch Cốc Dật.” Đôi mắt của Kỷ Thiên Vân co rút lại, như nhớ ra điều gì đó, nàng vừa kinh vừa sợ nhìn Mạc Cầu, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng.
Tất nhiên nàng biết vì sao Bạch Cốc Dật lại tìm tới đối phương. Chính nàng là người đã nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
“Ta cũng bị hắn đánh giết rồi mượn bí bảo nào đó đào thoát. Ta không chết thật là may mắn lắm, còn sư đệ ngươi yên tâm, Bạch Cốc Dật điên thật rồi, hắn trốn không thoát được.”
Mạc Cầu nhìn đối phương bằng ánh mắt cổ quái. Hiện giờ tự thân hai người còn khó mà lo được, tình huống đúng là hữu tâm vô lực mà nàng còn dám mạnh miệng như thế.
“Chờ ta một lát.” Kỷ Thiên Vân cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, nàng run rẩy lấy từ trên người ra một vật. “Sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Nói xong nàng bóp nát vật đang cầm trong tay. Mạc Cầu nhìn thấy vậy thì tâm tình cũng được thả lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận